Chương 43: Ngoại truyện về Tịch không (một)

Edit: Lavender - Blue
Ngoại truyện: Xa cách
Lúc Mỹ Úy vừa mới sinh xong, lần đầu Tô Đỉnh đến, trên tay cầm theo camera đi tới đi lui.
"Mỹ Úy, nhìn đây." Tô Đỉnh quay camera về phía Mỹ Úy trên giường bệnh.


Mỹ Úy đang rất tốt, giống như người ch.ết đi sống lại hôm qua là một người khác, nằm trên giường khoa tay múa chân nhìn ống kính.
"Tô Tô..."
"Thế nào?"
Cậu có thể giúp tớ không?"


"Cậu muốn tớ đi quay tiểu da thịt ở phòng sơ sinh cho cậu xem đúng không?" Tô Đỉnh cười đểu như là tri kỷ thì ta rất hiểu ngươi nha.
"Ừ! Tớ thật sự muốn nhìn nó một chút, cậu quay giúp về cho tớ xem được không?"
"Dạ! Lão phật gia ngài xin ở trên giường chờ, nô tài đi làm cái này cho ngài. "


"Tiểu Tô Tô, lui ra!"
Tô Đình cầm camera cúi đầu khom lưng lui ra cửa, đi tới phòng tiểu da thịt trong lồng kính, quay bên ngoài tấm kính.


Làn da trắng nõn nà có nhiều nếp nhăn của trẻ nhỏ, đang nằm trong lồng kình nhẹ nhàng động đậy, ống kính vừa zoom gần hơn, ánh mắt của nhóc đúng lúc đang nhìn về hướng này, mặc dù trong mắt còn chưa mở to, thế nhưng quả đấm nho nhỏ khua khua, khiến cho Tô Đỉnh xúc động.
Thật đáng yêu.


Thì ra một sinh mạng mới tác động đến con người thật lớn như thế, đẹp như vậy.
Nhìn tiểu da thịt trên màn hình, ánh mắt Tô Đỉnh đột nhiên mờ đi.
Nếu như cô cũng có thể có một tiểu bảo bối như vậy thì tốt biết bao?


available on google playdownload on app store


Đã hơn mấy tháng rồi, kế hoạch tạo người cùng Tịch Không vẩn không có kết quả, cha mẹ bên đã sớm bộc lộ rõ, Vương Thục Chi bên này ngược lại không có kỳ, chỉ tức giận thôi, nhưng  Đoạn Băng bên đó sẽ không đơn giản như vậy.


Mặc kệ như thế nào, cô và Tịch Không đã đăng ký kết hôn rồi. Mặc dù ngoài mặt Đoạn Băng yêu thương cô, chuyện mang thai giả đối với bà chỉ là không vui mà thôi, bà luôn vô tình cố ý nhắc nhở Tô Đỉnh, một đứa trẻ có tầm quan trọng thế nào đối với hôn nhân, nhất định phải cố gắng. Tận lực hơn nữa càng ngày càng cố gắng trở thành con dâu tốt khéo léo hiểu chuyện, đền bù sai lầm mang thai giả lần trước.


Nhưng đảo mắt mấy tháng đã qua, mỗi đêm Tịch Không đều giống như lang sói ra sức, nhưng bụng Tô Đĩnh vẫn không có động tĩnh.
Nhưng áp lực từ mẹ chồng không liên quan, vì chính Tô Đỉnh thật lòng muốn một đứa bé.


Để camera xuống, Tô Đỉnh ngẩn người nhìn đứa bé qua cửa thủy tinh, bàn tay không tự chủ sờ lên cửa, giống như muốn sờ cậu nhóc non nớt kia.
Một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, Tô Đỉnh quay đầu lại, thấy Tịch Không đang đứng phía sau mình, ánh mắt nhìn mình phức tạp.


Tô Đỉnh vội vàng thu hồi khát vọng trên mặt, thay bộ mặt cười một cách tự nhiên: "Em phụng mệnh quay hình con trai Mỹ Úy cho nó, thế nhưng nhóc con nhăn nhăn nhúm  nhúm, thật không ăn ảnh."
Tịch Không cũng bước lên trước sát cửa thủy tinh: "Tô Đỉnh, chúng ta sẽ có con, em đừng quá lo lắng."


"Em không lo lắng, em nào có lo lắng..." Tô Đỉnh che giấu cười cười, nói: "Nếu không, em đi kiểm tr.a thử?"
Tịch Không vỗ vỗ đầu của cô, cười nhìn cô: "Em ngu ngốc à? Việc này và thân thể không có liên quan, vẫn là em không cần lo lắng, không cần áp lực.”
"Nhưng..."
"Rốt cuộc em gấp cái gì?" Anh không hiểu hỏi.


Thật ra thì vợ chồng son không nhất định phải muốn con sớm như vậy, mặc dù cha mẹ trong nhà thúc giục, nhưng Tịch Không cho là, loại chuyện như vậy không thể gấp được. Nhưng hình như cô rất vội, thậm chí còn muốn hơn so với Đoạn Băng.
"Bởi vì em thích trẻ con!"


"Chỉ là?" Cô thích đứa trẻ, nói giỡn, Tịch Không sao lại không biết.


Nhớ có một lần dì cả của Tịch Không dẫn cháu tới nhà chơi, lúc đó Tô Đỉnh mười chín tuổi, cũng tới nhà Tịch Không chơi, dì cả muốn nhờ Tô Đỉnh trông giúp đứa bé, kết quả bởi vì cậu bé tè trên người Tô Đỉnh mà cô la mắng nó một trận, đứa bé bị dọa sợ khóc lớn không ngừng. Tô Đỉnh đã từng nói, cõi đời này chán ghét, trừ con gián ra chính là trẻ con.


Nhưng bây giờ cô nói cô thích trẻ con? Tịch Không cười không nói.
Khuya về nhà lúc ăn cơm tối, Đoạn Băng lại chuyển kênh ti vi tới chương trình thực tế lễ hội. Trên bàn cơm chỉ có Đoạn Băng bị đứa trẻ trên ti vi chọc cười, còn Tô Đỉnh, quả thật nhạt như nước ốc.


"Tô bảo ( kêu thân mật nhé), ăn nhiều thịt một chút, con xem bây giờ con gầy lắm. " Đoạn băng gắp một miếng đùi gà bỏ vào trong chén Tô Đỉnh.


"Cám ơn mẹ." Nói thật, dì Đoạn Băng là mẹ chồng tốt, đối với Tô Đỉnh quả thật tốt hết lời để nói, có lúc thậm chí Tô Đỉnh cảm thấy giống như Đoạn Băng rất sợ cô, nhưng cụ thể tại sao Tô Đỉnh cũng không đoán ra được.


Tịch Không thừa lúc Đoạn Băng không chú ý, lặng lẽ gắp miếng  đùi gà trong chén Tô Đỉnh vào chén mình, nhỏ giọng nói: "Không thích ăn đừng ép mình."
"Ừ... Em sẽ ăn nhanh thôi, em dọn dẹp một chút trước, hôm nay phải trực đêm."


Tô Đỉnh muốn đứng dậy đi về phòng, Đoạn băng nghe vậy, gọi cô lại: "Tô bảo, con chờ một chút, mẹ và y tá trưởng đã trao đổi rồi, mẹ nói cho cô ấy đừng sắp lịch trực đêm cho con mấy tuần tới rồi, con ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi!"


Tô Đỉnh nghe được sững sờ, nghĩ lại, cũng tốt nghỉ ngơi có khi cũng có một hàm nghĩa khác mà!
"Dạ... Cám ơn mẹ..."
Bưng chén lên,lại gắp thức ăn tiếp, nhét vào miệng mình. 
Tịch Không nhìn bộ dạng cúi đầu của cô, cúi đầu ăn cơm chưa nói chuyện.


Đột nhiên Đoạn Băng giống như nhớ ra cái gì, hỏi "Tịch Không, chuyện công ty của con quyết định cho ra nước ngoài học nghiên cứu có thật không?"
Toàn thân Tô Đỉnh cứng đờ, vẫn giữ chắc đôi đũa  nhét vào trong miệng, vểnh lỗ tai nghe Tịch Không trả lời thế nào.


Nước Pháp, là nơi Tịch Không muốn tới học, đây là ước mơ của anh. Gần đây, công ty đột nhiên đưa ra tên hai kiến trúc sư, trong đó có Tịch Không, vì chuyện này, trong lòng Tô Đỉnh mãi đấu tranh và suy đoán, vẫn muốn biết Tịch Không sẽ lựa chọn thế nào, nhưng cũng không hỏi.


Dường như Tịch Không đã sớm cân nhắc kỹ về vấn đề này, rất kiên quyết trả lời: "Tháng này sẽ đi, con sẽ nộp đơn lên công ty."
Trái tim Tô Đỉnh như bị người ta quăng vào hầm băng,  khó chịu muốn được hét lên, lại không phát ra được âm thanh nào.


Anh lựa chọn đi, anh thật sự sẽ đi. Mặc dù đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vì sao lại có cảm giác muốn khóc?


Hai năm, anh muốn vứt bỏ cô ở nơi nhà mới chưa hẳn là quen thuộc hai năm. Hai năm sau, anh là kiến trúc sư trẻ tuổi tài cao, còn cô, vẫn mãi là một y tá nhỏ bình thường, đến lúc đó, có thể ngay cả đề tài chung cũng rất khó tìm.
...
76.


Buổi tối  lúc"Làm thủ tục thường lệ", Tô Đỉnh vẫn ở trạng thái đó, anh giữ bờ vai của cô hung hăng đâm chọc vào, cho đến khi toàn bộ thế giới trở về yên lặng, Tô Đỉnh vẫn lẳng lặng nhìn trần nhà, mắt cũng không nháy một cái.


Anh lật người xuống giường đi tắm, cô nằm ở trên giường kéo chăn đắp lên người, trái tim lạnh lẽo.
Làm sao đây? Cầu xin anh? Nói cho anh biết cô không nỡ xa anh, vừa nghĩ tới hai năm không thấy anh,ngay cả tim cô cũng muốn ch.ết theo? 


Không được, đó là giấc mơ của anh, cô không muốn trở thành  người không biết suy nghĩ làm chướng ngại vật. 
Vậy... Giả bộ ngu? Không tim không phổi giúp anh dọn dẹp hành lý, đứng ở phi trường vẫy tay chào từ biệt anh?
Khó chịu, suy nghĩ một chút vẫn đau đến không thở được.


Lúc anh đi ra khỏi phòng tắm cơ thể đã nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, Tô Đỉnh vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ, để tránh anh hỏi cô một câu "Rốt cuộc em có muốn để cho anh đi không?" vấn đề như vậy.


Nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy anh đang đứng ở bên giường nhìn mình, rất lâu cũng không có động tĩnh gì, Tô Đỉnh làm bộ lật nghiêng người, mím môi bĩu môi một cái, nước mắt liền theo khóe mắt chảy xuống gối nằm.
Chịu đựng không phát ra tiếng khóc, là cô ủng hộ anh lớn nhất.


Tịch Không nhìn dáng vẻ “ Ngủ say không tim không phổi của cô, lắc đầu một cái, ván chăn lên nằm vào, ôm chặt cô từ phía sau.


Ngày cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua, tan làm Tô Đỉnh liền chạy đến chỗ Hàn Mỹ Úy, buổi tối đi ngủ rất sớm, hai người cơ bản không có bao nhiêu cơ hội trao đổi. Hoặc là, nhiều năm thành ăn ý, có một số việc, căn bản không  cần lời nói để trao đổi.


Ngày Tịch Không lên máy bay, Tô Đỉnh chạy trốn đổi ca trực đêm với y tá khác, Đoạn Băng hỏi cô có cần xin nghỉ tới tiễn hay không, Tô Đỉnh nhất quyết cự tuyệt, giải thích lúc trước y tá trưởng đã lên lịch trực, giờ mà xin nghỉ thì khó tránh khỏi bị người ta nói. Đoạn Băng cũng không ép buộc.


Ở trong phòng thay áo bệnh viện, Tô Đỉnh nhìn đồng hồ đeop tay một cái, thời gian vừa đúng lúc máy bay Tịch không đi cất cánh.


Nhìn ra ngoài cửa sổ màu xanh, một con chim sắt không tên vụt qua một tia sáng cất cánh bay đi, đột nhiên Tô Đỉnh cảm thấy giống như có cái gì đó cũng bay đi mất dạng,  trong lòng đau như kim đâm.


Mở hộc tủ trong phòng thay đồ ra, chỗ khuất dán tấm hình Tô Đỉnh và Tịch Không lúc cấp ba, Tô Đỉnh lấy xuống, đặt trong tay suy nghĩ.
Đồng phục học sinh thật xấu xí, mắt kính của Tịch Không cũng thật xấu, trong đầu cô nổ tung thật xấu.


Giống như tất cả đều đã thay đổi, lại giống như không có gì thay đổi.
Cái lược làm nổ rối đầu Tô Đỉnh giống như người đàn ông ôm lấy bả vai, vô tâm nhìn về phía ống kính khoa tay múa chân kéo tay, mà Tịch Không mang kính đáy bình, gương mặt khó có thể che giấu sự khinh bỉ.


Hai năm, số phận vô tình cầm con dao cứng rắn quẹt ngang một cái giữa cô và Tịch Không, lúc Tô Đỉnh tự cho là miệng vết thương lưu lại trong tim chảy máu đầm đìa, tất cả đều giống như đang nằm mơ.


Điện thoại di động đột ngột rung lên, hiển nhiên cắt đứt tưởng nhớ của Tô Đĩnh, lá tin nhắn Tịch Không gửi tới trước khi lên máy bay.
"Đợi anh."
Hai chữ ngắn gọn, là con người Tịch Không, và  dứt khoát.


Tô Đỉnh vô lực ngồi xổm trước tủ trong phòng thay đồ, khóc không thành tiếng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống trên màn hình điện thoại, ngấn ướt hai chữ kia.
Đợi anh? Khốn kiếp, đợi anh thế nào, anh có biết em trải qua rất nhiều khổ sở, nhiều luyến tiếc...


Lúc trước còn là anh em với anh, còn chưa cảm thấy làm sao, mỗi ngày đều chơi chung một chỗ, giống như món đồ chơi sang trọng đầu trên đầu giường thoắt một cái đã được đặt vài chục năm.


Nhưng đột nhiên món đồ chơi đó không thấy nữa, vị trí đầu giường trống rỗng, Tô Đỉnh bắt đầu hoảng hốt, làm sao ngủ, không thể ngủ một cách thoải mái.
Cô rất muốn la lối om sòm ăn vạ giữ anh lại, nói cho anh biết không cần đi, không cần đi nước Pháp chó má gì đó. Nhưng...


Tô Đỉnh cố gắng kìm nén lấy tay lau nước mắt, cầm di động, gõ hình khuôn mặt cười vô cùng xấu xí, trả lời: "Cố gắng lên ha ha!"
Để điện thoại di động xuống, cả người giống như bị rút hết hơi sức, đau lòng càng ngày càng nghiêm trọng.


Chỉ có thể như vậy thôi, bởi đó là ước mơ của anh, còn anh là ước mơ của cô.






Truyện liên quan