Chương 7: Ra tay trước
Sau khi Vương Triết quay đi, Phi Nhân trở lại tiếp chuyện những người xung quanh. Đa phần bàn về việc cạnh tranh hạng mục tới. Khung cảnh lung linh, sang trọng dưới ánh đèn sáng, tôn lên bội phần vẻ cao quý, xa hoa, hàng loạt các nhà kinh doanh đều tận dụng những cơ hội giao thương, Đặc biệt là những con cá lớn, chẳng cần nhọc công tìm mồi mà mồi thì vẫn tìm đến hàng loạt. Ví như Phi Nhân, xưa nay người ta coi Vương Nguyên Phong là nhân vật bí ẩn cỡ nào thì cũng sẽ kính nể Phi Nhân như thế.
Hồi chuông điện thoại vang lên, Phi Nhân nhìn màn hình điện thoại rồi ngẩng đầu cười nhẹ nhìn những người xung quanh “ Xin lỗi.”
Nói xong liền nhanh chóng bước ra ngoài, đúng lúc gặp Kha Vĩ Ngôn đi vào, khẽ cúi đầu chào anh ta rồi bước tiếp, có một điều khác lạ khiến Phi Nhân chú ý tới chính là cô gái đi bên cạnh anh ta.
“Thiếu gia.” Ngữ điệu lễ phép cất lên, mang một nét bình thản, nhưng cũng có chút cẩn trọng.
“Có bao nhiêu phóng viên?” ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói mệt mỏi. Phi Nhân cũng không cảm thấy lạ, trong lúc bận rộn như thế này, hắn làm việc liên tục cũng không có chuyện gì lạ.
“Rất ít, chỉ có một số ở các tòa soạn lớn. Có lẽ Vương Thị đã hạn chế truyền thông.” ánh mắt lướt qua chiếc cửa căn phòng tiệc rộng lớn rồi đáp.
“ Được rồi.” vẫn vẻ mỏi mệt, hắn buông lại một từ rồi dập máy. Phóng viên ít nhưng cũng là hạng chất lượng, họ tự mình biết cái gì nên viết, cái gì không nên. Về phần truyền thông, Vương Thị đã xử lí tốt. Điều này hoàn toàn hợp lí, bất kì một thông tin vặt vãnh nào cũng có khả năng làm hại danh tiếng của một công ty hay tập đoàn tiếng tăm. Đặc biệt, đây là nơi trong địa phận quản lí của Vương Thị, chuyện xảy ra bất chắc không những ảnh hưởng tới hạng mục cạnh tranh tới mà còn khiến danh tiếng Vương Thi đi xuống, chính là điều hoàn toàn không nằm trong mong muốn của Vương Triết – Vương lão gia.
Phi Nhân quay lưng toan bước vào trong, bỗng lọt vào mắt một bóng dáng có chút quen thuộc, lục lại trí nhớ, có vẻ đó là vệ sĩ của Vương lão gia lúc nãy.
Ở một góc của khuôn viên, sự cẩn trọng hòa cũng giọng nói giữa hai người đàn ông.
“ Lão gia, Kha Vĩ bí mật rút khỏi dự án, liệu sẽ có kế hoạch để Vương Phong dành được không?” Người vệ sĩ thấp giọng nói.
“ Không thể, chúng ta nắm ưu thế lớn trong thị trường bất động sản, so với Vương Phong, chúng ta luôn luôn hơn hẳn.” Vương Triết đắc ý nói.
“Nhưng lão gia, Vương Phong nếu dành được nhất định vượt mặt chúng ta, đến lúc đó chúng ta không chỉ mất đi thị trường, mà ông cũng sẽ mất đi một đứa con trai.” Tên vệ sĩ lạnh mặt nói đúng vào điểm yếu của ông ta, cái ông ta quan trọng chính là có đứa con trai nối dõi. Đáng tiếc người vợ kia không thể sinh con trai, mà Vương Nguyên Phong dù không phải con cháu chính thống nhà họ Vương thì cũng chính là người thừa kế sản nghiệp mà ông ta cần.
“ Đứa con này, mọc đủ lông đủ cánh rồi thì sẽ bay đi mất, muốn nó không bay, nếu không bẻ gãy cánh của nó thì sẽ phải vặt sạch lông của nó đi.”
“ Tôi hiểu rồi. Ngày mai lão gia chỉ cần ngồi chờ tin tức.” Tên vệ sĩ nhếch môi, ánh mắt ranh mãnh sắc lạnh hiện lên tia nguy hiểm.
Toàn bộ cuộc nói chuyện làm Phi Nhân thật thấy khó chịu, đến khi nói xong, Phi Nhân cũng nhẹ nhàng bước đi không để lại sự nghi ngờ nào.
“ Đàm Tích, lập tức đến đây.” Phi Nhân cẩn thận ngồi trong xe gọi cho ai đó nói, khuôn mặt hoàn toàn bình thường nhưng trong lòng thì còn có những toan tính.
“Phi Nhân tiên sinh có gì sai bảo?” Đàm Tích lễ phép cúi đầu đứng ngoài cửa xe.
“Nghe kĩ đây.” Phi Nhân gọi Đàm Tích đến gần nói nhỏ “ Đã rõ chưa?”
“Rõ rồi, thuộc hạ lập tức chuẩn bị.” Đáp dứt khoát rồi quay đi, Phi Nhân từ từ bước vào phòng tiệc.
Không khí trong căn phòng rộng rãi có chút biến đổi, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Kha Vĩ Ngôn. Một số người liền chỗ Phi Nhân khi nhìn thấy anh đều cười.
“Phi Nhân tiên sinh, chúc mừng cậu, cũng chúc mừng Vương tiên sinh.”
“Phải, chúc mừng.”
Những câu nói đó thật làm Phi Nhân không biết nên phản ứng thế nào. Bất giác nhìn lên vị trí của Kha Vĩ Ngôn đứng, ánh mắt anh ta cũng nhìn về phía Phi Nhân khẽ cười mà nhướn mày, một nụ cười lạnh nhạt nhưng lại rất mị hoặc, vô cùng cao ngạo. Như một lời gợi ý, những lời chúc mừng kia là không có ác ý hay hàm ý gì.
Phi Nhân không đáp, nở nụ cười xã giao, cũng không thể hiện ra một chút thắc mắc rốt cục lúc mình vắng mặt đã có chuyện gì xảy ra. Nhìn không khí vừa có chút vui vẻ, vừa có khó chịu. Vui vẻ là những người luôn được Phi Nhân và Vương Nguyên Phong nâng đỡ. Khó chịu bởi những người đó cùng phía với Vương Triết hoặc họ vẫn còn cơ hội cạnh tranh.
Phi Nhân cầm điện thoại áp sát tai, khuôn mặt tỉnh bơ ra lệnh “Làm.” Một từ đơn giản, ngữ điệu lạnh ngắt, ai biết được sự nguy hiểm ẩn sau đó sẽ như thế nào?
Không khí náo nhiệt, ồn ào. Đột nhiên màu sắc đen mịt bao chùm lên cả phòng tiệc.
“ Chuyện gì vậy? Cúp điện sao?”
“ Sao lại có chuyện đó. “
Người xung quanh đều hoang mang đặt câu hỏi. Đây là khu cao cấp, cúp điện là điều không thể, cũng có thể do lỗi kĩ thuật đi.
“Rầm!” âm thanh vang lên đến chói tai, theo sau là những tiếng hét hoảng sợ, không khí càng trở nên hỗn loạn, hoàng loạt chiếc đèn chùm trên nóc đồng loạt rơi xuống, nhiều người đứng trúng vị trí xác định đều mang thương tích không ít, cũng sẽ không nhẹ. Lúc này nếu có đèn, Hình ảnh máu me loang lổ có lẽ sẽ không khó thấy. Vị trí của Phi Nhân không bị ảnh hưởng, dĩ nhiên đây là đã có định liệu từ trước, không phải là có khả năng nhìn trong bóng tối nhưng khả năng xác định phương hướng của Phi Nhân cũng là hơn người.
“Đoàng!” Âm thanh tiếng súng chính từ tay Phi Nhân vang lên một hồi, sự hỗn loạn tăng lên cao.
“ Lập tức hộ tống mọi người ra ngoài an toàn.” vệ sĩ thân cận của Vương Triết sau khi đưa ông ta rời khỏi thì quay lại giải quyết mớ hỗn độn
Trong khi mọi thứ đều khiến mọi người kinh hãi trước một cảnh tượng bất ngờ, con người nào đó lại vô cùng thanh thản mà bước đi, ngang nhiên rời khỏi. Phi Nhân đi về phía bãi đỗ xe, vừa lúc Kha Vĩ Ngôn được vệ sĩ hộ tống đến nơi. Kha Vĩ Ngôn dừng lại, ung dung nhếch môi nhìn Phi Nhân.
“ Không quan tâm, nhưng chủ tớ các cậu…chơi độc thật.” Hình dung khung cảnh vừa rồi quả thực làm người ta phải kinh hồn. Đối với những người thượng lưu ở đây, những cảnh tượng như vừa rồi có lẽ cả đời mới có thể thấy. Những người mà từng bước đi, đứng đều có người chăm chút, đều có người bảo vệ. Cái cảnh ấy thực khiến người ta không muốn nhắc tới, vậy nhưng Kha Vĩ Ngôn có thể bình thản dùng từ “ chơi” mà miêu tả.
“ Chuyện này rất bình thường, bất bình thường là…” Phi Nhân ngừng lại liếc nhìn cô gái đứng cạnh Kha Vĩ Ngôn.
Khuôn mặt trái xoan yêu kiều, đôi mắt thuần khiết, mũi cao thanh tú, đôi môi mỏng xinh, phong thái diễm lệ. Chính là điển hình của loài thỏ dễ dụ.
Nhưng Kha Vĩ Ngôn trước nay kín tiếng, xưa nay thường không giữ phụ nữ bên mình, hôm nay ở đâu lại lòi ra một cô gái xinh đẹp đến vậy. Đừng nói là anh ta cảm thấy lẻ bóng lâu vậy rồi nên mới đi lừa gạt em gái non tơ kia.
“ Thực nhiều chuyện.” Kha Vĩ Ngôn lườm Phi Nhân rồi bỏ đi trước một mình, cô gái kia và vệ sĩ đi theo sau.Nhìn vào cử chỉ này mà phán thì họ đi cùng nhau có lẽ là bất đắc dĩ, nếu không thì cách hành sử của Kha Vĩ Ngôn cũng sẽ không lạnh nhạt như thế.
Sáng hôm sau, trang đầu của báo Kinh tế đồng loạt đưa tin về tập đoàn Bất động sản Vương Thị. Đáng chú ý, những thông tin kia thứ nhất là có hại cho Vương thị nhưng vô cùng có lợi cho Vương Phong.
Trong tòa nhà cao ốc sang trọng, không khí bận rộn, bận nhất có lẽ là bảo vệ, phóng viên tại các tòa soạn báo đều chen lấn nhau đến moi thông tin.
Căn phòng chủ tịch rộng rãi, nội thất bày theo lối cổ kính của Phương tây.
“ Ngu xuẩn! Nói tôi chờ tin, là cái tin này hay sao?” Giọng khàn khàn tức giận, không khí căn phòng căng thẳng.
“Lão gia, là nằm ngoài dự đoán.” Khuôn mặt lạnh tanh cúi xuống, vẻ nghiêm nghị, nguy hiểm toát lên. Đối với Vương Triết là có phần nhượng bộ chứ không có vẻ kính trọng nào.
“ Nằm ngoài dự đoán? Đầu óc cậu để ở đâu? Tôi nuôi cậu là muốn cậu làm được việc, không phải để cậu phá hỏng việc, có nghe chưa? Cút! Lập tức cút khỏi đây?” Vương Triết tức giận quát lên, chỉ tay ra ngoài cửa. Tên vệ sĩ nhíu mày, trừng mắt, đầu vẫn cúi gằm đi ra khỏi phòng.
Tại biệt thự Nghiêu Phong nằm trên trung tâm thủ đô Bắc Kinh, không khí nguy hiểm bao quanh căn biệt thự, so với Ngự Phong, Nghiêu Phong chỉ bằng một phần, nhưng so về mức độ khiến người ta lạnh gáy, Ngự Phong không thể so với Nghiêu Phong. Lí do rất đơn giản, Ngự Phong rộng lớn còn có nhiều người ở, bao bọc bên ngoài màu trắng toát sẽ làm người khác cảm thấy ớn lạnh, còn Nghiêu Phong có màu xám tro bao quanh, lại chỉ có một vài người sống dĩ nhiên sẽ không có cảm giác an toàn.
Thư phòng trong biệt thự trang trí theo kiến trúc hiện đại, gam màu nâu tối làm chủ đạo. Người đàn ông khoác lên mình bộ âu phục đen được cắt may tỉ mỉ. Trên tay cầm tờ báo. “ Vương thị không trụ nổi tuần cuối cùng của hạng mục cạnh tranh.” Là tiêu đề bài báo. Nội dung chính chỉ nói về sự cố lớn xảy ra trong tiệc họp mặt doanh nhân tối qua.
Đọc đến bài báo thứ hai, đôi môi hắn khẽ nhếch lên.
“Kha Vĩ không thể so với Vương Phong?” hoàn toàn là điều không thể đi. Nhưng cũng có phần đúng, so về tình hình kinh tế, Vương Phong không thua kém, về mặt lớn mạnh, Vương Phong vẫn còn phần nào lép vế hơn. Có điều là Kha Vĩ Ngôn cũng rất cao ngạo đi, rút khỏi hạng mục này chẳng có gì khó khăn, lại còn tuyên bố nhường cho hậu bối, Kha Vĩ Ngôn e là còn ranh ma hơn Vương Nguyên Phong.
Cầm lấy điện bấm một dãy số.
“Ngôn, quả thực cậu rất ngạo mạn.” âm thanh trầm thấp, ngữ điệu bình thản.
“Phải không? Tớ chỉ muốn lên trang đầu, nhưng rốt cục vẫn đứng sau tin tức của Vương Thị.’’ Đúng là ranh ma. Trong cái tình cảnh này, anh ta vẫn có thể đùa giỡn như vậy? Mới chỉ nhìn tiêu đề bài báo kia, chính là hạ thấp danh tiếng của Kha Vĩ nếu không đọc nội dung. Đối với loại tình cảnh có chút bất lợi cho mình, Kha Vĩ Ngôn hoàn toàn bình thản lạnh lùng. Nói thật ra thì Kha Vĩ Ngôn thuộc kiểu người ngoài lạnh, trong nóng, người ngoài nhìn vào mà phán chỉ có thể khiếp đảm trước thái độ lạnh lùng của anh ta. Chỉ có những người ở bên cạnh mới có thể thấy, anh ta thực sự là con người đa cảm.
“Dù sao cũng đa tạ cậu, nếu không chỉ e là vật cản đường lớn như cậu, mình sẽ không chịu nổi.” hắn một tay cầm điện thoại, một tay lật tài liệu, ái muội nói.