Chương 10: Sống chung nhà
Cô ngồi lại ghế gần bà nội, nội nắm lấy tay cô gật đầu như ý rằng không phải sợ.
"Bây giờ cô ta đã có thai vì là con của A Hưởng nên chúng ta sẽ chăm sóc cô nhưng đừng bao giờ có ý định là sẽ trở thành phu nhân họ Lâm. Lâm gia chỉ coi một mình tiểu Nhi là con dâu"-Sa Ly nắm chặt tay lại khó khăn nở nụ cười gượng gạo, giương mắt nhìn Tuấn Hưởng, Hưởng gật đầu như ý là bảo không sao.
"Vậy cô ấy sẽ ở lại đây mong cả nhà đối sử như người trong nhà. Còn chuyện về sau con tự lo được."-Không chờ ai nói gì cả anh trực tiếp nắm tay Sa Ly kéo lên Phòng riêng mà đó chính là căn phòng tân hôn của riêng mình Thiên Nhi ở. Mọi người trố mắt nhìn theo bóng lưng Tuấn Hưởng ánh mắt đầy e ngại nhìn cô. Nhưng cô biết mọi người không phải nguyên nhân chính vụ việc, họ đều thương yêu cô như con cháu trong nhà không thiên dị ai cả.
"Không sao cả mọi người yên tâm chuyện dù cũng đã xãy ra rồi giờ chúng ta nên chăm sóc tốt cho cô ấy và cả đứa bé trong bụng"-Nụ cười nở trên môi cô khiến tất cả mọi người đau nhói, cô là một cô gái như thế này sao lại cưới phải một người chồng không có tình thương chút nào dành cho vợ mình. Có cô vợ nào biết tin chồng mình có vợ nhỏ còn có cả con riêng mấy ai chịu được tình huống đó mà vẫn nở nụ cười trên môi không? Bà nội ôm lấy cô vào lòng vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô.
"Có cả nhà vẫn luôn bên con yên tâm đi. Bà không để con phải bị tổn thương nào nữa đâu."-Cô ôm lấy nộ hít từng hơi ấm từ bà, từ khi biết đến gia đình thì cô thấy bản thân đang rất hạnh phúc có ba, mẹ, bà nội thương yêu cô và những người làm trong nhà đều đối sử tốt với cô. Cô chào mọi người rồi bước lên phòng của mình. Vừa mỏ của đạp vào mắt cô là cảnh Tuấn Hưởng và Sa Ly đang có của chỉ vô cùng thân mật. Tiếng mở cửa Tuấn Hưởng giật mình lớn tiếng quát cô.
"Vào phòng không biết gõ cửa trước hay sao?"-Thiên Nhi khỏ hiểu nhìn anh rõ ràng là phòng cô mà, chẳng lẽ vào phòng mình cũng phải gõ cửa hay sao?
"Phòng này là của tôi mà sao cần gõ cửa và cái giường đó là của tôi mong hai người đừng làm bậy trên đó"-Tuấn Hưởng nghe xong câu nói của cô có chút bất ngờ đúngg là phòng cô nhưng nó là phòng tân hôn của anh, do anh không muốn ngủ cùng cô nên mới sang thư phòng ở. Nhưng đây cũng gọi là phòng anh chứ, cái giường này cũng vậy, anh và cô cũng từng ngủ trên cái giường này mà.
"Đây tuy lúc trước là phòng cô nhưng bây giờ ní là phòng tôi và Tiểu Ly cho nên cô ra phòng khách mà ngủ"-Nói xong anh còn đưa tay ôm chặt Sa Ly vào trong lòng, sóng mũi cay cay mắt cũng bắt đầu có nước tim đau đến khó thở đấy là tình trạng của cô hiện tại. Nắm chặt tay thành quyền cô quay lưng dọn lấy đồ riêng của mình qua phòng khách ngủ, chợt nhận ra còn một phòng trống chưa có người ở mà cái phòng đó được xây để cho con của cô và Tuấn Hưởng ở sau này. Thế là cô đem hết đồ mình sang phòng đó ngủ, thấy cô dọn đồ đi Sa Ly giương mắt ý vẻ tội lỗi.
"Xin lỗi cô Thiên Nhi để cô chịu khổ rồi"-Thiên Nhi cười nhạt đứng dậy nhìn Sa Ly đang vô tội nhìn mình, thật nực cười đây không phải là điều cô ta muốn hay sao? Giờ lại làm như mình vô tội.
"Em không cần xin lỗi, em không có tội. Sớm muộn cô ta cũng bước ra khỏi cái nhà này và em chính là con dâu duy nhất của Lâm gia và chỉ em là người vợ duy nhất của anh thôi."-Câu nói đó khiến trái tim Thiên Nhi đau nhói, có lẽ cô đã tr.a lầm tình yêu cho người đàn ông này rồi. Lẳng lặng quay lưng ra khỏi phòng. Cô dọn hết vật dụng của bản thân qua căn phòng mới, tuy không có người ở nhưng phòng này không có đến một hạt bụi. Thu gọn đồ để vào tủ, Lúc đang xếp đồ dì Hồng đi ngang qua thấy của phòng hé mở nên bước vào xem là ai. Thấy Thiên Nhi đang dọn đồ vào tủ, lòng bà sót thương cho cô gái này đường đường là một vợ lớn nhưng lại phải dọn ra phòng khác ngủ để chồng mình và cô gái khác ngủ ở đó.
"Thiên Nhi đừng giấu trong lòng nhiều nỗi đau quá nha Nhi có gì con cứ nói cho cả nhà biết chúng ta sẽ cùng con tâm sự"-Thiên Nhi cười gật đầu nhìn dì Hồng cười cho qua>
"Con không sao hết có lẽ đây là con đang trả nợ cho anh ấy, chắc hãn kiếp trước con đã nợ anh ấy nên giờ trả nợ thôi"- Dì Hồng ôm lấy cô vào lòng vuốt ve mái tóc mềm, Cô choàng tay ôm lấy dì khóc...nước mắt cô rơi thật rồi.... Cô khóc rất nhiều khóc cho vơi đi nỗi đau trong lòng. Bữa cơm cảu cả nhà cũng tràn ngập không khí nặng nề, chỉ có Tuấn Hưởng và Sa Ly là vui vẻ thưởng thức bữa ăn của họ.
"Em ăn đi cho bổ."-Tuấn Hưởng ân cần với Sa Ly như thế khiến trái tim của Thiên Nhi đau nhói, chưa bao giờ anh chu đáo lo cho cô như thế cả. Cuộc sống cô sẽ còn như thế này dài dài cho đến khi đứa bé kia được chào đời.