Chương 3: Giỏi che cảm xúc
Cuộc sống cô cứ thế trôi qua một tuần, nguyên một tuần đó cô không hề gặp anh chỉ được trợ lý của anh báo lại là anh đi công tác ở nước ngoài thôi. Đến việc chồng mình đi đâu làm gì cô đều thông qua trợ lý riêng của anh lần này cô dùng hết can đảm của mình để xin số anh. lúc chiều tối khi mọi người ăn cơm xong, cô lủi thủi vào phòng mình bấm vào số máy mang tên Tuấn Hưởng đợi một hồi có người bắt máy nhưng đó khống phải chồng cô mà là một giọng nữ:
"Alo! Xin hỏi ai vậy?"- Cô cố kiềm nén cảm xúc của bản thân lại, nước mắt cô bắt đầu rơi khi giọng chồng cô lên tiếng:
"Ai vậy em?"-Sao câu nói đó ân cần mà ấm áp quá vậy? Cô chưa hề nghe bao giờ. Anh cầm máy rồi lên tiếng:
"Ai đang ở đầu dây bênh kia?"-Lặng lẽ gặt đi nước mắt cô mới giám lên tiếng:
"Là em đây"-Anh hơi sững sờ với giọng nói này của cô. Nhưng sau đó một giọng nữa hoan ái gọi anh:
"Nếu không quan trọng dập máy đi anh! Em không chờ nữa đâu"-Thật sự nó làm tim cô đau nhói lên cả. Cớ sao anh lại đối sử với cô như vậy? Không nghe thấy co nói gì anh bèn cất giọng:
"Được thôi em yêu, dù sao chắc gọi nhầm người "- Nói xong anh không hề tắt máy đi mà để đó. Cho cô nghe hết tất cả sự việc họ đang làm. Trái tim cô đau nhói lắm như ràng ai đang dùng vật nhọn đâm vào nó vậy. Cô nghe được những ấm thanh không trong sạch đó vội tắt máy, vì nếu cô nghe thêm nữa có lẽ cô sẽ không chịu được nỗi đau dày vò anh gây ra. Sau một tuần "công tác" bên ngoài anh cũng quay về nhà nhưng cả nhà đều không biết rằng đại thiếu gia nhà họ đang dày vò tổn thương một thương một trái tim nhân hậu, khiến nó như muốn vỡ vụn từng mảnh. Cô là người giỏi che được cảm xúc của bản thân cho nên mọi người trong nhà đều nghĩ rằng đôi vợ chồng này rất hạnh phúc, phía sau hạnh phúc đó là một cô gái đầy bi thương những nỗi đau không thể đếm. Hạnh phúc đối với cô chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Trước mặt mọi người cô luôn nở một nụ cười nhưng trong đó có phần gượng gạo, cớ sao chỉ có anh là người nhìn thấy. Tuy anh nhìn thấy nhưng lại vô tâm bỏ qua nụ cười đó, xem người đó như chỉ là giả tạo vô sĩ. Cô thấy mệt mỏi vì cuộc sống hiện tại phải giả vờ mình đang hạnh phúc trước mặt mọi người. Khi về phòng cô không nói lời nào với anh cô cũng không hề nhìn anh làm gì. Cô mở tủ lấy đồ thay để ra ngoài gặp bạn, thấy cô không quan tâm đến mình anh cảm thấy khó chịu cho dù lúc trước họ chưa nói nhiều nhưng cô còn nhìn và quan tâm những hàng động của anh. Còn giờ thì lại không hề nhìn anh, bực bội anh đã đời mới hỏi khi thấy cô bước ra khỏi phòng tắm:
"Cô đi đâu?"-Cô hơi giật mình vì anh hỏi cô như vậy, ban đầu cô định sẽ im lặng nhưng thấy ánh mắt của anh cô lại mềm lòng:
"Em ra ngoài gặp bạn."-Anh nhìn cô nghe mắt nghi ngờ cô chỉ lo soạn đồ rồi đi ra. Lúc khi đi cô không quên nói với anh:
"Đi lát rồi em về cũng không phải đi với tình nhân hay gì đâu."-Anh hơi bất ngờ với cô, sao cô lại biết là anh đang nghi ngờ cô di với tình nhân mà anh lại khó hiểu sao lại quan tâm đến cô gái này làm gì? Đấy là câu hỏi trong anh hiện tại. Anh không tin cô nói nên quyết định cho người theo dõi cô để biết cô có thật sự là không gặp tình nhân như lời cô đã nói vì dù gì trên danh nghĩa cô cũng là cô đi bộ ngắm nhìn cảnh vật xúng quanh, nhìn các đôi trai gái trên đường cô thấy mình thân tủi thân vì ai nấy đều có đôi có cặp còn cô chỉ đi một mình. Cô tự cười cho chính bản thân của mình đã là cô gái có chông nhưng cảm giác hạnh phúc bên chồng cô chưa có cảm nhận bao giờ dù chỉ là ăn một bửa cơm, trong bửa cơm đó cô cùng anh hạnh phúc cười đùa nói chuyện. Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng vì cô nghĩ có thể bản thân cô sống một cuộc đời cô đơn cho đến lúc cô bước lên thiên đàn thì cô vẫn chỉ một mình. Đến một quán cafe cô mở của bước vào một chàng thanh niên cùng cô gái nhỏ nhắn đang vẫy tay về chổ cô. Bước nhanh chân về phía họ cô nở một nụ cười thoải mái không chút gượng gạo những hình ảnh đó đã được chụp lại một cách sắc nét. Hai người đó là Thiên Thư và bạn trai của nhỏ Đỗ Huy Dương, người con này đối sử với Thiên Thư nhà cô rất tốt thấy họ vậy cô cũng vui nhưng sao trong lòng cô cảm thấy trống trải vô cùng phải chăng cô đang ghen tị vì thấy họ hạnh phúc còn bản thân cô thì chỉ nhận được sự vô tâm. tuy vậy nhưng cô vẫn mỉm cười vui vẻ, dù rằng trái tim cô đang rất đau đến bao giờ thì cô mới hiểu thế nào là hạnh phúc của một gia đình. lát sau vì họ có chuyện nên đi trước cô bưng ly nước của mình lại gần cửa ngồi ở chổ dó ngắm nhìn mọi sinh hoạt của khu phố này. Lát sau có một chàng trai đi đến chổ cô, anh ta cứ nhìn cô hoài lát lại cất giọng nói trầm trầm ám áp:
"Cô có phải là Hàn Thiên Nhi không?"- Cô quay sang nhìn anh khuôn mặt có chút quen quen nhưng cô không nhớ rõ anh là ai:
"Anh là......"- Nghĩ mãi không ra nên anh ta bèn nói:
"Tôi là Hứa Vĩ Hưng đây người học trên cô một khóa ở môn năng khiếu."- Giờ cô mới nhận ra khuôn mạt hơi bất ngờ nhìn anh nhớ lại hồi đó anh ta là người thường xuyên giúp đỡ cô nhưng chỉ 1 năm anh đã chuyển ra nước ngoài nghe đâu phụ giúp gia đình. bây giờ có cơ hội gặp lại anh ở nơi này:
"À anh là tiền bối Hứa mà, chắc do lâu quá tôi không gặp anh nên quên mất."- Vĩ Hưng nhìn cô một hồi rồi nói:
"Lâu rồi không gặp cô vẫn xinh nhưng hình như cô hơi ốm thì phải."-Cô vội đặt tay lên mặt mình, khồn lẽ cô ốm thật dạo này cô ăn rất ít cũng không có nghỉ ngơi gì cả đến người ngoài như anh còn nhận ra mà mọi người trong nhà thì không ai nhìn thấy cô tự cười giễu cợt bản thân đang sống trong ngôi nhà mà lúc nào cũng cười một cách giả tạo:
"Chắc do ăn ít nên vậy. Mà anh về nước vào lúc nào?"- Tay nâng ly cafe trước mặt dửng dưng đáp lời cô:
"Tôi về đây được một tuần rồi, nghe nói cô đã kết hôn mà là kết hôn với Tuấn Hưởng, ngày cô kết hôn tôi có được 1 tấm thịp nhưng vì bận nên không đến chúc phúc cô. Hiện tôi là giám đốc công ty Hứa Lôi cũng là bạn làm ăn với chồng cô đó."-Cô cười hóa ra anh giờ đã là một tổng giám đốc oai nghiêm không còn là một tên hay trêu ghẹo các bạn học trong Lớp năng khiếu ngồi nói chuyện với anh một lát cô nói mình có công chuyện nên chào về trước. Trên đừng đi cô thấy trống trải vô cùng. Bây giờ cô chỉ muốn một hạnh phúc đơn giản mà bao cô gái, người phụ nữ nào cũng mong muốn chỉ đơn giản vậy thôi. Ở nơi quán cafe đó có một người con trai nhìn theo bóng lưng cô và nghĩ "Anh đã về rồi, lần này anh không đi nữa. Anh phải bảo vệ được em Thiên Nhi à anh nhớ em lắm."