Chương 30

Ngủ 1 giấc tới sáng, người khỏe hẳn ra, nhớ lại những điều mình đã nói thấy cái miệng thiệt là nhiều chuyện. Mấy chuyện đó mà cũng đi kể cho anh ta nghe làm gì chứ. Mà ko biết hôm qua anh ta ra sao rồi, chẳng mong gặp lại nhưng thực tâm hy vọng từ hôm nay anh ta sẽ nhẹ nhàng và sống tốt đẹp hơn, giống như vô tình thấy 1 cành hoa héo, mang về tưới nước 1 ngày, có thể nó ko đẹp như xưa nhưng mong nó ko ch.ết. 


Thôi kệ đi, mắc mớ gì, tôi ẵm bé Nemo xuống nhà, mới gần 7h, tôi đi mua đồ ăn sáng về, thấy mẹ đã dậy 2 mẹ con ăn sáng. Xong tôi chạy đi mua bình sữa nhỏ và sữ bò cho bé Nemo của tôi, ôi con chó thấy cưng lắm, ôm hun hoài mà ko thấy chán. Anh chủ nhà dặn bé lớn chút phải mọc răng nhiều mới cho ăn thức ăn được, giờ chỉ ăn cháo dinh dưỡng và uống sữa thôi, con lớn còn phải cho đi chích ngừa nữa.


Rồi lấy điện thoại nhắn tin cho đám bạn ế, hôm nay lại rãnh nè có tụi nó có còn kế hoạch đi câu cá ko còn có cơ hội khoe Nemo. À mà quên mất, hôm qua về ngủ quên sạc pin, lật đật chạy lên phòng lấy điện thoại xuống đất, vừa sạc pin vừa coi tv, đợi điện thoại có chút năng lượng mới nhắn tin được. 


Vừa mở điện thoại lên đã thấy 1 đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Trong đó có đến 8 tin nhắn của anh kia cộng 5 cuộc nhỡ, đám ế có 2 tin và 6 cuộc nhỡ … 
- Em ngủ chưa? ( h3’) 
- Anh xin lỗi em vì đã làm phiền em ( strong ’) 
- Tự nhiên anh nghĩ về em hoài ( h48’) 


- Chắc em ngủ rồi, hôm nay anh thấy em mệt vẫn cố gắng đi với anh cả ngày ( strong ’) 
- Thật tội nghiệp em, em là người đàng hoàng, nếu 1 thằng đàn ông thật sự sẽ ko quan tâm đến quá khứ đâu. Em sẽ tìm được người đó ( h50’) 
- Hay người đó sẽ tìm em ( h53’) 
- Chúc em ngủ ngon ( strong ’) 


Và những cuộc gọi của anh này tập trung vào tầm 1- h. 


available on google playdownload on app store


Tôi ko biết nên nghĩ gì, giờ đó thì người này say lắm rồi, ko nên lưu tâm những gì anh ta nhắn tin. Anh ta vẫn nhắn tin tròn chữ chứng tỏ mọi việc ko có gì quá tệ hại. Và tôi nhanh tay bấm xóa hết mấy tin nhắn đó, cũng ko trả lời.Thật sự tôi thấy mọi chuyện đi hơi xa và đã đến lúc dừng lại. Tôi chỉ biết anh ta có 1 chị và 1 em gái, chị gái đã có chồng con, em gái đang theo học đại học. Mẹ anh ta kinh doanh thực phẩm còn ba thì có 1 xưởng sắt thép …. Tôi ko biết gì thêm, ngoài chuyện anh ta bị đá. Cuộc dạo chơi tới đây đã kết thúc, hết vui, ko nên chơi nữa để nhức đầu lắm, mới gặp 3 lần thôi mà, quyết định sẽ ko gặp nữa, xóa số luôn, cảm ơn vì đã cho tôi Nemo. Ngoài ra ko có duyên nợ hay tình cờ chi cả. Tôi ko muốn dính vào 1 người nát rượu, sẽ tốt hơn khi anh ta minh mẫn tỉnh táo. 


Tiếp đến tôi bấm vào tin 1 bà bạn ế 
- Mai ai cũng rãnh, bà rãnh thì đi café có cái này nói cho nghe. (10h) 
- Ủa, sao điện thoại gọi ko đc, ko onl blog ko onl YM cũng ko trả lời tn?(10strong0’)
Tôi định nhắn tin nhưng thôi để gọi luôn. 
- Alo 
- Mấy giờ dạ bà?
- 2 rưỡi nha, sáng tui phải chở em tui đi thi. 


- Ok, quán cũ hả?
- Uhm 
- Có gì hấp dẫn bí mật quá dạ?
- Chiều biết. Mà sao tối qua ko lien lạc đc?
- Hôm qua tui nhức đầu, uống thuốc ngủ sớm quên sạc pin. 
- Ok, chiều gặp!


Ở nhà ko làm gì, tôi đi chợ, bữa nay có nhã hứng làm món bún chả giò, lát trưa sẽ đem tới cửa hàng cho mẹ và qua cho nhà dì 2. Đi chợ xong về nhà quên 2 món, có bao giờ đi chợ mà tôi quên mua gì đâu, tính hay quên nên trước lúc đi chợ tôi đã viết ra giấy rồi mà vẫn quên mua hành với đậu phộng, bực mình lại phải chạy ra mua. Một mình lụi cụi cuốn chả giò rồi chiên, làm nước mắm, làm mở hành … 1020’ đã xong phần gần 90%, giờ chỉ cần lặt rửa rau và đâm đậu phộng là ăn được. Tôi gọi mẹ nói lát đem bún ra cho mẹ và 2 chị nhân viên, sẵn chở Nemo ra khoe luôn, định là đi ra ăn chung với mẹ rồi về ngủ, 2h dậy đi café là đẹp. 


Vừa tắt máy là có điện thoại. Số điện thoại tôi vừa xóa, gọi tôi tại sao tôi ko muốn nghe, tôi sợ điều gì? Tôi trốn tránh điều gì mà ko nghe điện thoại, nghe cuộc điện thoại đâu có ch.ết. 
- Alo 
- Khuya thì khóa máy, sáng ra đã liên tục kẹt máy, em bận ghê. 
- Anh gọi em có gì ko?


- Hôm nay em rãnh ko?
- Dạ ko, hôm nay em đi chơi với bạn rồi. 
- Thôi để em nói qua điện thoại cũng được, anh chỉ muốn cám ơn em, hôm nay anh ngủ dậy mạnh mẽ và tự tin lắm! 
- Chúc mừng anh! 
- Coi như anh nợ em 1 món nợ. 
- Ko đâu anh, Nemo cấn trừ rồi. 
- Nợ ân tình ko thể cấn trừ bằng 1 con chó đc. 


- Với em thì được, anh đừng nặng nề, nợ ân tình gì đâu, chỉ là 1 ngày nhậu thôi mà.
- Chắc hôm qua em mệt lắm hả?
- Uhm, em mệt nên ngủ sớm rồi quên sạc pin. 
- Em xĩn phải ko?
- Uhm, em xĩn. 
- Em có nhớ mình nói gì ko?
- Đâu em quên rồi, em ko nhớ gì hết. 


- Uhm, vậy cũng tốt, cám ơn em nha, hôm nào anh mời em đi ăn hay đi café trả nợ. 
- Ok anh. 
- Bye em 
- Bye. 


Tôi đâu có xĩn, tôi đâu có quên những gì nói hôm qua. Sao tôi lại nói xạo, cuộc gọi này có gì quan trọng mà tôi phải lấy hơi mấy lần để tỏ vẻ bình tĩnh. Chuyện gì đang xảy ra vậy, ko lẻ nào tôi thích cái ông này? Ko được, phải làm giá, ko thể nào mới gặp mà thích được, ko thề được. Nếu tôi thích anh này ngay lúc này thì tôi chỉ là 1 tấm bình phong, chỉ là 1 người thay thế bà Diễm kia thôi, dẹp ngay ý tưởng đó đi, người đó có gì mà thích. Phải đi ngay, phải kiếm cái gì làm để thôi suy nghĩ ngay. 


Tay cố gắng nhanh hơn suy nghĩ, tôi bỏ đồ ăn vô hộp, cho Nemo ăn cháo cái rồi đi ra mẹ. 


Ai cũng cưng Nemo của tôi, tôi tự hào lắm kiểu như được làm mẹ vậy, bé con rất đáng yêu. Mọi người ai ăn cũng khen tôi cuốn chả giò khéo và làm nước mắm ngon giống ngọai, thích lắm. Ăn xong tôi cất hộp đem về rửa và ngủ, ko cần phải cố vì tôi là 1 con ma ngủ ngày, ngày cứ nằm là ngủ, còn đêm mới trằn trọc. Hú hồn cũng hên là mai đi học rồi, bớt rãnh rang suy nghĩ vớ vẫn. Thôi về nhà ngủ cho mập, chiều đi café với tụi kia nữa.






Truyện liên quan