Chương 57
Mặc dù mọi chuyện đã được giải quyết, mà công nhận giải quyết nhanh thiệt nhưng trong bụng tôi vẫn thấy ấm ức lắm, ko lẽ tết nhất tới nơi mà lại gây gỗ, nhưng thiệt tình là chưa tâm phục khẩu phục, đáng lẻ phải gặp 3 mặt 1 lời, tôi muốn con mẹ kia vừa quê vừa xấu hổ trước mặt tôi như những gì ả đã làm với tôi vậy. Tôi lan man nhiều điều, suy cho cùng tại yêu phải 1 ông đào hoa phong lưu mới vậy. Tôi vẫn chưa sao mà quen được cái cảm giác người yêu mình, thậm chí chồng mình lại làʍ ȶìиɦ với 1 đứa khác mà đứa đó lại ko phải gái bán hoa, tức lắm chứ! Tâm thì nghĩ kiểu gì ra ngoài xã hội ngoại giao ông ấy cũng phải có mấy va chạm thân xác tình- tiền, nhưng chẳng thà tôi ko biết, chứ biết rồi cảm giác bực bội quá.
Tôi chạy xe về, gã cứ chạy tò tò theo, hết rũ ăn cái này tới ăn cái khác, gã nói gã đói từ trưa giờ ko ăn gì, gã nói nhăn nói cụi làm cho tôi vừa bực vừa thấy tội.
- Anh ghé ăn cái gì đi, mắc gì chạy theo em.
- Em ăn thì anh mới ăn
- Em no rồi, chiều giờ ko ăn gì em cũng thấy no.
- Thôi mà, 3 ngày nữa tết rồi mà.
- Uhm
- Em ăn gì?
2 đứa cũng ghé vô 1 quán cơm tấm, gã ăn 1 dĩa tôi ăn 1 dĩa chút xíu cơm, cái cảm giác hậm hực của tôi ko biết chừng nào mới hết.
Về tới nhà, gã ùa vô nhà, tám chuyện với mẹ, nhìn vui vẻ kiểu như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, nói chuyện với mẹ mà hay liếc liếc qua tôi nữa, trong bụng cũng mắc cười lắm nhưng rồi cũng phải giả bộ mặt ngầu. Cứ như vậy thì ngày cũng qua ngày, Tết cũng tới năm nay ăn Tết cũng vui như bình thường, gia đình, vì chưa có đi làm nên thời gian dành hết cho gia đình, cho bạn bè, năm nay còn có tiết mục qua nhà ông Vinh để chúc tết nữa.
Qua tết là tới sinh nhật, sinh nhật cuối của đời độc thân nên làm tùm lum, lớp thì bạn bè, lớp thì gia đình, nhà ông Vinh cũng làm cho cái tiệc thân mật. Tôi cũng bắt đầu đi làm, ma mới nên cũng bị nạnh hẹ sai vặt dữ lắm, nhưng ko sao, ai mà ko như vậy lúc mới đi làm chứ. Rồi cũng đến ngày đám nói, gia đình ông bà cha mẹ và chú bác Vinh qua nhà, ko có bưng quả nhưng cũng trà bánh và trái cây, ba của anh Vinh dõng dạc phát biểu ý kiến muốn kết thân 2 nhà, mẹ tôi bắt tay nhà Vinh và đồng ý lời dạm ngõ. Tình cảm càng ngày càng gắn bó, thân thiết, Vinh cũng yêu chiều tôi hơn, ko có những vấn đề nhảm nhí tào lao nữa, ổng chăm chỉ đi làm, đi làm về thì lại chạy qua với tôi. À, phải nói thêm là cái bà Chi bị đưa xuống Cần Thơ thiệt, chứ bả ko chịu nghỉ việc, 1 mối đe dọa đã bị loại bỏ, tôi cũng hơi day dứt 1 chút xíu nhưng đó là hậu quả của hành động thiếu suy nghĩ của người ta, ko phải do tôi áp lực gì cả.
Rồi má Vinh cũng lựa được 2 cái khúc vải đẹp, bác dẫn tôi đi may áo dài cho đám hỏi, rồi rục rịch tìm chỗ tư vấn áo cưới, chụp hình cưới và make up. Tất cả đều riêng rẽ, áo cưới 1 tiệm, nhưng chụp cưới thuê bên ngoài là các bạn sinh viên có tâm ko có studio chỉ có page trên facebook, make up là chỗ quen với con Tiên.
Thời gian cũng qua nhanh lắm, vì có đi làm nên 1 ngày cứ trôi qua vùn vụt. Mọi vấn đề như nhà hàng đến thiệp cưới bên phía nhà gái mẹ tôi cũng tìm hiểu nhiều lắm, tội nghiệp mẹ, có mỗi 1 đứa con, tới tuổi gả chồng mà chỉ có 1 mình, mẹ tôi tính toán thì số 1, chu toàn khỏi chê rồi. Còn phải lo sửa nhà nửa, mẹ tôi sắp kiệt sức tới nơi, tôi thương mẹ lắm, ông Vinh cũng biết cũng hay chạy qua hỏi mẹ coi phụ này phụ kia. Càng gần tới ngày cưới hỏi tôi càng ko nỡ xa mẹ, mủi lòng ghê gớm, mặc dù biết từ Tân Bình qua Gò Vấp mất có nửa tiếng thôi, nhưng mà …. Haiz.
- Mẹ đẻ con gái làm gì? Ngày xưa mẹ đẻ con trai thì giờ nhà có thêm người rồi ko!
- Cái con này. Cuối tháng này chị Hà lên ở với mẹ rồi, cơm nước con khỏi phải lo, đi làm về thì do dưỡng sức khỏe, rãnh thì đi chăm sóc sắc đẹp với con Tiên đi, cô dâu là phải đẹp.
- Mai mốt con về nhà ông Vinh rồi mẹ có lo cho con như vầy nữa ko?
- Cô về nhà đó thì tôi lo cái tánh của cô làm mất lòng nhà chồng, lúc đó ko ai cứu đâu nghe!
- Mẹ lo cho con con biết, con thương mẹ và cảm ơn mẹ, thấy mẹ cực con xót nhưng thật tình là con khoái được mẹ lo lắm.
- Đúng là cái thứ gì, suốt ngày phây phây ko giống mẹ 1 chút, mày chắc chỉ lo chuyện ngày mai thôi chứ ngày mốt cũng ko biết há?
- Nhưng con là người tốt, ko hại ai ko nói xấu ai. Ngoại nói vậy là người tốt rồi đó!
- Chậc, nhớ ngoại quá … phải chi ngoại còn thì vui biết bao nhiêu.
Tôi là cái đứa đáng ghét, chuyện gia ăn nói khơi gợi chuyện buồn, tự nhiên mẹ đã cực khổ lo toan vậy mà giờ còn làm mẹ buồn nữa, nhìn mắt mẹ đỏ lên thì tôi ôm mẹ, 2 mẹ con khóc ngon lành.
Thoắt 1 cái vậy mà cũng đến ngày đám hỏi rồi, nhà cửa trang trí cũng xong, áo dài, make up cũng đã liên hệ xong, có mỗi ảnh cưới là chưa chụp vì hỏi xong sẽ chụp. Nhà tôi cũng tề tựu cả các cậu dì và anh chị em họ, người phụ 1 tay, nhà cửa rất sáng sủa và đẹp nữa.
Đúng giờ nhà Vinh qua, tất cả đàn ông đều mặc vest đen riêng Vinh mặc vest trắng,nữ thì áo dài hết. Bên nhà tôi cũng vậy. Trầu cau, mâm quả và 1 cái bánh kem lớn, rượu tây nữa. Tôi cũng hơi hồi hợp khi bác 2 của Vinh mở lời dạm hỏi. Mặc áo dài hồng, tóc xoã mượt và thắt 1 bím tóc nhỏ như là cây cài, Hôm nay ai cũng đẹp, Vinh cũng đẹp trai, ngay chính tôi cũng đẹp lòng tôi hân hoan phơi phới.
- Hôm nay, được biết trước đó 2 nhà cũng có gặp nhau và bàn chuyện bé Dung và Vinh đã được chấp thuận, nên tôi là bác 2 của cháu Vinh thay mặt cả gia đình chú Thái- thím Lan là ba má cháu Vinh, cùng gia đình 2 bên nội ngoại qua đây xin phép chính thức ngõ lời dạm hỏi cháu Dung.
- Dạ.
- Tôi xin phép ở đây có bà ngoại, bà nội của Vinh cùng với cậu dì và cô chú bác. (Cả nhà Vinh đứng dậy cuối đầu chào mẹ tôi).
- Dạ, nhà tôi thì ba má cũng ko còn, bên nội thì cũng đã ko liên lạc từ lâu nên hôm nay gia đính cháu Vinh qua nhà tôi có các cậu dì bên ngoại. Xin cảm ơn sự có mặt của những bậc cha mẹ, ông bà của cháu Vinh đã qua nhà chúng tôi, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
- Dạ, thì 2 cháu cũng đã tới tuổi lấy vợ gả chồng, gia đình 2 bên cũng hết sức vun vén và đồng thuận, 2 cháu cũng gật đầu để tiến đến lâu dài se duyên 2 họ. Đại diện gia đình Vinh – cũng là nhà trai tôi xin dâng mâm quả trầu cau và một ít quà mọn, thể hiện lòng thành để chính thức dạm hỏi mẹ cháu Dung cho cháu Dung về làm vợ Vinh, làm dâu gia đình trong tương lai. Xin hỏi là nhà cháu Dung và cháu Dung có đồng ý ko?
- Dạ, nhà tôi xin nhận và xin chấp thuận lời dạm ngõ.
Rồi các anh chị em họ của Vinh bưng mâm quả và qua trao cho anh chị họ cùa tôi. Người lớn thì cúi đầu bắt tay nhau. Vinh thì có chuẩn bị 1 cái nhận nhỏ đeo vô tay áp út của tôi.
Tuy chưa phải đám cưới nhưng tôi hồi hợp dễ sợ, tim đập quá trời, nhất là khi ông Vinh đeo nhẫn và 2 đứa nắm tay nhau.
- Dạ, con xin hứa với bác gái là con sẽ yêu thương Dung, luôn che chỡ và chăm sóc cho bé, nên bác cứ yên tâm. Con xin cảm ơn bác và Dung đã đồng ý.
Rồi tôi và Vinh cùng thắp lên 2 cây đèn cầy lớn theo lời chỉ dạy của người lớn, sau đó thượng trên bàn thờ tượng trưng của tổ tiên ông bà.
Cái mặt ông Vinh mấy lúc phát biểu chính thức như vậy tỉnh lắm, lời lẻ trôi chảy vô cùng, ngẫm lại đây cũng là 1 ưu điểm của gã. Còn tôi đứng đó, bị nắm tay 2 cái mà cái má nóng bừng vì mắc cỡ. Cả nhà thấy vậy cũng cười và có chọc quê nữa. Lúc này mới thấy bớt căng thẳng nhưng vẫn chưa hết mắc cỡ. Trong vài khắc tôi nghĩ tới những gì đã trải qua, những sai lâm của tôi, của Vinh thôi thì từ bây giờ 2 đứa cũng gần chính thức là vợ là chồng, phải yêu cả những điểm xấu của nhau mà sống. Đã đi đến đoạn đường này, cả ông bà cha mẹ 2 bên đã gặp nhau ngày hôm nay thì ko phải là đơn giản, đúng là khái niệm mối quan hệ nghiêm túc mà tôi đã đừng đặt ra lúc đầu. Tôi ko còn trẻ nữa và cũng ko phải là gái ngoan nhu mì, nhưng tôi là con của mẹ tôi tôi có quyền tự hào vì điều đó!
2 gia đình thưa hỏi nhau xong xuôi, mọi chuyện diễn ra hết sức suôn sẻ và không khí hết sức nhẹ nhàng, đầm ấm đúng kiểu thân mật. Mẹ tôi mới ngỏ lời mà cả 2 nhà đi đến nhà hàng dùng bữa cơm thân mật. Vì đàn trai cũng qua giờ gần trưa nên giờ này cũng đến giờ ăn. Càng nghĩ càng thấy mẹ tôi thật chu đáo, tất cả đều đúng nhịp và bài bản, phát biểu và trả lời của mẹ thẳng thắn nhưng ko gây mất lòng ai, chắc là ba Vinh cũng có nhắc nên ko 1 ai hỏi đến bên nội hay ba tôi hết, tất cả chỉ cười nói vui vẻ.