Chương 32
Cổ khô ran, tôi cố hạ giọng tỏ vẻ bình tĩnh.
- Em có hỏi là anh có thích em ko hồi nào đâu?
- Em có, em mở YM ra coi lại đi.
- Em out rồi!
- Anh sẽ gửi đoạn đó qua cho em coi!
- Thôi được rồi, thì anh nói thích em, hãy nói khi anh bình tĩnh nhất, khi anh nhìn vô mắt em, mặt đối mặt. Đừng có cái kiểu cua gái rẻ tiền và đơn giản như vậy, em ko tin
- Được, bây giờ anh chạy qua gần nhà em, anh sẽ nhìn em rồi nói cho em nghe, anh ko nói xạo, anh ko uống miếng bia nào, anh là đàn ông, anh chịu trách nhiệm với lời anh nói.
Tôi im lặng, và sợ sệt, vừa thấy xôn xao, vừa thấy lo lắng …. Cảm giác rất bất an.
- Anh qua đi, để em coi anh giỡn nhây cỡ nào?
- Bye em, lát gặp.
12h đêm, chưa ngủ, tôi nghĩ là anh ta nói thật, nhưng ko thể nào nhanh như vậy, ko phải anh ta ngộ nhận chứ? Tôi lo lắm, tôi lo anh ta bị khớp khi gặp 1 người như tôi trong lúc anh ta sốc, anh ko phải thích tôi mà hoàn cảnh éo le và tình cờ làm cho anh ta nghĩ tôi cá tính. Rồi anh ta quên mất những chuyện tôi đã kể, anh ta trông chờ 1 cô gái hoàn hảo hơn. Tôi chẳng có gì cả, tôi ko cho phép mình có quyền coi thường bản thân, nhưng chuyện tôi mặc cảm thì ko thể thay đổi được. Tôi lo như con Tiên nó nói, là anh ta lợi dụng quá khứ của tôi để dụ tôi lên giường sau đó chán sẽ bỏ. Tôi sợ đủ thứ hết, nhưng từ thâm tâm, tôi muốn gặp, tôi muốn nghe những gì anh ta nói khi nãy, qua điện thoại mà tim đập ầm ầm, tôi rất muốn gặp. Vẫn muốn cảm giác 1 người nói thích mình, rồi chuyện sau đó tính sau. Nhưng ông trời làm ơn, cuộc sống con đang yên lành xin ông hãy rũ lòng thương xót, đừng dày vò trái tim bé nhỏ của con 1 lần nữa. 2 lòng bàn tay xuất mồ hôi nhưng lạnh ngắt, cánh cửa mới sẽ do tôi mở, tôi sẽ bước ra khỏi cuộc sống hiện tại, nhưng đó là 1 vườn hoa hay 1 vườn gai? Dù sao tôi chưa từng hối hận điều gì trong đời, tôi cũng muốn thử 1 lần nữa!
Tôi ngồi trong phòng, định mở máy chat nhanh với Tiên 1 chút, nhưng lại thôi, tôi hồi hộp chờ điện thoại reo, có ai hiểu đc cảm giác lúc này ko? Sao chuyện tình cảm của tôi ko lãng mạn, ko ngọt ngào như trong phim mà lúc nào cũng lạ lùng như thế này? Kiếp trước tôi sống chắc cũng dị hợm lắm.
12strong , điện thoại reo, tôi hồi hộp tột cùng, cảm giác còn căng hơn lúc làm bài thi mình ko biết làm mà sắp hết giờ vậy, trái tim đã thật sự rung động, dù đi theo trái tim nhưng cũng cần lý trí. Tôi cầu xin ngoại hãy che chở cho con, phù hộ con …..
Điện thoại reo lien tục, tôi hít thở 1 cái
- Alo!
- Em ra ngã tư đi, anh đang đứng chờ.
Tôi cứ nghĩ là mùng 1 tết đến vậy, hân hoan lắm, ko quan trọng giờ giấc thế nào nữa. Cố giữ bình tĩnh, người đang mặc đồ ngủ, đầu tóc đang búi 1 cục để dễ ngủ, đứng trước kiếng, tôi nghĩ, người nào thương tôi sẽ thương lúc tôi mộc mạc và xấu xí nhất, tôi ko thể để họ chỉ thích cái bề ngoài sau khi tôi đã sửa soạn (mặc dù hình thức tôi ko hề đẹp gái). Bồ đồ thun màu xanh ngắn tay, có cái túi tai thỏ trước bụng, lai bèo, quần qua đầu gối 1 chút. Thở thêm 1 cái, tôi vơ lấy cái áo khoác xuống nhà.
Mẹ đang đọc báo trước lúc ngủ.
- Mẹ cho con ra ngoài chút xíu nha?
- Biết mấy giờ rồi ko?
- Dạ bạn con rũ con ăn chè.
- Giờ này chè cháo gì?
- Cho con đi đi, ăn li chè con vô!
Ko chờ mẹ trả lời, tôi rón rén đi ra, mở cửa, đi bộ ra ngoài. Trời khuya có vài cơn gió mơn man, cảnh vật thì êm đềm, 1 mình tôi đi trong đêm, đèn đường sáng lối đi, đi ngang vài nhà chó còn sủa um sùm. Ở đây có ai mà chờ nghe tỏ tình giữa đêm như tôi ko. Lòng vui lạ, nôn nao lạ nhưng những nhịp nôn nao đôi khi cũng bị ngắt quảng bởi cái quặn ruột vì lo lắng, bao tử cứ nhói nhói khó chịu. Đoạn đường có mấy chục m mà cứ tưởng đi đến La Mã.
Ra tới ngã tư, tôi thấy anh ta đứng đó nhìn tôi, ko vẫy vẫy tay. Tôi chựng lại, anh ta nổ máy xe chạy lại gần, tôi nhớ hôm đó anh ta mặc cái áo sơ mi caro, quần jeans, mang đôi dép xỏ ngón màu nâu sẫm, đứng dưới bóng đèn đường, nhìn như có hào quang vậy, nhìn thật đẹp trai!
- Nói ở đây hay sao?
- Nói gì
Tôi ấp úng.
- Em cũng thích anh mà, sao phải giấu?
- Anh đừng nói tào lao.
- Em ko phải là người giấu cảm xúc giỏi đâu bé à! Lên xe đi!
- Đi đâu, khuya rồi!
- Anh mới thấy có quán café còn mở cửa, anh có chạy vô kêu chờ 1 chút, em cọc 200k rồi, gần đây thôi - Anh có thấy ai mặc đồ ngủ đi café ko?
- Có!
- Đâu?
- Em đó, lên xe đi! (Anh ta cười tươi)
Tôi miễn cưỡng leo lên xe ngồi có khoảng cách, đúng là ko hề có mùi bia rượu, cũng ko có mùi dầu thơm, chỉ có mùi sữa tắm thôi.
- Về sớm nha, mẹ mới la.
- Nhưng anh sẽ chở em về tới nha!
- Thôi, hẻm vô nhà có mấy chục thước thôi.
Tới quán café, đúng là cái quán còn mở thiệt, trên đường Quang Trung, thấy trong đó cũng còn lác đác vài cặp.
- Sao quán gì tối thui vậy?
- Đây là quán café sân vườn mà?
- Là sao?
- Thôi, ko còn sự lựa chọn đâu.
Anh ta đi trước, tôi theo sau, mọi người cứ nhìn cái bộ dạng sắp đi ngủ của tôi. Lựa chỗ gần đèn nhất. Phục vụ hỏi uống gì.
- Gì cũng đc.
- Gì cũng được luôn.
Anh phục vụ nhìn lạ lắm, cũng dạ dạ quay vào trong.
- Anh trả trước 200k rồi người ta chờ hả?
- Sao anh nói vậy cũng tin vậy em?
- Ủa anh xạo hả?
- Uhm. Nhìn anh đi
Tim tôi rụng rời, đầu óc rối bời, tay chân bũn rũn, ánh mắt vừa khẩn khoản (hãy yêu tôi thật lòng) vừa đề phòng (anh mà lừa thì tôi giết) nhìn vào mắt anh ta.
- ANh thích em, anh ko xĩn và anh sẽ chịu trách nhiệm lời mình nói. Đừng nghĩ là anh ngộ nhận, anh ko ngộ nhận. Đừng nghĩ là anh lạnh lùng, anh ko lạnh lùng. Cũng đừng nghĩ anh đểu cán. Anh có chơi gái, có bia ôm, có massge, kể cả hớt tóc ôm anh cũng có nhưng đó là những thú vui của đàn ông – ăn bánh trả tiền. ANh nhậu nhiều vì anh bạn nhiều và tính chất công việc, nhưng anh chưa từng mượn rượu bia làm điều sằn bậy với bất cứ ai. Anh có công ăn việc làm ổn định, anh có giấy cmnd có hộ khẩu đàng hoàng. Anh chia tay mối tình 11 năm, điều đó ko có nghĩa là bây giờ anh chưa thể thích em. Xin em trả lời, hãy cho anh 1 cơ hội tìm hiểu và theo đuổi em …..
- Còn quá khứ của em thì sao?
- ANh ko quan tâm.
- Nhưng em.
- Hãy tin anh!
Tôi cúi đầu, rớt nước mắt …. Giống loài quý hiếm này chưa tiệt chủng, anh ta lù lù trước tôi, ngỏ lời yêu mặc dù biết tôi từng như thế. Tôi cảm động, bất ngờ và choáng ngợp với bài diễn văn dài ngoằng đó, nhưng nhìn thẳng ánh mắt đó, tôi tin!
Tôi dụi mắt.
- Tại sao?
- Tại em dễ thương, đáng yêu, thú vị và hấp dẫn?
- Em hấp dẫn?
- Ko phải anh khen em đẹp, nhưng nhìn em anh rất thích! Ko giống kiểu khi anh nhìn những người ngực to, mông to ngoài đường, đơn giản vì anh thích vậy thôi.
- Khi nào?
- Hôm qua.
- Em tin, nhưng đừng làm tổn thương em? Em sợ quả báo lắm.
Tôi lại bắt đầu ko kìm chế được, bắt đầu khóc nghẹn.
- Anh ôm em được ko?
- Đừng đụng vô em, trả lời em đi!
- Anh hứa sẽ ko bao giờ động chạm đến những nỗi đau của em, anh hứa!
- Cảm ơn anh
- Và anh cũng muốn em hứa lại như em nói hôm qua.
- Em nói gì?
- Em sẽ bù đắp cho người sau của em, em sẽ trưởng thành hơn khi yêu người sau.
- Gật gật (nước mắt vẫn cứ chảy)
Ko gian thật kỳ lạ, người phục vụ bưng ra 2 ly café, nhìn thấy tôi khóc chắc anh ta đoán bọn tôi là 1 cặp đang giận nhau. Để 2 ly café xuống anh ta rút vào thật nhanh. Tôi ko còn run như lúc nãy, yên tâm hơn, thỏa mãn hơn và bình tĩnh hơn. Nhưng mà tim vẫn hơi nhói, tôi ngưỡng mộ người đàn ông này, nếu anh ta làm đúng như anh ta nói tôi muốn làm vợ của anh ta, tôi chẳng còn hứng mà tìm kiếm ai khác nữa, tôi cầu xin hãy đừng có chuyện để tôi lại phải chia tay …. Tình yêu chưa bắt đầu lần nữa mà tôi đã lo sợ như vậy.
- Anh sẽ yêu thương em nhiều nhất có thể, sẽ tìm hiểu và sẽ quan tâm nữa. Nhưng bằng cách của anh. Ko thích gì em nói nhưng đừng có đưa anh vào 1 khuôn khổ nào đó là được. Và nếu 1 ngày em bỏ anh, người hối hận sẽ là em. Em nói mình chưa từng hối hận thì việc bỏ anh sẽ phải làm em hối hận.
- Em sẽ ko hối hận.
- Vậy đừng bỏ anh là được.
- Thôi đi về đi! Em mệt
- Uhm.
Tôi ko còn hứng khởi, cảm giác lo âu lấp đầy, tôi chẳng hiểu nổi vì sao? Cái hồi hộp khi nãy vẫn như lần đầu, nhưng sau khi chấp nhận lời tỏ tình tôi lại thấy hơi e dè … chắc tại mặc cảm.
Trên đường về Vinh ngỏ ý muốn nắm tay, tôi cũng ko đồng ý. Ko biết nên vui nhiều hay nên buồn nhiều đây.