Chương 17: Dạ tiệc hỗn loạn 3
"Xin cảm ơn mọi người đã quan tâm cũng như đã giúp sức cho Mộ thị của chúng tôi rất nhiều trong thời gian qua.Mừng hôm hay là ngày 30 năm thành lập Mộ thị,tối nay chúng tôi muốn mọi ngừơi cứ tự nhiên chung vui cùng,bây giờ đã đến giờ,mời mọi người dùng bữa,nếu thích thì có thể tìm đối tựơng mình thích khiêu vũ cùng"
Tiếng nhạc nỗi lên,mọi người ở đây nhảy múa cùng nhau,có người thưởng thức bàn tiệc thịnh soạn trước mặt có người tụm lại bàn việc hoặc nói chuyện phiếm,Mộ Ảnh Tuyết đi vòng vòng xung quanh muốn tìm một góc nào đó...trốn.Đúng,cô chính là muốn đi trốn a,sao đám đàn ông xa lạ kia cứ bám theo cô không buông tha vậy,cô biết mình đẹp rồi không cần cứ xà nẹo xà nẹo thế đâu.
Mộ Ảnh Tuyết chưa bao giờ thấy mệt mỏi như lúc này,đi tới đi lui,đã thế cái giày cao gót này cao quá khiến chân cô đau muốn sưng lên luôn,vòng vòng cuối cùng cũng tìm được một góc khuất nhỏ,định đi vào thì...A Bạch vô dụng!!!sao,sao hắn lại ở đây?Không thể nào,Huhu hắn đang hướng phía cô mà đi,ch.ết rồi ch.ết rồi,phải làm sao đây,36 kế chạy là thượng sách.
Mộ Ảnh Tuyết cầm váy quay lại hướng phía trước mà đâm đầu chạy,bỏ mặt Bạch Phong định đến bắt chuyện với cô mà làm cho ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
"Phịch"Chạy nhanh quá nên cô bị va vào một bức tường thịt rắn chắc"A xin lỗi,tôi xin lỗi"Mộ Ảnh Tuyết cuối đầu nói lia lịa,xong thì ngước lên muốn hướng người phía trước tiếp tục xin lỗi thì một khắc cô như bị điểm huyệt.Qua...thật đẹp,ba Mộ à ngừơi thật hào phóng nha,đem luôn cả tựơng thần hy lạp ra đây chưng bày luôn,nhìn xem khuôn mặt cứ như tranh vẻ vậy,long mi công lại đậm,môi đỏ như son,mắt xanh trong như ngọc,tóc nâu khói,thân hình thì...Ôi cứ như vận động viên,rắn chắc có thừa như tên trứng thối Tử Diệp vậy,cực phẩm trong cực phẩm hiếm có a~~
Đang thưởng thức kiệt tác của thiên nhiên ban tặng thì nhớ ra,cô đang chạy trốn mà.Không có thời gian nữa ở đó mà ngắm trai,quay ra sau nhìn thấy tên Bạch vô dụng hướng mình đi tiếp,mặt khó hiểu.Thôi ch.ết rồi giờ sao đây,chạy đằng trời cũng không thoát,lo lắng nhìn xung quanh thấy mọi người đang hào hứng khiêu vũ với nhau.A có cách rồi...
"Anh gì ơi,cho tôi mượn anh chút xíu"Nói rồi kéo anh ta đi vào giữa nhà chính.Mặc Du định nói không muốn thì đã muộn,người đã bị cô kéo đi,mắt kinh ngạc không rỏ mô tê gì nhìn Mộ Ảnh Tuyết chủ đạo mọi vệc.
Nhạc thay đỗi,âm thanh vừa trong vừa soi động làm cho Mộ Ảnh Tuyết bất ngờ,đây không phải là bài nhạc kia sao!là bài nhạc độc đáo của thái tử phi trong"Thái tử phi thăng chức kí" bộ phim mà cô thích nhất,bài nhạc Thái tử phi chi vũ trong truyền thuyết,ôi không ngờ cô còn có thể nghe lại nó,hưng phấn thật muốn khiêu vũ điệu múa có một không hai kia nha,nếu cô không nhảy thì quá uổng phí rồi,Mộ Ảnh Tuyết cười ma mảnh gian đến độ không có ai có thể gian bằng cô,mắt nhìn Mặc Du phía trứơc mình kéo lại ôm sát,còn Mặc Du thì đang ngơ ngác như em từ nhà quê mới lên bị kéo bất ngờ mà sợ đến hết hồn ôm chặc cô theo phản xạ.Bắt đầu tư thế chuẩn bị,nhạc đã đến cô chuyển từng bước chân nhẹ nhàng di chuyển kéo theo Mặc Du vì bị cô kéo mà di chuyển theo.
Âm thanh vừa cổ điển vừa phong cách khiến Mộ Ảnh Tuyết càng thích thú nhảy sung hơn,tay để lên eo của Mặc Du nắm chặt bắt anh lắc lư theo mình.Mặc Du nhăn mặt muốn phản khán lại nhưng không đựơc,tay cô ta đang để ở eo anh,nếu anh ý định muốn chạy thì cô ta sẽ nhéo ngay,thật đau nha.Ai biểu phần eo là điểm yếu của anh chứ,thật bất lợi mà;Anh bị người ta điều khiển tự do thật muốn mắng người nhưng không thể,haizz không biết từ khi nào anh lại có chứng sợ gái nhỉ?Mặc Du mặt hơi đỏ lên theo cử chỉ yêu cầu của cô mà lắc theo,Mộ Ảnh Tuyết nhìn khuôn mặt đỏ của người đàn ông trước mắt cảm thấy dể thương làm sao,khiến cho cô có ý nghĩ muốn trêu hoa ghẹo nguyệt nha.
Mộ Ảnh Tuyết đẩy Mặc Du ngã về phía sau chính mình một tay ôm lưng anh làm điểm tựa cho anh,tạo thành một động tác "Mỹ nhân ôm anh hùng" dạng nữ cừơng nha,rất bắt mắt ngừơi xem.Mặc Du bị động tác của cô mà người muốn nỗi trận lôi đình,định lên tiếng thì cô đã kéo mình trở lại tiếp tục nhảy điệu nhảy khiến cho anh muốn xỉu tại chổ mất mặt quá đi.Một khắc trước tức giận thì một khắc sau anh chính thức mặt từ xanh chuyển sang trắng bệch rồi lại chuyển đỏ,cứ như thế mà tuần hoàn.Cô ta,tay cô ta đang để ở đâu vậy hả!Mộ Ảnh Tuyết đưa tay ra sau lưng anh xoa đều xoa đều thửơng thức đường công tinh tế của Mặc Du,xong theo chiều từ từ trượt xuống bóp lấy mông của anh,qua thật săn chắc đầy đặn nha,bóp rất đã tay.
Mặc Du anh thực sự bây giờ mới hiểu được cái gì gọi là sống không bằng ch.ết đi cho rồi,thật nhục nhã nhục nhã quá đi.Mặc Du mặt đã đỏ như quả cà chua chín mộng,nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộ Ảnh Tuyết mặt đang thoả mản cười tươi,ánh mắt đó sao anh có cảm giá như đang nói mông của khiến cho cô ta rất hài lòng là sao vậy hả!!!Cô ta..cô ta khinh người quá đáng,mông của anh chính là cực phẩm bộ muốn bóp là bóp đựơc sao,muốn bóp cũng phải cần qua kiểm duyệt a Hứk.
Hai người như trở thành tâm điểm chú ý của cả buổi tiệc,ai ai cũng kinh ngạc và thích thú khi thấy kiểu nhảy đổi cách mới lạ này,có vài cặp thấy hay còn bắt chước làm theo nữa.Ba mẹ Mộ nhìn con gái mình là tâm điểm của mọi người thì càng phấn khích hơn,con gái của ông bà thật là giỏi a...
Ai ai cũng vui vẻ xem tiếc mục đặt sắc này,chỉ riêng vài người nào đó là không vui cho mấy thôi,nhất là Mộ Trình Khâm và Ngô Hạ Ngưng.
Mộ Trình Khâm xanh cả mặt tay nắm thành quyến đến nỗi gân xanh nhìn hai người phía trước,ngừơi mất tự chủ run lên bần bật lão đão ngã dựa lên cột trụ bằng đá thủy tinh gần đó,vì ở khúc này là điểm tối nên ai cũng không để ý đến anh duy chỉ có một người nhìn thấy đựơc hành động kinh người này của anh từ đầu đến cuối.Tâm trí anh rối loạn không nhận định đựơc gì nữa,trong tìm thức của anh bây giờ chỉ suy nghĩ có một điều duy nhất là sự việc trứơc mắt mình đây.Tiểu Tuyết,sao em lại có thể...có thể như vậy?Anh không cho phép,Tiểu Tuyết mau buông thằng đó ra đi,mau...mau buông thằng đó ra.Anh không cho phép thằng đó chạm vào em,không cho phép,cũng không cho phép em nhìn thằng đó bằng ánh mắt si mê như vậy,em đừng nhìn nữa.Em buông thằng đó ra đi,nếu không anh sẽ giết nó.Mau đi...
Em là của anh mà Tiểu Tuyết,tối hôm qua em đã nói em chỉ là của riêng anh rồi kia mà?là của anh...của anh..đúng không...em đã hứa rồi thì phải giữ lời hứa đi chứ.
Mộ Trình Khâm như điên tiết xoay người đập mạnh lên cột trụ,tay vì vết thương do kính trong phòng tấm vẫn chưa lành nay lại thêm một lực mạnh nữa làm nó nứt ra,máu trong vết thương chảy thấm ướt cả băng gạt.Mộ Trình Khâm không cảm giác được vết thương bị mình làm nứt mà chỉ nghĩ đến việc anh cần nghĩ;Tiểu Tuyết,nếu như em vẫn cố chấp như vậy thì đừng trách anh.Anh sẽ khiến cho em dù cho chạy trời cũng thoát khỏi anh không được đâu,đây là do em tự chuốc lấy.Mắt sắc lại,khí lạnh toả ra đến độ có vài người gần trong phạm vi của anh cũng không khỏi lạnh run,tâm trí anh không quan tâm thứ gì gọi là luận luân hay điều cấm kị giữa anh mẹ gì nữa,chỉ muốn đá phanh cái suy nghĩ đó đi mà làm theo tiếng nói của tim mình.
Ngô Hạ Ngưng đứng cách Mộ Trình Khâm nhìn toàn bộ biểu hiện của anh mà tức đến độ muốn chạy đến tát cho Mộ Ảnh Tuyết vài bạt tay,Mộ Ảnh Tuyết tao thề nếu như tao không giết mày tao sẽ tự kết liễu chính mình.Nhưng trước tiên tao phải chôn mày theo cùng dù cho tao có ch.ết,mày không thoát khỏi tao đâu.Mộ Ảnh Tuyết,trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi.Chúng ta cũng nhau chơi một trò chơi nho nhỏ nhé,đó có tên là...Trò chơi rượt đuổi hahhaaa.
Ngô Hạ Ngưng cười độc ác xoay người đi ra ngoài để chuẩn bị món quà vui mà cô ta đã cất công chuẩn bị cho người chị đáng quý của mình.Nhưng cô ta cũng nào ngờ nụ cười vừa rồi đã tố cáo cho sự độc ác của mình cho một người nào đó,và những suy nghĩ về cô ta với anh ta lại thay đỗi một phần rất lớn,rất có hại cho suy tính của cô ta sau này.