Chương 25
Sau khi rời khỏi tiệm bán văn phòng phẩm, Harry đến tiệm trang phục phong nhã đặt hàng vài món y phục rồi mới theo ước định với Hermione tới quán Ba Cây Chổi. Thấy Hermione ngồi tại một góc ánh mắt tràn ngập áy náy nhìn mình, Harry trong lòng hơi trầm xuống.
“Hảo, Harry, sự tình làm thế nào? Ngươi rất đúng giờ, vừa lúc ta gọi bia Bơ cho ngươi, ngươi nếm thử, ” Hermione đẩy cốc bia Bơ đến trước mặt Harry, “Thật có lỗi, Ron căn bản không chịu nghe ta nói, hắn cùng đi với nhóm Thomas. Đừng để ý, Harry, Ron chỉ là chưa nghĩ ra, đối với hắn Quidditch vô cùng trọng yếu, ngươi cũng biết hắn vẫn muốn tiến đội bóng nhà, mà ngươi lại cứ thế rời khỏi đội, hắn trong một khoảng thời gian ngắn không tiếp thu được mà thôi…”
“Ta hiểu, Hermione.” Harry nhẹ nhàng an ủi tiểu nữ pháp sư đang vội vã giải thích vì không muốn giữa bằng hữu có gì tranh chấp, “ Ta đại khái biết Ron nghĩ gì, ta hiểu được, thế nhưng hiện tại ta thực sự nghĩ dùng nhiều thời gian học tập một ít hữu dụng chú ngữ còn trọng yếu hơn tham gia huấn luyện Quidditch, nhất là người như ta, suốt hai năm nhập học không ít nguy hiểm tìm đến ta, sau này gặp phải cái gì nguy hiểm cũng không rõ, phải không?”
Đúng vậy, sau khi trải qua những chuyện này Harry không còn là một con rối ngây thơ để người tùy ý giật dây nữa, cậu có thể hiểu được Ron nghĩ thế nào, bởi vì cậu biết rõ hoàn cảnh của Ron, nhưng mà lý giải cũng không có nghĩa là nhân nhượng. Hiện tại Harry không nghĩ vì mọi người tán thưởng mà nỗ lực đi làm những chuyện mình không thích nữa, loại tình cảm phù phiếm này cậu không cần cũng không muốn! Bây giờ, đối với cậu mà nói, giáo sư Snape mới là đáng lưu ý nhất, tuy rằng hắn chỉ là vì mẹ cậu mới có thể bảo hộ bản thân mình, nhưng không thể phủ định sự quan tâm tỉ mỉ ẩn giấu này không có chứa tạp ý gì khác vô cùng chân thực, Harry rất chân trọng điều này, kỳ thực yêu cầu của cậu cho tới nay cũng không nhiều.
“Harry…” Hermione nhìn Harry nhàn nhạt nở nụ cười, là từ lúc nào Harry có loại vẻ mặt này mà đều không phải thoải mái cười to? “Ngươi yên tâm, Ron rồi sẽ nghĩ thông suốt, ta cũng sẽ khuyên hắn, ngươi hiện tại chú ý vào học tập cũng là một chuyện tốt, chỉ mong sao cũng có lúc Ron nghĩ được như thế?”
“Ân, quên đi, ngươi buổi chiều còn muốn đi dạo sao? Ta nghĩ trở về, ta còn một bài luận văn môn Độc Dược chưa viết.” Harry không muốn kế tục chuyện này, Ron hết lần này tới lần khác vì chuyện ngoài lề mà nghi ngờ tình bạn giữa bọn họ làm Harry có chút khổ sở, chỉ là cũng không quá khổ sở như cậu tưởng tượng, tạm thời cậu còn không muốn cùng Ron chạm mặt nhưng thật ra đã xác định được một việc.
“Ngươi không muốn ngắm phố chút sao…” Hermione đột nhiên nhớ tới cái gì, rất săn sóc chuyển cái đề tài, “Ta cũng phải đi về, Merlin, ngươi không biết cổ ngữ Rune khó đến nhường nào, ta cần đến thư viện tìm tư liệu mới được, Harry, ngươi cùng đi sao?”
Đương nhiên không thể! Harry muốn hoàn thành luận văn Độc Dược tự nhiên đến hầm là tốt nhất, nhưng mà không thể nói vậy, Harry cuống quýt vô duyên vô cớ lấy lý do này, cậu cũng không muốn đến thư viện chậm chậm tìm tư liệu, đột nhiên linh quang chợt lóe, Harry nhớ tới từng xem qua một đoạn ngắn trong thiên thư, chẳng biết thật giả, bất quá cũng nên thử xem.
“Hermione, kỳ thực ta nghe nói có một nơi so với thư viện tốt hơn, nơi đó dường như có nhiều sách hơn cả thư viện trường.” Trong lời nói Harry tràn ngập mê hoặc, “Ta có một ngày tại thư viện nghe được mấy người bên Ravenclaw nói chuyện, họ nói phòng sinh hoạt chung nhà Ravenclaw có riêng một thư viện, nơi đó có rất nhiều cuốn sách mà thư viện không có.”
“Cái này ta cũng nghe nói qua, lúc đó ta còn vì bản thân tuyển vào Gryffindor mà ăn năn nữa!” Hermione có chút tiếc nuối nói, khi cô biết Ravenclaw có thư viện riêng thì từng vô số lần vì bản thân tuyển vào nơi ồn ào nhốn nháo như Gryffindor mà ăn năn, “Cho dù biết, cũng không có khả năng xem đám sách đó, sách của họ không thể mang ra khỏi phòng sinh hoạt chung nhà Ravenclaw.”
Harry có chút giật mình, nguyên lai Ravenclaw thực sự có một thư viện riêng a, quả nhiên là thật, “Hermione, ta nghe nói Ravenclaw hoan nghênh tất cả những người nhiệt tình yêu thương tri thức, chỉ cần có thể trả lời đúng câu hỏi tại cửa vào nhà Ravenclaw thì mọi học sinh Hogwarts đều vào được, nhưng ta không biết là đúng hay không!”
“Thật sự?” Hermione trầm ngâm một chút, rất thẳng thắn nói, “Vậy thử xem sao, Harry đây là sandwich ta gọi, ăn cũng không sai, động tác nhanh chút, chúng ta còn hồi trường học!”
Trở lại trường học, không cần nói, Hermione tựu cùng Harry tạm biệt, cô muốn đi thử xem có thể vào phòng sinh hoạt chung Ravenclaw là thật hay giả, cô vốn đã mơ ước thư viện riêng nhà Ravenclaw từ lâu.
Harry sau khi tạm biệt Hermione xong liền quen thuộc hướng phòng làm việc Snape tại hầm đi đến.
“Potter, ta nhớ kỹ hôm nay là ngày tham quan làng Hogsmeade, ta tin tưởng đám chân tay thừa thãi của ngươi hẳn nguyện ý tới đó co duỗi một chút.” Từ phòng công tác ngao chế độc dược đi ra Snape có chút ngoài ý muốn thấy một cái đầu xù quen thuộc xuất hiện ngay trong phòng làm việc.
“Snape giáo sư”, Harry buống cuốn 《 Bế Quan Bí Thuật giản luận 》 khỏi tay, nhiệt tình hô hoán, “Ta từ Hogsmeade đã trở về.”
“Hanh, ta cho rằng tháp Gryffindor so với một phòng làm việc âm lãnh như thế này càng thích hợp ngươi.” Đối với Harry nhiệt tình, Snape hiển nhiên không chút cảm kích, hắn hướng lò sưởi trong tường huy huy đũa phép, ngọn lửa liền bùng lên bên trong lò sưởi, “Hiển nhiên dây thần kinh cảm nhận lạnh nóng của ngươi đã bị thoái hóa, Potter.”
Tại lúc đi qua bên người Harry, Snape đột nhiên nhẹ nhàng chun mũi, hắn tựa hồ ngửi được một mùi quen thuộc. Bỗng dưng, dường như để xác định, Snape cúi người tới gần Harry, tỉ mỉ xác nhận xem có phải do khứu giác mình sai hay không.
Harry thấy Snape đột nhiên mặt tiến lại gần, má một chút liền đỏ bừng, trong đầu đột nhiên nhảy ra một đoạn văn tự bị cậu tận lực quên đi: “Hắn chậm rãi cúi thấp đầu… ấm áp hơi thở khiến Harry toàn thân run rẩy, ngón tay thường ngày ngao chế ma dược mà có chút ố vàng chậm rãi cởi bỏ cúc áo Harry, vết chai mang đến chút cảm xúc thô ráp vuốt qua Harry cổ, xương quai xanh, một loại cảm giác kỳ dị nhượng khuôn miệng Harry không tự giác thoát ra nho nhỏ tiếng rên rỉ… Rất nhanh, đôi bàn tay kia nhân lúc Harry chưa phát hiện đã thoát hết y phục cậu, cơ thể trần trụi vừa tiếp xúc không khí hàn lãnh liền nổi lên một tầng nhỏ da gà…” ( Mắt lạnh: Tiểu Harry, nãi hẳn may mắn giáo sư lúc này không dùng Triết Tâm Chí Thuật!)
Snape đã xác nhận được đó là mùi hỗn hợp của cây Rhino và cỏ Mapping tạo thành, cỏ Mapping là loại dược phẩm có tác dụng thuận hoạt ( mềm mại, mượt mà), cũng là loài cây tỏa ra mùi hương, mà trong số những người hắn quen biết chỉ có một người mang trên người loại mùi hỗn hợp này —— chính là tên khổng tước kia, ch.ết tiệt! Potter lẽ nào cùng lão khổng tước chạm mặt?! ( Mắt lạnh: Harry, xem ra nãi sau này không nên vụng trộm trèo tường a, giáo sư khổng hổ là Độc Dược đại sư, cái mũi không phải loại linh mẫn bình thường.)
“Potter! Ngươi vừa cùng ai gặp mặt?!” Snape cả mặt đều đen.
“Ai?!” Harry bị ngữ điệu âm trầm của Snape làm cho tỉnh lại, mặt có chút nhiệt, tránh được Snape ánh nhìn, “Nga, ta tại Hogsmeade gặp được ngài Malfoy.”
“Potter, ngươi cho rằng mình đang làm cái gì? Ngươi cho rằng Malfoy là loại người gì?!” Snape mặt càng thêm đen, thằng nhãi con ch.ết tiệt, ngươi cho rằng Malfoy là cái gì, ngươi làm sao dám?!
“Malfoy là một người đem lợi ích gia tộc đặt lên hàng đầu, hơn nữa việc ta gặp Malfoy lần này chỉ là một phép thử, chúng ta không hề nói tới chuyện gì khác.” Harry nhìn sắc mặt Snape, nhanh chóng giải thích.
“Lợi ích hàng đầu! Potter, đừng tưởng giấc mơ kỳ quái của ngươi có thể giúp ngươi lý giải một Slytherin! Thử?! Ngươi cho rằng ngươi một cái Gryffindor có thể cùng một cái Slytherin tiến hành cái gì thử, ta dường như đã nói qua với ngươi, việc này không cần ngươi nhúng tay, ngươi chỉ cần thành thành thật thật tại ở lại tại đây học Bế Quan Bí Thuật cho giỏi là được! Một bộ não của một tên Potter, ngươi cho rằng bộ óc như ốc sên kia của ngươi có thể giúp ngươi cùng một người Slytherin giảo hoạt ưu tú tính kế sao?! Xin hỏi, ngươi lấy đâu ra cái tự tin ấy?!” Snape uy hϊế͙p͙ nhìn Harry, giọng nói âm trầm mà mềm mại.
Harry quyển quyển môi, ủy khuất nhìn Snape, tay rất quen thuộc di di lại gần túm nhanh một góc áo Snape ( Mắt lạnh: Quen thuộc?! Harry, ngươi từng làm như vậy bao nhiêu lần?!): “Nhưng mà, là Malfoy gửi thư nói muốn cùng ta nói chuyện, hắn muốn cùng ta hợp tác, hẳn là vì thân phận này của ta, dù sao danh tiếng ngài Malfoy cũng không phải tốt. Hơn nữa chúng ta cũng không nói thêm gì, chỉ là ngắn gọn nói qua vài câu, ta vì năm ngoái vô tình thả mất một Gia Tinh của hắn mà biểu đạt áy náy, chuyện khác gì cũng không nói.”
Snape nhẫn nại nhìn thoáng qua góc áo mình bị một bàn tay chướng mắt túm chặt, “Ngắn gọn nói qua với nhau?! Potter, một cái Slytherin có thể từ một câu nói ngắn gọn nhìn ra vô vàn tin tức, không cần ngu ngốc cùng Malfoy có hảo cảm, cùng bọn họ hợp tác, mà không có tương đương thực lực cùng trí lực, thì cuối cùng ngươi đến một khớp xương cũng không còn! Mà đáng tiếc, Potter, thực lực cùng trí lực đều là những thứ ngươi khuyết thiếu! Xem ra bài tập của ngươi rất dễ dàng, cho nên ngươi mới thừa tinh lực làm những chuyện… mờ ám này, ngươi cho rằng hiệu trưởng Hogwarts là bù nhìn sao?! Ngày hôm này, từ hôm nay trở đi, Potter, tất cả thời gian sau khi học xong của ngươi đều phải tới đây chịu phạt cấm túc!”
Nghe vậy, hai mắt Harry tỏa sáng, là Snape giáo sư chủ động yêu cầu cậu đến phòng làm việc nha! Cậu đối mặt nụ cười tràn ngập ác ý của Snape mà không ngừng gật đầu, thật sự tốt quá, cậu có thể quang minh chính đại tới nơi này rồi!
“Potter, nếu như trong đầu ngươi còn xót lại chút trí óc, sau này hay nhất không nên tiếp tục cùng Malfoy qua lại, bất kể lý do gì! Một Gryffindor với bộ não nhét đầy rơm rạ như ngươi không thể tưởng tượng được Slytherin là như thế nào đâu!” Snape đối với thái độ mưu mô này của Harry có chút nghi hoặc, bất quá, hắn không để ở trong lòng, chỉ là nhấn mạnh cảnh cáo Harry thêm lần nữa.