Chương 8
Ivan phá lên cười khi xoay tròn trong chiếc ghế da đen đặt tại bàn lễ tân ngoài văn phòng của Elizabeth. Anh có thể nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại của cô vọng ra từ căn phòng bên cạnh, sắp xếp cuộc họp bằng cái giọng người lớn buồn tẻ. Nhưng ngay khi cô gác máy, anh nghe thấy cô lại ngân nga bài hát đó. Anh cười thầm. Bài hát đúng là gây nghiện thật; một khi giai điệu đã vào đầu rồi thì không cách gì ngăn lại được.
Anh xoay ghế càng lúc càng nhanh hơn, xoay tít trên các bánh xe cho đến khi bụng anh quặn lại và mạch máu trên đầu rần rật. Anh kết luận trò quay ghế đúng là trò anh thích nhất. Ivan biết Luke chắc sẽ thích trò quay ghế và, khi hình dụng khuôn mặt nhỏ buồn bã của cậu tì vào kính xe sáng sớm nay, đầu óc anh trôi lãng đãng và chiếc ghế quay chậm lại. Ivan rất muốn đi thăm trang trại và ông ngoại Luke có vẻ như cũng có thể tham gia một vài trò vui. Xét trên phương diện đó ông giống Elizabeth, hai người già nhoẹt hát tẻ ngắt.
Nhưng dù sao ít nhất cuộc chia ly này cũng giúp Ivan có thời gian quan sát Elizabeth và có thể viết báo cáo về cô. Vài ngày nữa anh có cuộc họp và sẽ trình bày cho cả nhóm về người bạn hiện tại của anh. Họ luôn làm như vậy. Chỉ cần thêm một vài ngày ở cạnh Elizabeth để chứng minh rằng cô không thể nhìn thấy anh và sau đó anh có thể quay lại tập trung vào Luke. Bất chấp bao nhiêu năm kinh nghiệm của mình, có lẽ anh đã bỏ lỡ điều nào đó về Luke.
Khi đầu Ivan bắt đầu choáng váng thì anh đặt chân xuống sàn để dừng chiếc ghế lại. Anh quyết định nhảy ra khỏi chiếc ghế đang quay, giả vờ như nhảy khỏi một chiếc xe đang chạy. Anh lăn lộn cường điệu trên sàn nhà như người ta vẫn làm trong phim và ngước mắt khỏi quả bóng nơi mình đang núp thấy một cô gái trẻ đứng trước mặt, há hốc miệng nhìn chiếc ghế văn phòng đang xoay tự do.
Ivan thấy cô nhìn quanh căn phòng xem có ai khác không. Cô nheo mắt, tiến lại chiếc bàn như thể đang đi qua một bãi mìn, rồi đặt túi lên bàn hết sức nhẹ nhàng như sợ làm ảnh hưởng tới cái ghế. Cô nhìn quanh xem có ai quan sát không rồi nhón chân đi quanh kiểm tr.a chiếc ghế. Cô giơ tay ra như đang cố thuần phục một con ngựa hoang.
Ivan cười tủm tỉm.
Khi thấy không có gì bất thường, Becca gãi đầu băn khoăn. Có lẽ Elizabeth đã ngồi trên ghế trước khi cô đến. Cô cười mãn nguyện khi hình dung Elizabeth đung đưa một đứa trẻ, tóc buộc chặt đằng sau gáy, bộ vest đen chải chuốt với đôi giày chắc bền huơ huơ trong không khí. Không, bức tranh đó không thích hợp. Trong thế giới của Elizabeth, ghế là để ngồi. Vì thế đó chính xác là điều Becca đã làm và ngay lập tức bắt đầu công việc.
"Chào mọi người," một lúc sau một giọng nói lảnh lót cất lên từ cửa. Cô nàng Poppy tóc nâu đỏ nhún nhảy bước vào phòng, mặc váy bằng vải bông chéo thêu hoa, giày bệt và áo phông nhuộm màu. Như thường lệ, cả người dính đầy vệt sơn. "Mọi người cuối tuần vui vẻ chứ?" Cô lúc nào cũng ngân nga các câu nói của mình và nhảy múa quanh phòng, vung vẩy hai cánh tay với tất cả sự duyên dáng của một con voi.
Becca gật đầu.
"Tuyệt." Poppy đứng chống nạnh trước mặt Becca. "Becca, thế cậu làm gì, tham gia nhóm tranh luận chuyên đề à? Hay là hẹn hò tán gẫu với anh chàng nào? Hả?"
Becca lật trang quyển sách cô đang đọc, phớt lờ Poppy.
"Oa, thật không tin nổi, có phong cách đấy. Cậu biết đấy, tớ thật sự thích sự hài hước mà chúng ta có được trong văn phòng này."
Becca lật trang.
"Ồ thế à? Thôi được, nếu cậu không phiền thì như thế là đủ thông tin cho bây giờ rồi. Cái gì...?" Cô nhảy phắt ra xa chiếc bàn của Becca và im bặt.
Becca không rời mắt khỏi quyển sách cô đang đọc. "Cả sáng hôm nay nó như thế đấy," cô nói bằng giọng uể oải chán chường.
Bây giờ đến lượt Poppy yên lặng.
Sự im lặng kéo dài vài phút trong văn phòng khi Becca đọc sách còn Poppy nhìn chăm chăm vào cảnh tượng trước mắt cô. Từ phòng mình, Elizabeth nhận thấy sự yên lặng giữa hai cô gái và ló đầu ra ngoài cửa.
"Mọi chuyện ổn chứ các cô?" Cô hỏi.
Chỉ có tiếng kin kít kỳ lạ đáp lời cô.
"Poppy?"
Cô gái nói mà không hề quay đầu. "Cái ghế."
Elizabeth bước ra khỏi phòng mình. Cô cũng quay đầu về hướng đó. Chiếc ghế loang lổ sơn đằng sau bàn của Poppy về hướng đó. Chiếc ghế loang lổ sơn đằng sau bàn của Poppy, vốn hàng bao tháng nay Elizabeth đã cố thuyết phục Poppy vứt đi, đang tự quay tít, những con vít kin kít rất to. Poppy bật cười bối rối. Cả hai cùng tiến tới gần hơn để xem xét chiếc ghế. Becca vẫn im lặng đọc sách như thể đó là điều bình thường nhất thế giới.
"Becca," Elizabeth khẽ cười, "cô đã nhìn thấy chuyện này chưa?"
Becca vẫn không rời mắt khỏi trang sách. "Nó đã quay như thế cả tiếng rồi," cô nói nhỏ. "Hết ngừng rồi lại quay."
Elizabeth nhướng mắt. "Đây có phải sáng tạo nghệ thuật mới của cô không đấy, Poppy?"
"Ước gì đúng như vậy," Poppy trả lời, vẫn còn sợ hãi.
Tất cả im lặng quan sát nó xoay tròn. Kin kít, kin kít, kin kít.
"Có lẽ tôi nên gọi Harry. Chắc là mấy cái vít bị làm sao đó," Elizabeth lập luận.
Poppy nhướng mày hoài nghi. "Thế à, tôi chắc chính mấy con vít làm nó quay tự do đấy," cô nói mỉa mai, băn khoăn nhìn chiếc ghế sặc sỡ đang quay tít.
Elizabeth nhặt một sợi vải tưởng tượng từ áo khoác của cô rồi hắng giọng. "Cô biết đấy, Poppy, cô thật sự cần phải đem bọc lại chiếc ghế đi; nếu khách hàng đến thì đây không phải cảnh tượng hay ho gì đâu. Tôi chắc Gwen sẽ làm nhanh cho cô."
Poppy mở to mắt. "Nhưng đúng ra nó nên như thế mà. Đó là biểu hiện cá tính, biểu hiện cái tôi. Đó là thứ duy nhât tôi để tâm để trí đến trong căn phòng này." Cô nhìn quanh kinh tởm. "Căn phòng màu be ch.ết tiệt này." Cô nhấn mạnh từ đó như thể đó là một thứ bệnh. "Và bà Bracken thì dành thời gian ba hoa với những người bạn vô công rỗi việc ngày nào cũng chỉ biết ghế vào thăm bà ta nhiều hơn là làm việc thực sự."
"Cô biết không phải vậy mà, và nhớ là không phải ai cũng đánh giá cao gu của cô. Hơn nữa, với vai trò công ty thiết kế nội thất, chúng ta nên suy ngẫm ít... mẫu thiết kế phá cách và nhiều hơn về những thứ người ta có thể ứng dụng vào ngôi nhà của mình." Cô quan sát chiếc ghế thêm một lúc nữa. "Nhìn cứ như nó vừa bị một con chim bụng dạ tệ hại bậy lên vậy."
Poppy nhìn cô một cách hãnh diện. "Tôi mừng là ai đó đã hiểu được vấn đề."
"Dù sao thì tôi cũng đã để cô dựng tấm vách kia lên còn gì," Elizabeth hất hàm về phía tấm vách đã được Poppy trang trí bằng đủ mọi màu sắc chất liệu trên đời dùng làm bức tường ngăn cách giữa cô và Becca.
"Phải, và mọi người thích tấm vách đó," Poppy nói. "Tôi vừa nhận được ba đơn đặt hàng đấy.
"Đặt hàng gì? Dỡ nó xuống à?" Elizabeth cười mỉm.
Cả hai cùng trầm ngâm ngắm nghía tấm vách, tay khoanh lại, nghiêng đầu sang một bên như đang nghiên cứu một tác phẩm nghệ thuật trong bảo tàng, trong khi chiếc ghế tiếp tục xoay trước mặt họ.
Đột nhiên chiếc ghế nảy bật lên và tấm vách cạnh bàn Poppy đổ rầm xuống sàn. Cả ba người phụ nữ nhảy lên và lùi lại một bước. Chiếc ghế bắt đầu quay chậm dần rồi dừng hẳn.
Poppy đưa tay lên che miệng. "Đó là điềm báo." Giọng cô nghẹn lại.
Phía bên kia của căn phòng, Becca vốn yên lặng từ này đến giờ bỗng bật cười.
Elizabeth và Poppy nhìn nhau, sững sờ.
"Hừm," Elizabeth chỉ có thể nói thế trước khi từ từ quay lưng trở lại phòng mình.
Nằm trên sàn văn phòng sau khi nhảy từ ghế lên cái thứ mà anh không biết là cái gì, Ivan đưa hai tay ôm đầu cho đến khi căn phòng không quay cuồng nữa. Anh bị đau đầu và đi đến kết luận có thể xoay ghế không còn là trò anh thích nhất nữa. Anh chếnh choáng nhìn theo Elizabeth khi cô bước vào phòng mình và dùng chân đẩy cửa khép lại. Anh bật dậy khỏi sàn lao theo cô, co người lách qua khe cửa trước khi nó đóng lại. Hôm nay thì cô đừng hòng nhốt được anh.
Anh ngồi trên chiếc ghế (không xoay) đặt phía trước bàn Elizabeth và nhìn quanh phòng. Anh có cảm tưởng như đang ngồi trong phòng hiệu trưởng chờ bị phạt. Nó có không khí của văn phòng hiệu trưởng, yên lặng và căng thẳng, và cũng có mùi như vậy nữa, bên cạnh mùi nước hoa của Elizabeth mà Ivan rất thích. Ivan đã từng đến vài văn phòng hiệu trưởng cùng những người bạn thân trước đây của mình và anh biết quá rõ cảm giác đó là thế nào. Anh và đồng nghiệp đã được dạy là không nên đến trường cùng các bạn thân. Thật sự họ không cần có mặt ở trường và quy định đó được áp dụng khi bọn trẻ bắt đầu gặp rắc rối và phụ huynh bị mời đến. Thay vào đó họ quanh quẩn bên ngoài và ngồi trong sân chờ đến giờ ra chơi. Ngay cả khi bọn trẻ không muốn chơi với họ ở sân trường thì chúng cũng biết là họ có mặt quanh đó, khiến chúng tự tin hơn khi chơi với các bạn. Đây là kết quả của nhiều năm nghiên cứu nhưng Ivan thường phớt lờ tất cả bằng chứng và số liệu này. Nếu bạn thân của anh cần anh ở trường thì anh sẽ ở đó, và chắc chắn anh không sợ vi phạm bất kỳ quy định nào.
Elizabeth ngồi trong chiếc ghế da quá khổ đặt sau cái bàn kính rộng, mặc bộ vest đen giản dị. Theo anh thấy thì có vẻ như đó là thứ duy nhất cô mặc. Màu đen, nâu và xám. Giản dị và quá tẻ nhạt, tẻ nhạt, tẻ nhạt. Chiếc bàn không một vết bẩn, sáng long lanh như vừa được đánh bóng. Trên bàn chỉ có một chiếc máy tính và bàn phím, một quyển sổ công tác dày màu đen và sản phẩm do Elizabeth hối hả hoàn thành, những thứ mà Ivan thấy có vẻ như những mẩu vật liệu chán ngắt được cắt thành các hình vuông nhỏ. Mọi thứ khác đều được xếp gọn gàng trong những ngăn tài liệu màu đen. Tuyệt đối không có bất kỳ thứ đồ trưng bày nào ngoài những tấm ảnh được lồng khung chụp các căn phòng rõ ràng do Elizabeth thiết kế. Cũng giống như ngôi nhà, văn phòng này không mang chút cá tính nào. Chỉ có màu trắng, đen và kính. Anh có cảm giác như mình đang ở trong tàu vũ trụ. Văn phòng hiệu trưởng của một con tàu vũ trụ.
Ivan ngáp. Cô rõ ràng là người nhoẹt hát. Không có ảnh gia đình hay bạn bè, không có những thứ đồ chơi đáng yêu trên máy tính, và Ivan không hề thấy dấu vết nào của bức tranh Luke đã vẽ tặng cô cuối tuần trước. Cô đã nói với cậu bé là sẽ treo nó ở văn phòng. Thứ duy nhất thú vị là bộ sưu tập tách cà phê của quán Joe"s đang để trên bậu cửa sổ. Anh dám cá Joe sẽ không vui vẻ gì về điều đó.
Anh rướn người về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn và gí sát mặt vào cô. Khuôn mặt cô chìm trong trạng thái tập rung, vầng trán mịn màng không có nếp nhăn như thường thấy. Đôi môi bóng có một mùi thơm mà Ivan nghĩ là mùi dâu tây nhẹ nhàng mím vào rồi lại mở ra. Cô lặng lẽ ngân nga.
Chính lúc đó, nhận xét của anh về cô lại thay đổi. Anh không còn thấy cô là bà hiệu trưởng như khi cô ở giữa những người khác; cô đã trở nên thanh thản, điềm tĩnh, không ưu phiền, không giống cung cách bình thường của cô trong lúc suy nghĩ một mình. Anh đoán là do cô không lo lắng. Sau khi quan sát cô một lúc, mắt Ivan chạm vào tờ giấy cô đang dùng. Cô cầm chiếc bút chì màu nâu và đang tô màu bức vẽ phòng ngủ.
Mắt Ivan sáng lên. Cho đến giờ thì tô màu là trò anh thích nhất. Anh đứng dậy khỏi ghế, tiến đến sau cô để nhìn rõ hơn cô đang làm gì và xem liệu cô có tô trật ra ngoài đường viền không. Cô thuận tay trái. Anh vươn người qua vai cô và đặt tay lên chiếc bàn bên cạnh để đứng cho vững. Anh đứng gần tới nỗi có thể ngửi thấy mùi dừa trên tóc cô. Anh hít thật sâu, cảm thấy những sợi tóc của cô cọ vào mũi.
Elizabeth dừng tô một lát, nhắm mắt, ngả đầu ra sau, thư giãn hai vai, hít một hơi thở sâu và cười nhẹ với mình. Ivan cũng làm y như thế và cảm thấy làn da cô chạm vào má anh. Cả người anh ngứa ran. Trong một thoáng, anh có cảm giác thật kỳ cục, một cảm giác kỳ cục dễ chịu. Giống như cảm giác khi được ai đó ôm trong vòng tay ấm áp, à điều này cũng hay vì cho đến giờ ôm hôn là chuyện anh thích nhất. Anh cảm thấy như mê sảng, hơi chếnh choáng nhưng không hề giống cái chếnh choáng lúc quay ghế. Cảm giác này dễ chịu hơn nhiều. Anh giữ cảm giác đó vài phút cho đến khi cả hai đồng thời mở mắt và nhìn chằm chằm vào bức vẽ phòng ngủ. Bàn tay cô rà trên chiếc bút chì màu nâu khi cô cân nhắc có cầm nó lên không.
Ivan khẽ lẩm bẩm. "Elizabeth, đừng có dùng màu nâu nữa. Nào, cho một tí màu sắc vào chứ, màu vàng chanh chẳng hạn," anh thì thầm vào tai cô, hoàn toàn ý thức được rằng cô không thể nghe thấy anh.
Những ngón tay của cô lơ lửng phía trên chiếc bút chì như thể có một lực nam châm đang ngăn không cho cô chạm vào nó. Cô di chuyển chậm chạp từ chiếc bút nâu sôcôla đến màu vàng chanh. Cô khẽ cười như ngạc nhiên trước sự lựa chọn của mình rồi thận trọng cầm chiếc bút lên như đó là lần đầu tiên vậy. Cô di chuyển chiếc bút giữa các ngón tay như thể cầm bút là việc lạ lẫm đối với cô. Cô bắt đầu chậm chạp tô những chiếc gối rải rác trên giường, tua trên dây buộc rèm, sau đó đến những vật dụng lớn hơn như tấm trải cuối giường, và cuối cùng là cái đi văng ở góc phòng.
"Tốt hơn nhiều rồi," Ivan thầm thì, cảm thấy tự hào.
Elizabeth mỉm cười rồi lại nhắm mắt, hít thở chậm và sâu.
Đột ngột có tiếng gõ cửa. "Tôi vào được không?" Poppy ngân lên.
Elizabeth mở bừng mắt, thả chiếc bút chì tội lỗi rơi xuống như thể nó là thứ vũ khí nguy hiểm. "Được," cô nói to, ngồi thẳng lại trên ghế, vai sượt qua ngực Ivan. Elizabeth nhìn quanh quất sau lưng, đưa tay chạm nhẹ lên vai rồi quay lại đối diện Poppy, người đang nhảy bổ vào phòng với đôi mắt sáng lên vì phấn khích.
"Được rồi, Becca vừa mới cho tôi biết chúng ta sẽ có một cuộc họp khác với mấy tay khách sạn tình yêu đó." Lời cô nói cũng nối vào nhau như cô đang hát.
Ivan ngồi trên bệ cửa sổ đằng sau chiếc bàn của Elizabeth và duỗi thẳng hai chân. Cả anh và cô đều cùng lúc khoanh hai tay lại. Ivan mỉm cười.
"Poppy, làm ơn đừng có gọi nó là "khách sạn tình yêu" nữa," Elizabeth mệt mỏi dụi mắt. Ivan thất vọng. Cái giọng nhoẹt hát ấy quay lại rồi.
"Được rồi, vậy thì "khách sạn" thôi vậy," Poppy nhấn mạnh từ đó. "Tôi có một vài ý tưởng đấy. Tôi đang nghĩ đến đệm nước hình trái tim, bồn tắm nước nóng, máng sâm panh xuất phát từ tủ đầu giường." Cô hạ thấp giọng thành một tiếng thì thầm phấn khích. "Tôi đang nghĩ Thời Lãng mạn gặp nghệ thuật trang trí. Caspar David Friedrich gặp Jean Dunand. Sẽ là một sự bùng nổ của màu đỏ thắm, đỏ tía và màu mận chín, khiến ta có cảm giác như được bao bọc trong một cái kén bằng nhung vậy. Nến ở khắp nơi. Phòng ngủ kiểu Pháp kết hợp với..."
"Las Vegas," Elizabeth kết thúc một cách khô khan.
Poppy dừng lời và khuôn mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
"Poppy," Elizabeth thở dài, "trước đây chúng ta đã thử những thứ này rồi. tôi nghĩ lần này cô nên bám theo hồ sơ đã định thôi."
"À," cô ngã ngửa ra sau như bị bắn vào ngực, "nhưng mà hồ sơ này thật tẻ nhạt."
"Thấy chưa, thấy chưa!" Ivan đứng dậy vỗ tay. "Nhoẹt hát," anh nói to vào tai Elizabeth.
Elizabeth do dự gãi gãi tai. "Tôi lấy làm tiếc là cô lại cảm thấy thế, Poppy, nhưng không may cái cô cho rằng tẻ nhạt lại chính là cách người ta lựa chọn trang trí nhà mình. Những không gian dễ sống, thoải mái và yên bình. Sau một ngày làm việc vất vả, người ta không muốn trở về một ngôi nhà tràn ngập tiếng màu sắc la hét khiến họ đau cả đầu. Với môi trường làm việc căng thẳng thì người ta muốn một ngôi nhà dễ quản lý, thanh bình và thư giãn." Đó là bài diễn thuyết cô trình bày với mọi khách hàng. "Và đây là khách sạn, Poppy ạ. Chúng ta cần thu hút mọi đối tượng khách hàng chứ không phải chỉ một số ít, rất ít người muốn nằm trong cái kén bằng nhung," cô lạnh lùng nói thêm.
"Thôi được rồi, tôi cũng không biết nhiều người chưa từng nghỉ trong cái kén nhung, đúng không? Tôi không nghĩ rằng tất cả mọi người đều ghét ít nhất là trên trái đất này." Cô vẫn cố. "Có thể nó sẽ khuấy động một vài ký ức dễ chịu nào đó đối với mọi người."
Elizabeth có vẻ khó chịu.
"Elizabeth." Poppy lầm bầm tên cô và ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện. "Chị phải để tôi lưu dấu ấn của mình trên cái gì đó chứ Ở đây tôi cảm thấy bị gò ép quá, cứ như những dòng sáng tạo của tôi không được phép chảy vậy - ôi, đẹp thật," cô nói vui vẻ, vươn người nhìn trang giấy trước mặt Elizabeth. "Sôcôla và vàng chanh đi với nhau tuyệt thật. Điều gì đã khiến chị có ý tưởng đó vậy?"
Ivan trở lại bên cạnh Elizabeth và cúi xuống quan sát khuôn mặt cô. Elizabeth nhìn chằm chằm bản phác thảo trước mặt như mới thấy nó lần đầu tiên. Cô nhăn mặt nhưng rồi lại giãn ra. "Quả thực tôi không biết. Nó chỉ," cô nhắm mắt một lát, thở sâu và nhớ lại cảm giác đó, "nó chỉ giống như... đột nhiên lướt qua đầu tôi."
Poppy mỉm cười gật đầu thích thú. "Chị thấy không, giờ chị hiểu tôi cảm thấy thế nào rồi đấy. Tôi không thể kìm nén sự sáng tạo của mình, chị hiểu không? Tôi biết chính xác điều chị muốn nói. Đó là một thứ bản năng tự nhiên," mắt cô sáng long lanh và giọng cô hạ xuống thành tiếng thì thầm," như tình yêu vậy."
"Nghe thấy không, nghe thấy không!" Ivan nhắc lại, vẫn quan sát Elizabeth, gần cô tới mức mũi anh gần như chạm vào má cô, nhưng lần này đó là một tiếng thì thầm nhẹ nhàng thổi bay những sợi tóc để xõa gần tai cô.