Chương 9: Xin lỗi, cô không hợp với tôi
Mặc dù bây giờ Diệp Nhiên rất bình tĩnh, nhưng thực ra cô đã sớm đổ đầy mồ hôi sau lưng rồi. Hóa ra chủ động tỏ tình cũng cần phải có dũng khí lớn như vậy.
Anh nhếch môi, dáng vẻ khó dò, “Diệp Nhiên...”
”Ừ...”
”Nếu như tôi có bạn gái rồi thì sao?”
Nét đau khổ chợt xẹt qua trên mặt Diệp Nhiên rồi biến mất, “Vậy tôi chờ anh chia tay.”
Phó Diên Bắc không nói nên lời, câu trả lời này làm cho anh dở khóc dở cười, “Xin lỗi, cô không hợp với tôi.”
Bị từ chối rồi.
Ngay cả một lời từ chối khéo léo để an ủi cô cũng không có.
Diệp Nhiên cúi đầu, đáy mắt sáng bừng là thế nay ảm đạm đi trông thấy. Kết quả này thực sự rất giống với thời điểm anh theo đuổi cô lúc trước.
”Phó Diên Bắc, nếu như anh không có bạn gái, anh có thể đợi tôi không? Chúng ta có thể tìm hiểu về nhau trước.” Giọng nói ngày càng nhỏ đi, cho đến khi âm thanh tắt hẳn.
Tình cảnh như thế khiến Diệp Nhiên có cảm giác đau khổ một giây dài như một năm.
Phó Diên Bắc không cho cô câu trả lời chắc chắn, chỉ cười nhẹ.
Diệp Nhiên không rõ, rốt cuộc cười là có ý gì? Là đồng ý hay là?
”Gần truyền xong rồi.” Phó Diên Bắc nhắc nhở.
Diệp Nhiên quay đầu lại, nhìn vào ống dẫn nhỏ nhỏ kia, nặng nề ấn xuống nút gọi y tá. Đáy lòng dâng lên cơn giận, Phó Diên Bắc xảo quyệt!
Y tá đến rút ống chích ra cho Diệp Sênh. Hơi đau nên Diệp Sênh lại khóc to lên.
Diệp Nhiên ôm Diệp Sênh vào lòng thật chặt, “Được rồi, Tiểu Sênh ngoan, chúng ta về nhà thôi.”
Đó là một đêm mà cả người đều cảm thấy mệt mỏi. Nhưng cô vẫn ôm Diệp Sênh rất chặt, Phó Diên Bắc có muốn bế thay cô cũng không có cơ hội. Anh cầm áo khoác của cô, có mùi thơm nhè nhẹ, không phải mùi nước hoa, mà là mùi của riêng cô.
Diệp Sênh ngủ trên vai Diệp Nhiên.
Phó Diên Bắc từng bước đi sau lưng cô, ánh mắt dán vào lưng cô. Hình ảnh này, ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy họ là mẹ con. Anh nhìn sang chỗ khác, bước lên phía trước, “Diệp Nhiên...”
Diệp Nhiên dừng lại, “Sao vậy?”
”Để tôi bế.”
Diệp Nhiên có chút ngạc nhiên, “Không cần đâu, tôi bế cũng được.”
Bây giờ đổi người bế cũng là một vấn đề.
Anh là đàn ông, “Để tôi.” Giọng nói trầm thấp, như mệnh lệnh không cho cô từ chối. Phó Diên Bắc ôm Diệp Sênh, tuy đổi người bế nhưng Diệp Sênh cũng không khóc ầm ĩ.
Phó Diên Bắc cẩn thận ôm lấy lưng Diệp Sênh. “Đi thôi.”
Diệp Nhiên vẫn cảm thấy ngơ ngác, đầu có hơi mệt, “Phó Diên Bắc, anh rất biết cách bế trẻ con.”
”Tôi có một đứa cháu nhỏ, cũng lớn bằng em gái cô.” Mặc dù Phó Diên Bắc và Phó Diên Lâm có quan hệ không tốt lắm, nhưng anh vẫn rất thích Phó Hằng Vũ.
”Sau này anh nhất định sẽ là một người bố tốt.” Lời nói nhẹ nhàng lại xa xôi, như một cơn gió thổi qua tai Phó Diên Bắc vậy.
Phó Diên Bắc cười một tiếng.
Đêm đã khuya, bốn bề âm thanh trong thành phố Ninh trở nên yên tĩnh.
Hai người đón xe trở về, Phó Diên Bắc vẫn bế Diệp Sênh. Ba người đều im lặng.
Diệp Nhiên nghiêm mặt sang một bên, khuôn mặt trầm lặng. Ánh trăng ngoài cửa sổ trôi qua rất nhanh, trước mắt là một khoảng không mơ hồ.
Diệp Nhiên bấm lòng bàn tay, tự nhủ với mình rằng.
Cứ từ từ thôi, ít nhất anh vẫn còn sống, mọi chuyện sẽ tốt thôi.
Đây đã là tình trạng tốt nhất rồi, anh, không có bạn gái.
Cô vẫn còn có cơ hội.
...
Môi Diệp Nhiên cong lên cười nhẹ, vừa đúng lúc rơi vào đáy mắt Phó Diên Bắc.
Phó Diên Bắc rất thản nhiên, mọi chuyện luôn phát triển theo hướng mà anh dự tính, bây giờ càng ngày càng thú vị.
Dọc đường đi đều là Phó Diên Bắc bế Diệp Sênh, đi thẳng về nhà. Trong lòng Diệp Nhiên cảm thấy rất ấm áp, đặt Diệp Sênh xuống giường đâu vào đấy, cô mới yên tâm xuống lầu.
Phó Diên Bắc đứng ở phòng khách, một bên bức tường treo rất nhiều tranh vẽ, mỗi bức tranh đều có ký tên, Diệp Sênh. Một góc khác của căn phòng đặt một giá sách màu hạch đào kiểu lớn, mỗi một ngăn tủ đều để vài tác phẩm điêu khắc sách.
Phó Diên Bắc nhìn không chớp mắt, điêu khắc sách là tác phẩm nghệ thuật, cần có sự thông minh và khéo léo. Không thể không nói rằng, hai chị em nhà họ Diệp đúng là rất có tài.
Diệp Nhiên khẽ ho một tiếng.
Phó Diên Bắc xoay người lại, ánh mắt hòa nhã đã tháo đi vẻ lạnh lùng ban ngày.
”Anh ngồi xuống đi, tôi đi rót cho anh cốc nước.” Diệp Nhiên nói.
”Không cần đâu.” Cô nam quả nữ, đêm khuya vắng người, trường hợp như thế, bầu không khí tăng thêm một phần kiều diễm, “Tôi phải về rồi.”
Anh vẫn lạnh lùng như thế!
”Ừm...” Diệp Nhiên nói, “Tôi có thể lưu số điện thoại của anh không, tôi còn phải cám ơn anh chuyện đêm nay.” Lý do này thật tốt.
Phó Diên Bắc nhíu mày, không nhanh không chậm đáp lại cô bằng một dãy số.
Diệp Nhiên vẫn mặt dày, “Tôi muốn số điện thoại riêng của anh.” Không phải là số điện thoại ở công ty của anh.
Mắt Phó Diên Bắc đen lại một chút, “1xxxxxxxxx”
Diệp Nhiên lấy điện thoại ra, tiếc rằng điện thoại cô lại tắt máy. “Hết pin rồi. Đợi tôi một chút, tôi ghi vào giấy.” Đó là điện thoại của cô vài năm trước, hơi nhỏ, nhìn rất cũ kỹ.
”Nhớ rõ nhé.” Cô lặp lại một lần nữa, “Phó Diên Bắc, tôi sẽ mời anh đi ăn tối.” Cô nhướn mày lên, che giấu sự ranh mãnh của mình. Cuối cùng cũng có số điện thoại riêng của anh rồi.
Phó Diên Bắc nhìn lướt qua chiếc điện thoại cũ của cô, “Tôi về đây.”
”Chúc ngủ ngon.”
Chúc ngủ ngon, Diên Bắc.
Đêm nay, Diệp Nhiên vẫn mơ đứt quãng như trước. Thân thể quấn vào nhau, tay anh khẽ khàng chu du trên người cô, nóng như có lửa đang cháy vậy.
Mồ hôi hòa vào nhau, tiếng thở gấp khẽ ngâm nga.
Anh hôn vào trán cô, chóp mũi, khóe môi, như một chiếc lông vũ lướt qua, từ trên xuống dưới...
Trong giấc mơ, cô cố gắng mở mắt, muốn nhìn thấy anh. Ấm áp, run rẩy, không thể cưỡng lại được.
Anh dùng sức đi vào người cô, từng chút từng chút vào sâu hơn. Giống như đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ lắc lư, không thể nắm bắt được.
”Nhiên Nhiên, anh yêu em...” Giọng nói khàn khàn, bờ môi ngậm lấy vành tai cô.
...
Lặp đi lặp lại, thấm sâu vào trái tim cô.
”Diên Bắc, em yêu anh...” Cô còn chưa nói ra thì đã tỉnh giấc.
Diệp Sênh dùng sức lắc tay cô, “Chị, chị!” Đúng là lời đánh thức thô bạo.
”Ừm... Tiểu Sênh à...” Diệp Nhiên dụi mắt một cái rồi ngồi dậy, giấc mơ của cô... Thật là khiến người ta phải đỏ mặt.
”Chị, chị lây bệnh của em sao?” Diệp Sênh sờ khuôn mặt đỏ gắt của Diệp Nhiên, “Chị bị sốt à? Nóng quá đi.”
Diệp Nhiên: “...”
Diệp Sênh khỏi bệnh rồi, Diệp Nhiên nghĩ mình sẽ nhanh chóng mời Phó Diên Bắc đi ăn. Cô nắm chặt tờ giấy kia, đã nhăn nhúm khá nhiều, nhưng cô vẫn không nỡ vứt đi.
”Tiểu Sênh, em có muốn đi ăn bò bít tết không?” Chọn một nhà hàng Tây yên tĩnh, thưởng thức một bữa ăn tối với ánh nến. Cô thực sự rất muốn gọi cho Phó Diên Bắc ngay lập tức.
”Em không muốn ăn bò bít tết đâu, em muốn ăn gà KFC cơ.” Diệp Sênh trả lời.
Diệp Nhiên xoa xoa ấn đường, “Anh Diên Bắc không thích ăn gà KFC.”
Diệp Sênh không nói nữa, “Tùy chị vậy.”
”Được rồi. Chị sẽ gọi cho anh ấy.” Mắt Diệp Nhiên sáng lên. Cô vẫn còn giữ số của anh, tên trong danh bạ vẫn không hề thay đổi, Bắc Bắc - là tên lúc trước do anh đặt.
Hai năm bên nhau, vui vẻ thì nhiều mà cãi nhau thì ít. Diệp Nhiên rất để ý đến chuyện tình cảm, Phó Diên Bắc lại luôn chiều chuộng cô. Thỉnh thoảng cũng có một vài chuyện, ví dụ như Diệp Nhiên đến trễ một tiếng so với giờ hẹn, anh giận, nhưng không đợi cô nói xin lỗi trước, ngược lại anh lại là người đi dỗ dành cô.
Phó Diên Bắc nhân lúc cô không để ý lại lén lấy điện thoại đổi lại tên mình trong danh bạ, Bắc Bắc...
Có lần cô đang tắm, điện thoại cứ reo liên tục, Tiền Phỉ nhìn vào điện thoại cô, hét lớn, “Điện thoại của Bắc Bắc!”
Phòng ký túc im lặng hẳn đi, rồi cả phòng bật cười ầm ĩ.
Bắc Bắc, đúng là không thể gạch dấu bằng với cái gã Phó Diên Bắc trước sau luôn lạnh lùng được.
Nên sau này Tiền Phỉ luôn cố ý kéo dài âm, “Bắc Bắc của cậu này...”
Bắc Bắc của cậu...
Bây giờ Phó Diên Bắc có thể lần nữa trở thành Bắc Bắc của cô không?
Diệp Nhiên còn chưa kịp gọi điện thì điện thoại đã đổ chuông, là Thời Dật gọi đến.
”Hi...”
Thời Dật nghe được tâm trạng vui vẻ trong lời nói của cô, “Nhà mới thế nào? Đã quen chưa?”
”Thời Dật, em phải cám ơn anh mới được, còn giúp em tìm được ngôi nhà tốt như vậy.” Diệp Nhiên vẫn khó mà nén được cảm giác phấn khích.
”Không trùng hợp không thành văn”, Cô rốt cuộc cũng tin vào câu đó, rất tin, không nghi ngờ gì nữa.
”Vậy thì tốt rồi.” Thời Dật cười khẽ, “Diệp Nhiên, có chuyện anh muốn nhờ em, không biết được không?”
”Anh cứ nói đi. Dù có lên núi đao hay núi lửa gì em cũng không từ chối.”
”Công ty anh có dạ tiệc, anh cần một người bạn gái.”
Diệp Nhiên đau đầu, “Em không thích hợp để đi đâu.”
”Bạn học Diệp Nhiên à, em vừa mới nói một cách hừng hực khí thế như vậy cơ mà?”
”Thôi được rồi. Em sẽ cố gắng, nếu em làm anh mất thể diện thì đừng trách em đấy.”
”Không trách em đâu. Chỉ cần bạn học Diệp Nhiên chịu đi cùng anh, anh sẽ kêu người chuẩn bị áo quần cho em. Thứ ba tuần tới, anh sẽ đến đón em.” Phong cách của Thời Dật trước sau đều là như vậy, chuyện gì cũng sắp xếp đâu vào đấy.
”Được rồi. Đến lúc đó liên lạc sau nhé.”
Sau khi tắt máy, cuối cùng Diệp Nhiên cũng có thể gọi cho Phó Diên Bắc.
Tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên, chính là bài piano cổ điển nổi tiếng “Fur Elise“. Tiếc là chẳng có ai nghe máy.
”Có lẽ là đang họp.” Diệp Nhiên nói.
Diệp Sênh nhìn cô, “Chị, chị đang căng thẳng à?”
Đúng vậy đấy. Ai bảo bạn trai cô lại mất trí nhớ chứ? Diệp Nhiên nắm điện thoại trên tay, trong lòng có suy nghĩ, không lẽ mình nhớ nhầm số điện thoại. Sẽ không đâu, lúc ấy cô đã cùng Phó Diên Bắc xác nhận rồi mà.
”Xin chào.” Một giọng nam rất lịch sự mà dễ nghe, có phải là Phó Diên Bắc không vậy.
Khi nói chuyện, hơi thở của Phó Diên Bắc rất ổn định, giọng nói chắc nịch.
Trái tim Diệp Nhiên lộp cộp rơi xuống, Phó Diên Bắc lừa cô rồi. Mà cũng đúng thôi, anh từ chối cô, sao có thể để cô ôm hy vọng, rồi còn cho cô số điện thoại của anh chứ?
Cứ coi như là dù mất trí nhớ thì bản tính cũng sẽ không thay đổi. Lúc trước có bao nhiêu cô gái hỏi xin số điện thoại của anh? Nhưng anh chưa từng cho.
”A lô?” Người bên kia hỏi lại.
Diệp Nhiên lật đật tắt điện thoại, cô không muốn Diệp Sênh biết kết quả đau lòng này, khóe miệng vẫn nở nụ cười như cũ, “Tiểu Sênh, chị ngốc quá, nhớ nhầm số.”
”Haiz...” Diệp Sênh thở dài một hơi, làm ra vẻ em biết mà, vừa tiếc hận vừa bất đắc dĩ. “Chờ bao giờ gặp lại anh Diên Bắc, em sẽ hỏi số mới.”
Phó Diên Bắc từ phòng họp đi ra, vừa đi vừa dặn dò các quản lý khác về công việc. “Quá trình sửa chữa lại Thâm Hải nhất định phải được hoàn thành trong ba tháng.”
Chờ anh trở lại phòng làm việc, Thẩm Hạ ngồi ở trên sofa, duỗi đôi chân dài thảnh thơi nói, “Tên cuồng công việc cuối cùng cũng họp xong rồi.”
Phó Diên Bắc nhìn anh ta một cái, “Chú Thẩm cho phép cậu ra ngoài rồi à?”
Thẩm Hạ vẫn mặt dày nói, “Điện thoại của cậu reo, là con gái gọi đến. Tôi a lô hai tiếng, cô ấy liền cúp máy. Là ai vậy?”
Phó Diên Bắc cầm điện thoại lên, nhìn vào cuộc gọi đến, là số trong thành phố. Đầu ngón tay lướt qua màn hình, cuối cùng lại đặt xuống.“Nhầm số thôi.