Chương 17
Tiệc họp mặt ở nhà, Khổng Bồi đến đón Thái Dương như đã hẹn.
Lúc chờ thang máy, nhìn thấy Lục Viêm Viêm đi tới. Cơ thể Khổng Bồi chợt khựng lại, mắt nhìn thẳng vào cánh cửa thang máy đang đóng kín, Thái Dương đứng bên cạnh không nói gì, đợi cửa mở ra rồi bước theo anh vào. Lục Viêm Viêm cũng nhanh chóng lao vô.
Ba người im lặng, mỗi người đều mang suy nghĩ riêng.
Xuống tới dưới lầu, Lục Viêm Viêm đè nút thang máy, đi lên lần nữa.
Lục Viêm Viêm thấy hai người đều nhìn cô ta, bén nhọn đầy ngang ngược nói: “Khoan đi đã, tôi có lời muốn nói.”
Khổng Bồi nhíu chặt mày, Thái Dương không muốn dây dưa: “Xin lỗi, chúng tôi đang vội.”
Đến tầng mười ba, có người bước vào thang máy, Khổng Bồi và Thái Dương nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn đành phải đi ra ngoài.
“Anh… tại sao không thích em?” Lục Viêm Viêm hoàn toàn phớt lờ Thái Dương, giọng nói đầy ai oán hỏi Khổng Bồi: “Em có chỗ nào không tốt chứ?”
Khổng Bồi luôn là người không giỏi giao tiếp với người khác, chỉ nhìn lướt qua Lục Viêm Viêm, thở dài không nói gì.
Thái Dương thấy Khổng Bồi lúng túng, thế là mở cửa: “Vào nhà rồi nói chuyện.”
“Anh thích cô ta, nên mới từ chối em sao?” Lục Viêm Viêm giơ tay chỉ Thái Dương hỏi.
Thái Dương cảm thấy thật vô vị, liền đặt chìa khóa nhà vào tay Khổng Bồi, khẽ nói: “Chú nói chuyện xong thì xuống dưới, cháu xuống đại sảnh đợi chú.”
Khổng Bồi chăm chú nhìn Thái Dương, Lục Viêm Viêm bị ánh mắt quyến luyến nhìn nhau như thiêu như đốt, như ngầm hiểu của hai người chọc giận, cô ta nhìn Thái Dương nghiến răng nghiến lợi muốn phá hủy bầu không khí đó: “Khổng Bồi đã hôn tôi, đã nhìn thấy thân thể tôi, không biết cô nghĩ sao?”
Thái Dương tròn xoe mắt nhìn Khổng Bồi, người bị nhìn liền quýnh quáng, mặt cũng đỏ lên.
Thái Dương thật sự, thật sự không nhịn được, liền phụt cười một tiếng.
Lục Viêm Viêm thẹn quá hóa giận, tiến lại gần đưa tay tát một cái vào mặt Thái Dương, Thái Dương không tránh kịp, giật mình đứng ngẩn người tại chỗ. Một bạt tai này đúng là hàng chính hãng, Thái Dương cảm thấy đau rát, Khổng Bồi đứng bên cạnh, sắc mặt hoàn toàn biến đổi, anh duỗi tay nắm chặt cánh tay Lục Viêm Viêm, bước nhanh tới cửa ném ra ngoài, Lục Viêm Viêm đi giày cao gót loạng choạng nhếch nhác không thôi.
Khổng Bồi nghiêm mặt cảnh cáo: “Cô thử động tay lần nữa xem.”
Nói xong lập tức dập cửa lại, Lục Viêm Viêm đứng bên ngoài gào thét: “Anh và cô ta có mối thù không đội trời chung, anh xứng đáng với anh trai mình sao? Đây là loạn luân, là biến thái, anh có biết không?!”
Khổng Bồi cố nhẫn nhịn, rốt cuộc lần nữa mở cửa ra, hướng về phía Lục Viêm Viêm xác nhận: “Là cô nói với Thái Dương?”
Lục Viêm Viêm nhìn vẻ mặt kìm nén tức giận của Khổng Bồi, lần đầu tiên nhìn thấy anh như vậy, cô ta hơi sợ nhưng vẫn mạnh miệng ngửa cao đầu: “Là tôi nói, anh trai tôi bảo cô ta nghe xong ngất xỉu tại chỗ, nằm viện hết nửa tháng thì sao.”
Khổng Bồi theo phản xạ giơ tay lên, Lục Viêm Viêm vội né sang một bên, Khổng Bồi chung quy không cách nào động tay với phụ nữ, thế là xoay người đóng cửa lại.
Khổng Bồi đi đến trước mặt Thái Dương, đưa tay khẽ chạm vào gương mặt đang sưng đỏ. Hít sâu một hơi rồi đi tới tủ lạnh lấy mấy viên đá cho vào khăn.
Thái Dương cũng chẳng thấy tức giận gì nhiều, hé khăn ra, ló mắt lén nhìn anh đang cố kìm nén cơn giận. Biết anh đang đau lòng, vậy mà tim cô lại vô cùng vui sướng: “Đi thôi ạ, mọi người đợi lâu sẽ sốt ruột.”
Khổng Bồi mím môi không nói gì, nhìn gương mặt Thái Dương vẫn còn sưng đỏ: “Có đau lắm không?”
Thái Dương lắc đầu: “Không sao ạ, đi thôi.”
Bước ra đến thang máy, cô tinh nghịch trêu anh, khẽ nói: “Ôn hương nhuyễn ngọc đã đưa đến cửa rồi, sao lại từ chối chứ?”
Khổng Bồi có chút buồn bực, có chút ngượng ngùng, có chút bị trêu chọc không biết làm thế nào, chằm chằm nhìn Thái Dương không nói nên lời. Thái Dương chưa bao giờ nói đùa với anh như vậy, Khổng Bồi dần phát hiện ra, Thái Dương nhỏ bé của anh, sợ là đã âm thầm trưởng thành rồi.
Bữa tối do một tay Thái Dương thu xếp, mọi người làm trợ thủ. Vì thời tiết rét lạnh, nên cô làm những món ăn vùng đông bắc: canh chua trứng cá ngát, thịt bò hầm táo tàu khoai tây, bánh nướng cá con om, hàu hầm dưa cải, gà rang đậu đen, nấm rơm xào dưa leo, một bàn đầy ắp thức ăn. Vết sưng đỏ trên mặt Thái Dương đã tan hết, nhưng Khổng Bồi không yên lòng, cứ liên tục đi tới kiểm tra.
Bàng Đức cũng được mời tới tham gia, rãnh rỗi nhàn hạ quan sát Khổng Bồi đang cố che giấu sự lo lắng.
Sở Giới vừa ăn thịt bò vừa không ngừng tán thưởng: “Đời này xem ra không thể nào làm hòa thượng được rồi, Phật giáo quả là thiết thực, phải hạn chế sự thèm ăn và ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ, mới có thể tu thành chánh quả. Không cưới vợ, không ăn thịt uống rượu, công việc tối mày tối mặt, sống trăm ngàn năm thì thế nào chứ?”
Thẩm Thư tán thành: “Trong các tôn giáo có lẽ Cơ Đốc giáo là bao dung nhất, hầu như không có điều cấm kỵ, cho phép người ta phạm sai lầm, chỉ cần ăn năn hối cải là được.”
Khổng Bồi mỉm cười phản bác: “Cơ Đốc giáo cũng có điều cấm kỵ, không được phép ăn, uống máu, không cho trộm cắp, không được giết người, không được gian ɖâʍ, không được ngụy tạo giả mạo chứng cứ hại người; không được thèm muốn tài sản, vợ con của người khác.”
“Đây không phải là điều cấm kỵ của tôn giáo, đây là nguyên tắc luật hình sự mà.” Thái Dương nghe thấy khá quen thuộc.
Lục Chính mỉm cười tiếp lời: “Đạo Hồi cấm ăn thịt lợn, thịt chó; thịt và máu của con vật đã ch.ết trước khi nó bị cắt tiết theo nghi thức, việc ăn uống rất khắt khe.”
“Người Hồi giáo cho rằng thực dưỡng tính. ‘Dĩ bỉ chi tính, ích ngã chi tính’. ‘Bỉ chi tính thiện, ích ngã chi thiện’, ‘bỉ chi tính ác, tư ngã chi ác’, ‘chi tính vô khiết, tư ngã vô khiết’. Lâm Hòa Khiêm thích cổ tự, năm đó hắn đam mê Trung y, nghiên cứu rất nhiều văn tự cổ, nên hễ có việc gì là thích nói mấy câu khiến người khác nghe không hiểu làm thú vui: “Ý của nó chính là đồ ăn ảnh hưởng đến tính cách của con người. Tín đồ đạo Hồi quan niệm, mặc quần áo để chống lạnh, không cần đẹp lộng lẫy; ăn để hấp thu dinh dưỡng, không cần mỹ vị; nam nữ hoan ái là vì sinh sôi nẩy nở đời sau không cần kích thích. Không cấm dục, không buông thả dục vọng, đây là đạo lý chung, phần lớn mọi người đều chấp nhận như vậy.”
“Cháu cảm thấy mình còn tuân thủ nhiều hơn những thứ này.” Hoa Điêu giơ ngón tay liệt kê: “Xét theo cá nhân thì tuân thủ đạo đức, theo nghĩa rộng hơn thì tuân thủ luật pháp, trong công ty thì tuân theo kỷ luật, ở nhà thì sao nhỉ, là lắng nghe Lục Chính dạy bảo.”
Lục Chính vốn đang nghiêm chỉnh lắng nghe, vừa nghe vừa gật gù. Nhưng đến câu cuối cùng khựng đơ lại, đột nhiên nghe thấy một câu không thể nào nghĩ tới, kinh ngạc nhìn Hoa Điêu. Mọi người cười ầm lên, cô nàng Hoa Điêu như không có gì liên quan đến mình tỉnh bơ ngồi ăn cơm.
Lúc tan tiệc, Bàng Đức đưa Thái Dương về. Bàng Đức đặc biệt chú ý Khổng Bồi, nhưng nét mặt người đó hoàn toàn không có gì đặc biệt, quay lại nhìn Thái Dương, cũng hệt như vậy.
Trên đường đi, không nhịn được liền hỏi: “Rời đi không lưu luyến sao?”
Thái Dương đang vuốt ve mặt dây chuyền trên cổ, hồi lâu sau mới kịp phản ứng.
Liền hỏi lại: “Sao anh nghĩ vậy?”
“Vì không có chút biểu hiện gì.” Bàng Đức khó hiểu: “Thậm chí không thấy hai người nhìn nhau lấy một lần.”
“Âm thanh lớn nhất là âm thanh vô hình.” Thái Dương mỉm cười: “Âm thanh lớn tiếng vang thường mỏng, cảnh tượng hùng vĩ thường không có hình dạng nhất định, những nhớ nhung lưu luyến mênh mang bất tận của chúng ta, nằm ở nơi này.”
Thái Dương đặt bàn tay ngay vị trí trái tim, đang thình thịch đập từng nhịp.
Bàng Đức không nói gì nữa, ánh mắt thâm thúy xa xôi, gương mặt hoàn toàn không còn nét cười đùa, dường như đang lãnh hội một điều gì đó.
Trong nỗi nhớ chưa bao giờ vơi, thời gian vùn vụt trôi qua, năm mới đến. Sở Giới và Lâm Hòa Khiêm đón tết cùng ba mẹ, Hoa Điêu cũng về nhà ba mẹ Lục Chính. Khổng Bồi và Thái Dương không còn người thân, đột nhiên cảm thấy quạnh quẽ.
Những năm trước, Thái Dương đều về nhà Khổng Bồi đón tết, năm nay bao nhiêu tâm ý trong lòng đã nói hết ra, Thái Dương dè dặt đợi Khổng Bồi cất lời. Quả nhiên, ba ngày trước khi năm cũ kết thúc, Khổng Bồi gọi điện thoại tới, giọng nói đầy ấm áp: “Thái Dương, về nhà đón năm mới đi.”
Trước khi đi, Thái Dương có đến quán bar của Bàng Đức, nhân viên đều đã nghỉ Tết, chỉ có mình hắn ngồi giữa mênh mông trống trải, uống rượu.
Thái Dương xót xa nhìn dáng vẻ cô độc buồn bã của hắn, dường như trước giờ cô chưa từng hỏi qua thân thế của Bàng Đức, từ đâu đến đây, đã đi nơi nào. Chỉ biết Bàng Đức học đại học, hiểu biết rất nhiều về kim cương ngọc bội, phỉ thúy trân châu; pha chế cocktail đầy chuyên nghiệp, có mấy đàn em dáng vẻ côn đồ, quán bar kiếm được rất nhiều tiền; sẽ cười đùa vui nhộn để giải quyết tất cả nỗi buồn của bản thân; thông minh nhạy bén nắm rất rõ định hướng tương lai; có vẻ như bất kham ngổ ngược nhưng kì thật vô cùng nhạy cảm.
Thái Dương ngồi xuống trước mặt Bàng Đức, Bàng Đức nhìn cô, đứng dậy pha chế một ly tequila dâu.
Thái Dương hỏi: “Đi đâu đón năm mới?”
Bàng Đức ngạc nhiên, Thái Dương rất ít khi hỏi chuyện riêng của người khác.
“Không đi đâu.” Bàng Đức chỉ chỉ quán bar: “Năm nào cũng ở đây.”
Thái Dương nghĩ ngợi một lúc, rồi vẫn cất lời hỏi: “Ba mẹ anh đâu?”
“Mẹ tôi mất lâu rồi.” Bàng Đức không có gì thương cảm, như đang nói câu chuyện của người khác: “Ba tôi bài bạc, bài bạc xong thì trộm cắp, trộm cắp rồi tiếp tục bài bạc. Tôi vẫn luôn cảm giác mình chẳng khác gì cỏ dại mọc hoang. Tiểu học, trung học dựa vào chút tiền ít ỏi của bà nội tạm bợ cũng qua.”
“Tôi biết nhất định phải học, nếu không cuộc đời này coi như bỏ đi. Thời trung học, tôi liền dồn hết sức vào học tập, thành tích rất tốt, là một trong những người giỏi nhất của trường, nhưng bà nội mất, không có tiền đi học tiếp.” Bàng Đức cười khổ, uống hết ly này đến ly khác: “Thế là tôi học bộ dạng của ba tôi, không có tiền thì trộm cắp, tôi không tham, chỉ trộm đủ tiền học phí và chút tiền sinh hoạt ít ỏi rồi thôi, không bao giờ lấy quá tay. Có một lần bị bắt, người ta không báo cảnh sát, chỉ đánh tôi tróc thịt lóc da. Cứ gập ghềnh trắc trở như vậy, sau này đậu vào khoa khai thác đại học mỏ địa chất, chuyên ngành đó đắng chát, nhưng được trợ cấp nhiều. Lúc đó, tôi giành được học bổng cao nhất, đồng thời làm gia sư dạy kèm rất nhiều nơi, cứ như vậy đến năm tư, mãi đến một ngày ba tôi tìm đến trường học.”
Giọng nói Bàng Đức có chút bơ vơ vô vọng: “Đôi khi tôi cảm thấy, con người ta sinh ra, ch.ết đi, sống trên đời, gặp gỡ ai đó rồi kết hôn đều là chuyện số mệnh đã định sẵn, không cưỡng cầu được. Năm đó, ba tôi trốn nợ tìm tôi, tôi tìm cho ông một chỗ ngủ, mua thẻ cơm trong trường xin người ta cho ông vào đó ăn, nhưng chưa được mấy ngày, lại tiếp tục cờ bạc, thua đến rối tinh rối mù, một mớ hỗn độn. Rất nhiều người chặn đường tôi đòi tiền, không cho vào trường học, thế là tôi lại đi trộm cắp, sau này bị bắt, bị trường đuổi học.”
“Tôi ra ngoài tìm việc làm, vì không có bằng tốt nghiệp, nên xin việc gì cũng khó, lại luôn có người đuổi theo đòi nợ sau lưng, cuộc sống rất khổ. Sau đó, tôi gặp một người rất chính trực trượng nghĩa trên đường Phổ Nam, thường gọi là đại ca quét đường, ông ấy có mấy tiệm Internet, tôi giúp hắn cài đặt bảo trì hệ thống máy móc. Có một hôm, tôi và hắn đang ngồi uống rượu với nhau, một đám người kéo tới ẩu đả, tôi cản thay hắn một nhát dao hung hiểm. Hắn bảo tôi đi theo hắn xông pha giang hồ, tôi không thích cuộc sống như vậy, lỗ mãng, yếu ớt, ấu trĩ, ngày đêm điên đảo hỗn loạn, không có mục tiêu, trống rỗng.” Bàng Đức tiếp tục uống rượu: “Nhưng tôi sợ bị người ta khi dễ, sợ không có tiền sẽ phải nếm trải đủ đau khổ. Đại ca quét đường biết tôi nghĩ gì, liền nói chỗ của hắn có người gán nợ một quán bar, không có người quản, thế là tôi có nơi dừng chân.”
Thái Dương im lặng lắng nghe, đôi mắt Bàng Đức khẽ nhắm lại, như đang chìm vào hư ảo. Không biết vì những hồi ức ngày xưa sống lại hay đang đắm mình trong những cảm xúc, khiến người ta nhìn thấy rất xót xa.
“Lúc tôi đưa lợi nhuận cho hắn, rất nhiều, hắn đưa hết lại cho tôi, nói quán bar là của tôi. Còn đưa cho tôi hai người, gọi tôi là lão đại. Thấy tôi không thích, liền nói ‘Đầu sóng ngọn gió, cá lớn nuốt cá bé, cho dù không làm gì, cũng khó tránh khỏi bị cuốn vào thị phi, nên nhất định phải có chút tiếng tăm.’” Bàng Đức nói tiếp: “Có lẽ hắn sợ có người tới quấy rối, sợ tôi bị người ta ức hϊế͙p͙. Vì vậy tôi lấy bộ dạng như đại ca giang hồ, nhưng kỳ thật chỉ là người làm ăn.”
Thái Dương khẽ nói: “Lần đầu tiên gặp anh, cảm giác giống một người từ nhỏ xem tiểu thuyết võ hiệp mà lớn, rất khí khái anh hùng. Uống máu ăn thề, đào nguyên kết nghĩa, ngây ngô khờ khạo. Thì ra đều bị anh lừa.”
Bàng Đức bật cười: “Côn đồ thì phải như vậy thôi, nếu chững chạc đàng hoàng, làm việc gì cũng không dễ dàng.”
Thái Dương bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: “Cô gái bị Cốc Duy Gia đoạt mất, anh thật sự thích sao?”
Bàng Đức lắc đầu: “Là kết nhóm ở chung, hầu như chẳng có đề tài nào có thể chia sẻ, chỉ cùng nhau ăn uống tiệc tùng, vui chơi giải trí, ngủ.”
Thấy Thái Dương có chút xấu hổ, liền nói: “Chuyện khi đó, cũng là do đại ca quét đường sai người làm, nói bạn gái của mình bị người khác ‘nạy’ đi là chuyện rất mất mặt, nhất định phải dằn mặt. Cho nên…”
Thái Dương không khỏi thở một hơi thật dài, phía sau người đàn ông dáng vẻ trẻ con tựa như đầy biếng nhác này là một câu chuyện thật dài, thậm chí còn bi thương như vậy. Khó trách hắn từng nói với cô những lời đầy sâu sắc: “Trên đời không có hoàn cảnh nào tuyệt vọng, chỉ có người tuyệt vọng vì hoàn cảnh.”
Bàng Đức nói: “Thời đại học, có yêu một nữ sinh học cơ điện. Thời gian đó rất bận rộn, hầu như không có thời gian ‘trước hoa dưới trăng’ nhưng tình cảm rất chân thành. Hôm tôi bị trường đuổi học, cô ấy tát tôi một cái, sau khi xa nhau cũng chưa từng gặp lại. Cảm thấy rất có lỗi với cô ấy, nên về sau liền đặc biệt chú ý đối xử tử tế với phụ nữ.”
Thái Dương uống hết rượu trong ly: “Còn trẻ như vậy, nhưng cực khổ thật nhiều.”
“Còn trẻ?” Bàng Đức khẽ lẩm bẩm nhìn qua, đáy lòng Thái Dương như sóng ngầm rung chuyển, ngồi đây uống rượu nhớ tới chuyện năm xưa, cái thời yếu đuối mong manh dễ vỡ tan. Bàng Đức hết sức chân thành: “Luật sư, tôi lớn hơn cô rất nhiều. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã nghĩ, tiểu nha đầu uy phong này, uống rượu không sợ trời không sợ đất, dáng vẻ lạnh lùng công khiết liêm minh đầy xa cách, nhưng sau này đã mang đến nhiều hơi ấm mặt trời như vậy.”
Hắn cầm tay Thái Dương: “Cảm ơn.”
Thái Dương cảm nhận được hắn khẽ dùng sức, một lần nữa lặp lại: “Cảm ơn.”
Thái Dương khăng khăng muốn đưa Bàng Đức đến nhà Khổng Bồi cùng đón năm mới, Bàng Đức bật cười: “Tôi cũng không phải trẻ con, khiến cô phải mất thời gian trông nom. Nhóm người của đại ca quét đường năm nào cũng tới đây mừng năm mới, tôi không ở đây, ai chủ trì chứ.”
Trước khi ra về, Bàng Đức kéo tay Thái Dương, ôm lấy: “Luật sư, qua năm mới thêm một tuổi, nổ lực hết sức đem mình gả đi.”
Thái Dương hiểu những gì hắn nói, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, liền dùng sức ôm lại: “Mượn lời chúc tốt lành của anh.”
Khổng Bồi và Thái Dương cùng đi mua sắm rất nhiều đồ tết, năm nào cũng vậy, khoảng mùng một mùng hai là mấy người Sở Giới, Lâm Hòa Khiêm lại tục tục đến tham gia náo nhiệt, vì vậy hai người đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn.
Chạng vạng tối, vì chưa đến giờ chính thức bước sang năm mới nên ngoài cửa sổ chỉ truyền tới tiếng pháo nổ thưa thớt. Khổng Bồi ngồi đọc sách trong thư phòng yên tĩnh, Thái Dương ở phòng bếp nhìn danh sách món ăn đã lên kế hoạch cho mấy ngày tết, bận rộn nhưng tràn ngập niềm vui. Giữa hai người như vợ chồng nhiều năm, sự thấu hiểu lắng đọng theo năm tháng, không cần nói nhưng vẫn có thể hiểu đối phương, tất cả tâm ý đó nhẹ nhàng luân chuyển trong không gian này.
Thái Dương không kìm được đưa tay chạm vào sợi dây chuyền Khổng Bồi tặng, biết anh đang ở nơi này, hơi thở, nụ cười, thậm chí có thể cảm nhận được cả hơi ấm và những đường nét cơ thể anh. Những gánh nặng của cuộc đời, vì có anh ở đây đều hóa thành hạnh phúc
Thái Dương quay đầu nhìn về hướng thư phòng, nào ngờ người đó đang đứng ở cửa, ngắm nhìn cô.
“Làm cháu sợ giật mình.” Thái Dương thở phù một hơi: “Ăn cơm được rồi, có muốn uống chút rượu không ạ?”
Khổng Bồi gật đầu, vừa giúp lấy chén đũa, vừa như vô tình hỏi: “Một mình nghĩ gì mà ngây người như vậy?”
Động tác của Thái Dương khẽ khựng lại, sau đó tiếp tục gắp thức ăn ra đĩa: “Kết thúc một năm rồi, thử tổng kết xem có hạnh phúc không.”
“Vậy cháu… có hạnh phúc không?” Khổng Bồi hết sức nghiêm túc hỏi.
“Có thể bình yên, có thể ấm áp thanh thản, có thể gặp người mình muốn gặp, cùng nhau chia sẻ những vui buồn thăng trầm của năm tháng… cảm thấy đã đạt được những gì mình muốn, rất hạnh phúc.” Thái Dương dọn lên một đĩa sườn chua ngọt, màu đỏ au của đường lên màu và những hạt mè lấm tấm trên mặt, nhìn rất có không khí.
Khổng Bồi thoáng sững người, vội chuyển sang đề tài khác: “Uống rượu gì?”
Thái Dương đề nghị: “Ăn cá uống rượu trắng, ăn thịt uống vang đỏ đi ạ.”
Khổng Bồi không nói gì lấy một chai vang đỏ ra, là chai Bordeaux Bàng Đức tặng cho Thái Dương. Thái Dương từng xem qua giá của nó, biết loại bốn năm là 218 tệ, rẻ hơn rất nhiều so với loại được ủ từ năm 98, nên nhất định không lấy loại Classe 98, nhớ lúc đó cô còn nói: “Rượu ngon giữ lại cho người biết thưởng thức, tôi uống rượu không quan tâm đến năm đâu.”
Thái Dương nhìn Khổng Bồi nghiêm túc khui rượu không khỏi suy nghĩ, thật ra rượu và tình cảm cũng có khác gì nhau, tích lũy theo năm tháng, chậm rãi lắng đọng thành tinh hoa.
Trên bàn là bốn món ăn và một món canh, bí ngô nấu giò heo. Nắp tô canh vừa mở ra, hương thơm ngào ngạt xông lên mũi, Thái Dương nấu món canh này gần hết một buổi chiều, để lửa liu riu thật nhỏ chứa đựng cả tấm lòng trong đó, chỉ nêm một ít gia vị đơn giản nhưng không kém phần tinh tế, làm vậy để món ăn có hương vị đậm đà nhưng không mất đi mùi vị ban đầu. Đây là món Khổng Bồi rất thích.
Thái Dương múc một bát đưa qua cho anh, Khổng Bồi khen: “Dạ dày của chú đã bị cháu làm hư, ở Mỹ ăn gì cũng không thấy ngon, lúc đó tự nhủ về nước phải kháng nghị với cháu.”
Thái Dương nghe thấy anh nói vậy liền bật cười, Khổng Bồi hầu như không bao giờ nói đùa, cho dù anh có đùa thì khuôn mặt vẫn luôn là vẻ nhàn nhạt, anh không cười nhưng khiến người ta cười.