Chương 12: Hôm nay là sinh nhật tôi, cám ơn rượu của anh
Đây là lần đầu tiên sau bốn năm Diệp Nhiên chuẩn bị sinh nhật, để kỷ niệm việc cô được gặp lại Phó Diên Bắc.
Nếu như vừa rồi cô nói thẳng cho Phó Diên Bắc biết hôm nay là sinh nhật cô... Vậy kết quả sẽ như thế nào nhỉ?
Cô không dám nghĩ, chỉ sợ càng nghĩ nhiều thì lại càng thất vọng. Trước kia cô rất ít khi khóc, nhưng từ khi Phó Diên Bắc bước ra khỏi thế giới của cô, cô dường như không thể kiểm soát được nước mắt của mình nữa.
Diệp Sênh thấy cô khóc, “Chị ơi sao chị lại khóc?”
Diệp Nhiên vội vàng gạt đi những giọt nước mắt, “Chị đang rất vui mà, vì đây là lần đầu tiên Tiểu Sênh có thể đón sinh nhật cùng chị.”
Diệp Sênh giơ tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt của cô, “Vậy sau này năm nào em cũng sẽ đón sinh nhật cùng chị.” Hì hì, cô bé thích nhất là ăn bánh kem sô cô la đó.
”Được rồi, có Tiểu Sênh đón sinh nhật cùng chị là tốt lắm rồi.” Những người khác cũng không còn quan trọng nữa.
Trước sinh nhật một ngày, Diệp Nhiên đã đặt bàn ở cửa hàng thịt nướng, một chỗ khá là kín đáo. Lúc đấy cô đã nghĩ là Phó Diên Bắc có thể đến, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô thực sự đã nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi.
Phó Diên Bắc bây giờ đã không còn là người của trước kia nữa.
Diệp Nhiên gọi một bàn toàn thức ăn, dì Chu lắc đầu không ngừng, “Nhiên Nhiên, chúng ta chỉ có ba người, con gọi nhiều như thế làm sao ăn hết được.”
”Dì Chu, hiếm lắm mới có dịp mà, hôm nay khẩu vị con rất tốt.” Cô không dám đem chuyện của Phó Diên Bắc nói cho dì Chu biết, nói cho dì Chu biết thì mẹ cũng sẽ biết, lúc đó bà Diệp chắc chắn sẽ về giết cô mất.
Dì Chu cười, “Vậy lát nữa ăn nhiều một chút. Nhà hàng thịt nướng này trang trí cũng thật đáng yêu, đều là những thứ mà giới trẻ bây giờ thích.”
Diệp Sênh trả lời, “Con cũng thích nữa, nhiều mèo quá đi ~”
Diệp Nhiên sờ đầu cô bé, “Vậy em muốn ở lại đây không?”
Diệp Sênh liền nhanh chóng lắc đầu, “Ơ, không muốn đâu, em vẫn muốn ở chung với chị thôi.”
Dì Chu nhìn hai chị em, trên nét mặt đều hiện ý cười, “Nào, thắp nến lên rồi để chị con còn ước nào.”
Diệp Nhiên ngây người.
Dì Chu và Diệp Sênh đã cắm nến lên bánh kem, những cây nến nhiều màu được đốt lên, ánh lửa sáng rực.
”Chị, mau cầu nguyện đi.”
Điều ước của cô là...
Diệp Nhiên nhắm hai mắt lại, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt. Cô không tham lam, chỉ ước một chuyện.
Diệp Sênh và cô cùng nhau thổi những cây nến, nụ cười vẫn còn trên gương mặt, làm trẻ con thật tốt, không có phiền muộn gì cả. Diệp Nhiên khẽ cười.
”Chị, chị ước gì vậy?”
Diệp Nhiên cắt cho cô bé một miếng bánh, con bé này cái gì cũng tò mò cả.
Dì Chu trả lời, “Đương nhiên là chị con ước nhanh chóng kiếm được một người bạn trai rồi, phải gặp được một người thích hợp.”
Diệp Sênh gật đầu, “Chị cũng nên kết hôn rồi.”
Đuôi mày Diệp Nhiên giật giật, chủ đề đau buồn này không nên được đề cập vào ngày hôm nay, không phải sao? Bạn trai cô bây giờ cũng không nghe thấy đâu.
”Ăn thôi ăn thôi.” Hay là biến nỗi buồn thành cơn cuồng ăn đi. Ăn uống thỏa thuê một bữa, tạm thời quên đi Phó Diên Bắc.
***
Tối nay, Thẩm Hạ được dở bỏ lệnh cấm, mời mấy người bạn đến chơi.
Một bàn đang đánh bài. Tối nay Thẩm Hạ cực kỳ may mắn, “Các anh em thương tôi nên tặng đêm nay cho tôi rồi haha.”
Phó Diên Bắc ngẩng mặt lên, đặt lá bom* cuối cùng trong tay xuống, “Cũng muộn rồi, đừng đánh nữa.”
(*Trong đấu địa chủ, đây là lá bài có thể phá được tất cả những quân bài bình thường khác.)
”Dẹp đi. Còn chưa đến mười giờ mà!” Thẩm Hạ đứng lên.
Tô Thiều Ngôn đặt bài xuống, nhìn thoáng qua Phó Diên Bắc, hôm nay anh dường như không có hứng thú lắm, nếu không phải là Thẩm Hạ gọi điện, chắc anh cũng sẽ không tới. “Hạ tử, để ngày khác đi.”
”Được, cậu cũng không đánh nữa? Thiều Ngôn, hai người đây là phu xướng phụ tùy đấy à.”
Tô Thiều Ngôn mím môi cười, “Không nói với cậu nữa, mình đưa Diên Bắc về đây.”
Xe chạy từ từ, tốc độ ổn định. Tô Thiều Ngôn nhìn nhỏ nhắn, nhưng lại cố tình đi một chiếc xe việt dã, nhìn rất mạnh mẽ.
”Sao vậy?” Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Lại không thoải mái à?”
Phó Diên Bắc xoa xoa ấn đường, gần đây anh luôn luôn mơ một giấc mơ. Trong mơ có một cô gái khóc liên tục, ngồi bên giường anh, khóc lóc nhìn rất đau lòng. Cứ liên tục mấy đêm liền.
”Diên Bắc, mấy ngày nữa cậu thử đi khám bác sĩ lại xem.” Mặt Tô Thiều Ngôn đầy lo lắng.
Anh đúng là nên đi gặp bác sĩ rồi.
Xe chạy thẳng đến Mậu Uyển, bảo vệ của tiểu khu này biết xe của Tô Thiều Ngôn, liền mở cửa cho cô vào.
Xe dừng lại, Tô Thiều Ngôn cùng xuống xe với Phó Diên Bắc.
Ánh đèn đêm sáng ngời mà êm dịu, chiếc váy xinh đẹp của Tô Thiều Ngôn cũng theo gió mà bám chặt vào người, làm nổi bật những đường nét trên cơ thể cô. “Diên Bắc...”
Phó Diên Bắc nghiêng đầu, “Đi đường cẩn thận.”
Tô Thiều Ngôn nhìn anh, ánh mắt dời đi. Bọn họ quen biết nhau mười năm, suốt mười năm rồi. “Cuối tuần này cậu rảnh không? Hạ Tử vừa mới cho mình hai tấm vé xem triển lãm tranh.”
Phó Diên Bắc suy nghĩ một chút rồi gật đầu. “Được.”
Lúc hai người còn ở Mỹ, anh cũng hay cùng cô đi xem triển lãm tranh.
”Đến hôm đó mình sẽ đến đón cậu.” Giọng của Tô Thiều Ngôn nhanh chóng có hứng thú trở lại.
Phó Diên Bắc vốn muốn để Lục Phong đến đón anh.
”Cậu đừng gọi cho Lục Phong đấy, cuối tuần cũng phải để cho cậu ta đi cùng bạn gái nữa chứ.” Tô Thiều Ngôn khẽ cười, “Mình về đây.” Cô xoay người lại, váy dài bị giẫm lên, cả người cô gần như sắp tiếp đất.
Phó Diên Bắc vội kéo cô lại, cô cũng thuận theo đó mà ôm lấy anh. Nếu như giây phút này có thể dừng lại...
Tư thế mờ ám, giống như những cặp tình nhân vậy.
...
Bonjour mes amis bonjour
Bonjour mes amis bonjour
Bonjour mes amis bonjour mes amis bonjour mes amis bonjour
Bonjour mes amis
Hello my friends hello
...
Là giọng hát của một cô bé, thanh âm trong trẻo, tiếng hát dễ nghe.
Diệp Sênh nắm tay Diệp Nhiên, bài hát bằng tiếng Pháp được ngân lên với một giọng hát non nớt mà lại dịu dàng.
Diệp Nhiên thấy một chiếc xe việt dã ở đằng xa, lại nhìn thấy Phó Diên Bắc và Tô Thiều Ngôn đang ôm nhau một cách thân mật, mặt cô trắng bệch trong nháy mắt.
Món quà sinh nhật đầy bất ngờ đây sao?
Cô dùng sức cắn chặt răng, quay phắt mặt sang một bên, không để Diệp Sênh nhìn thấy, vội vàng đi vào nhà.
Tim cô rất đau, như bị xé ra thành từng mảnh, máu chảy đầm đìa.
Hóa ra là có hẹn với người đẹp. Thảo nào không chịu ăn cơm cùng cô.
Phó Diên Bắc buông Tô Thiều Ngôn ra, “Xin lỗi. Có sao không?”
Mặt Tô Thiều Ngôn có một thoáng thất vọng rồi biến mất. “Không sao.” Cô lại hỏi, “Vừa rồi là hàng xóm của cậu đúng không?”
Phó Diên Bắc đương nhiên cũng nhìn thấy Diệp Nhiên. Lúc Diệp Nhiên nhìn sang đây, mắt như có một lớp sương mù, mịt mù, chỉ là trong chớp mắt lại như đốt lên ánh lửa, thế lửa mãnh liệt, được lấp đầy bởi sự tức giận.“Ừ.”
”Con gái cô ấy cũng lớn như vậy, không nhìn ra đấy chứ?” Tô Thiều Ngôn đưa mắt nhìn về nhà Diệp Nhiên. Đèn phòng khách vẫn còn sáng, trong phòng còn có bóng người đi tới đi lui.
”Không phải, đó là em gái cô ấy.” Phó Diên Bắc giải thích.
Tô Thiều Ngôn nhẹ nhàng thở ra một hơi “Hóa ra là em gái.” Cô dừng lại một chút, “Mình về trước đây, cậu cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Phó Diên Bắc vào đến nhà, mở đèn trong phòng khách lên. Anh ngồi dựa trên sofa, lấy điện thoại ra, không có một tin nhắn nào. Đặt điện thoại ở trên bàn trà, anh chợp mắt nghỉ ngơi một chút. Không lâu sau, chuông điện thoại reo lên.
Phó Diên Bắc lập tức mở mắt ra, đưa tay lấy điện thoại, trên màn hình là cuộc gọi từ mẹ anh.
”Mẹ...”
”Tiểu Bắc, đã hai tuần rồi con chưa gọi điện cho mẹ, gần đây bận việc ở công ty lắm sao?” Một tháng trước, mẹ Phó đã đến Australia thăm gia đình cậu của Phó Diên Bắc.
”Cũng khá thuận lợi ạ.”
”Con lúc nào cũng nói như vậy.” mẹ Phó thở dài một cái, “Chuyện của Diên Lâm mẹ đều biết cả, lão đại nhà họ Thời cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Con đừng lo, Diên Lâm sẽ vào công ty sớm thôi.”
”Mẹ, mấy hôm nay mẹ thế nào?” Phó Diên Bắc không muốn bàn luận những chuyện liên quan đến công ty nữa.
”Mợ của con ngày nào cũng dẫn mẹ đi lặn, chụp nhiều ảnh lắm.” Có vẻ như bà đang rất vui vẻ. “Giáo Lâm có dẫn một cô bạn gái về nhà đấy. Tiểu bắc, em trai con bây giờ đã vượt mặt con rồi đấy. Khi nào thì con mới dẫn bạn gái về cho mẹ xem mặt đây?”
Phó Diên Bắc đau đầu, “Mẹ, con vẫn còn tài liệu chưa xem xong. Khi nào có thời gian con sẽ gọi lại cho mẹ.”
”Đứa trẻ này, lúc nào cũng vậy. Thôi được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”
Cúp điện thoại, anh lên tầng hai rồi tới sân thượng. Kiểu biệt thự liên kết với nhau, sân thượng hai nhà chỉ cách chưa đầy một thước. Nếu muốn nhảy qua cũng không tốn sức lắm.
Diệp Sênh tối nay chơi đùa rất vui, mới tắm xong đã đi ngủ ngay. Tóc Diệp Nhiên vẫn chưa khô, cô mở một lon bia rồi lên sân thượng. Trong đêm tối, cô uống mấy ngụm lớn. Cô đặt hai tay trên lan can, mái tóc dài được xõa ra, cũng may là cô mặc bộ đồ ngủ màu hồng, nếu là màu trắng, trong đêm tối như thế này, đúng là muốn dọa người.
Cô vẫn đang đắm chìm với những suy nghĩ trong đầu, không phát hiện ra sân thượng bên cạnh cũng đang có một người đứng đó.
Phó Diên Bắc cũng không biết thì ra cô là một con sâu rượu. Anh lặng lẽ đứng đó, khóe miệng nhếch lên, Diệp Nhiên đúng là một người thú vị. Cô rốt cuộc có bao nhiêu mặt vậy? Một cô gái tùy tiện, cũng là một cô gái có nhiều nỗi buồn, rốt cuộc thì đâu mới là con người thật của cô?
Chờ cô uống xong lon bia, anh mới mở miệng, “Khuya thế này rồi vẫn còn uống bia.”
Diệp Nhiên sợ hết hồn, lon bia trong tay cũng rớt xuống. “Sao anh lại ở đây?”
Phó Diên Bắc nghiêng người, gió đêm, đầu anh không những không thấy đau, lại còn cảm thấy dễ chịu. “Nhà của tôi.” Anh cười cười, nhẹ nhàng mở đèn ở sân thượng.
Diệp Nhiên dần dần nhìn rõ anh, anh vẫn còn mặc bộ âu phục đó, áo quần gọn gàng. Phó Diên Bắc được trời sinh dáng dấp cao ráo, điều này cô đã biết khi ngày trước anh làm người mẫu cho cô. Cô cười cười, cô vẫn còn cất giữ mấy tấm hình giới hạn độ tuổi vẽ anh đấy, nếu một ngày nào đó Phó Diên Bắc thật sự khiến cô đau lòng, cô sẽ post nó lên weibo, để nhân dân cả nước đều biết đến dáng người đẹp đến mê hồn của anh.
Cô đứng dậy, muốn trở về phòng.
”Diệp Nhiên, tối nay tôi và bạn tôi đã sớm hẹn trước rồi.” Sắc mặt anh vẫn yên bình như thường lệ.
Diệp Nhiên dừng lại. “Anh không cần phải giải thích đâu.” Dĩ nhiên bây giờ cô không thể so sánh được với bạn anh rồi.
Sinh nhật của Diệp Nhiên vào tháng năm, năm đầu tiên học đại học, sinh nhật của cô đã qua rồi. Lần đầu tiên cô đón sinh nhật cùng Phó Diên Bắc là vào học kỳ thứ hai của năm đầu đại học. Cô cũng không quan tâm lắm đến chuyện sinh nhật, nếu như không ai nhắc đến, cô cũng sẽ quên ngày này.
Phó Diên Bắc nói, sau này, anh sẽ cùng cô đón sinh nhật.
Nhưng mà...
”Cùng uống với tôi một ly đi...” Phó Diên Bắc nói.
Diệp Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, “Sao anh không gọi bạn anh uống cùng?”
Phó Diên Bắc rất xảo quyệt, nghe như vậy liền cười, “Cô không phải là bạn của tôi.”
”Nhà tôi không có rượu.” Diệp Nhiên chỉ cố tình nói như vậy.
”Đợi một chút.” Anh vào phòng.
Diệp Nhiên không muốn để ý đến anh liền trở về phòng, loanh quanh một vòng lại đi ra.
Phó Diên Bắc cầm ra một chai rượu vang, đưa cho cô một ly.
Diệp Nhiên nhấp một ngụm, trên môi vẫn còn lưu lại hương vị. Cô lắc lắc ly rượu, lười biếng tựa vào lan can, nhìn ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm kia.
Hai người không ai nói gì, chỉ im lặng hưởng thụ giây phút yên bình này.
Cho đến khi chai rượu gần hết.
Diệp Nhiên híp mắt, hai gò má đỏ ửng, đồ ngủ cũng theo gió mà bay lượn, lộ ra một vùng da trắng như tuyết ở bắp chân, đối với người khác đúng là cám dỗ. Mặc quần áo ngủ bình thường cũng có thể thấy cô có vóc dáng rất đẹp, còn tốt hơn cả chiếc váy hôm đó cô mặc đi dạ tiệc.
Phó Diên Bắc nheo mắt, thanh âm khàn khàn, “Diệp Nhiên, mùi vị của nhà hàng thịt nướng thế nào?”
Diệp Nhiên nuốt ực một cái, xoay người, đưa ly rượu trả lại cho anh, nhẹ nhàng cười, “Rất ngon.” Sạch sẽ gọn gàng. Nói xong cô liền quay người vào phòng.
Đi đến gần cánh cửa, cô dừng lại. “Hôm nay là sinh nhật tôi, cám ơn rượu của anh.” Giọng nói yếu ớt, mang nhiều nỗi buồn không tên.