Chương 58
Nhìn khí tràng tối tăm dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ quanh thân Snape, cảm giác đắc ý với hành động hoàn mỹ vừa rồi của Harry lập tức biến mất vô tung, cậu nghi hoặc nhìn Snape, không biết giáo sư lại tức giận về chuyện gì, tâm tư của giáo sư quả nhiên như ‘mò kim đáy biển’ giống hệt như trong sách viết, có lúc hoàn toàn không thể đoán được đang nghĩ gì! (Mắt lạnh: những lời này là nói nữ nhân, có thể sử dụng đến ví von giáo sư sao, hỗn đản!”)
Snape thấy Harry không có ý di động, mà đứng im một chỗ sững sờ, nhíu nhíu mày, đi mau hai bước, xách cổ áo Harry, cứ như vậy đem vị tiểu anh hùng trước mắt mọi người kéo vào lều cấp cứu, ném đến trước mặt bà Pomfrey, “Poppy, bà kiểm tr.a một chút, trên người trò ấy có mùi máu.” Nói xong, mang theo một thân tức giận đi ra khỏi lều.
Harry há mồm, còn chưa kịp nói gì, Snape đã nhanh chóng rời đi đến bóng lưng cũng không lưu cho cậu thấy, bĩu bĩu môi, Harry có chút chán nản cúi đầu xuống, giáo sư tựa hồ rất tức giận.
Bà Pomfrey nhìn đến Snape vẻ mặt nghiêm túc dẫn Harry tiến vào (Mắt lạnh: Snape có lúc nào không nghiêm túc sao?!), thì nghĩ rằng Harry bị thương rất nặng còn có chút sợ hãi, vội vàng dùng đũa phép kiểm tr.a toàn thân Harry một hồi, mãi đến khi phát hiện chỉ là sợ bóng sợ gió thì mới thỏa mãn nhìn cậu mỉm cười: “Tốt, Potter, trò phi thường khỏe mạnh, tốt hơn nhiều mấy vị dũng sĩ kia, trò hiển nhiên hiểu rõ làm thế nào để bảo vệ tốt chính mình.”
“Con vốn không sao, hình như Snape giáo sư hiểu lầm.” Harry trảo trảo tóc, những học kỳ trước cậu thường xuyên phải đến chỗ vị hộ sĩ này, cho nên cách đối xử nghiêm khắc với người bệnh của bà Harry khá quen thuộc, vì vậy cậu tuyệt không hy vọng bà hiểu nhầm cậu bị thương hay bị gì khác.
“Trên người trò có mùi máu tươi, Severus là một giáo sư Độc Dược, đương nhiên khứu giác rất mẫn cảm, bất quá… Tựa hồ thầy ấy có chút nhầm lẫn thật, lại không nhận ra được máu trên người trò là máu rồng..” Bà Pomfrey khóe môi nhếch thành nụ cười thần bí, giống như bà vừa mới phát hiện ra một bí mật động trời của người nào đó.
Harry hiển nhiên hiểu ý bà Pomfrey muốn ám chỉ, hai mắt cậu tỏa sáng, nhìn bà nở nụ cười như muốn chúc mừng (Mắt lạnh: nãi xác định không phải là vẻ mặt xem kịch vui sao?), hận không thể lập tức lao ra khỏi lều đi tìm giáo sư của cậu. Nhưng mà cậu vẫn phải ở trong lều, không yên lòng lắng nghe Ludo Bagman giải thích về hạng mục tiếp theo, ngay khi ông ta kết thúc phần giới thiệu dài dòng, Harry lập tức ôm lấy quả trứng vàng của mình bước nhanh ly khai lều quán quân, cử động khác thường của cậu khiến những người còn ở trong lều ngờ vực không ngớt, lẽ nào cậu ta đã có manh mối gì rồi sao? Hành động nhanh như vậy?!
Bước nhanh hướng hầm đi đến, Harry đang định dùng xà ngữ tiến vào phòng làm việc Độc Dược như mọi khi, thì kinh ngạc phát hiện tay nắm cửa phòng làm việc đã bị thay đổi! Vấn đề này rất nghiêm trọng! Từ trước đến nay Snape đối với Harry không mời mà đến mặc dù vẫn châm chọc ác độc, nhưng là ngầm đồng ý Harry tiến vào, nhưng bây giờ lại thay tiểu xà trên tay nắm cửa, không phải ý nghĩa Snape cự tuyệt Harry tiến nhập phòng làm việc hay sao, vì sao? Harry có chút bất an nghĩ, cậu đến tột cùng ở cuộc thi làm sai cái gì mà lại khiến Snape tức giận lớn đến vậy? Là cái gì mà không thể nói ra? Nói ra cậu khẳng định sẽ sửa, thật sự, dưới loại tình huống này, cứ thẳng thắn như Gryffindor so với Slytherin tốt hơn nhiều!
Harry vẫn chưa từ bỏ ý định gõ gõ cửa, đứng ngoài chờ một hồi lâu, bên trong vẫn không chút động tĩnh, cho dù người kia mở cửa châm chọc cậu quấy rầy giáo sư cũng tốt, trừ điểm cũng tốt, chí ít cũng nên có chút cử động giúp cậu nhẹ nhõm hơn được không a.
Không thể cứ chờ như vậy, trong sách nói qua, những cô gái nội hướng luôn luôn nghĩ ngợi rất nhiều, cuối cùng thành miên man suy nghĩ, dưới loại tình huống này, nhất định phải đem hiểu nhầm nói rõ ràng, không thể cứ tiếp tục kéo dài, bằng không quan hệ hai người sẽ càng ngày càng không xong, kỳ thực tính tình không được tự nhiên của giáo sư cùng những cô gái có tính cách nội hướng miêu tả trong sách khá giống nhau. Vừa nghĩ đến điều này, Harry đương nhiên sẽ không chờ giáo sư hết giận mới trở lại. (Mắt lạnh: đem giáo sư so sánh ngang bằng với đám con gái nội hướng trong sách, nãi xác định sau này sẽ không bị Avada chứ?)
Harry vội vàng trở lại tháp Gryffindor thay đổi bộ y phục khác, đối mặt với đám đồng học nhiệt tình nhìn cậu như một vị thần nào đó lạc bước xuống đây, Harry cũng không nghĩ cùng bọn họ chúc mừng, tiện tay đem quả trứng vàng quăng cho đám bạn học nhiệt tình muốn giúp cậu nghiên cứu này, liền lấy cớ ly khai, sách, Gryffindor chỉ có chỗ này tốt, không ai hoài nghi lý do cậu muốn có thời gian ở một mình hết.
Đi tới phòng Cần Thiết cũng ở lầu tám, để tránh tai mắt mọi người cậu cũng thường dùng nơi này trực tiếp tiến phòng làm việc Độc Dược, mà giáo sư cũng không hề biết cậu còn có con đường nhỏ này, hiện tại Harry mới hoàn toàn thể nghiệm được cái gì gọi là luôn vì mình chừa ra một con đường lui của Slytherin, rất có đạo lý a.
Thành thạo dùng xà ngữ đi qua cửa phòng Cần Thiết, Harry rốt cục bước vào gian phòng quen thuộc, nhưng Harry bị mùi rượu phảng phất trong phòng khiến cho thoáng mím môi, giáo sư đến tột cùng bị làm sao vậy? Cậu biết vào những lúc tâm tình không sai giáo sư cũng sẽ uống một chén, nhưng với tư cách một đại sư Độc Dược, giáo sư căn bản sẽ không lẳng lặng ngồi ở ghế sô pha uống rượu giống như bây giờ, hơn nữa nhìn chai rượu trống không một nửa đến nói, thì giáo sư uống cũng không phải ít. Rốt cuộc ở trận đấu cậu làm sai cái gi? Harry cố gắng nhớ lại, không có a!
“Giáo sư, giáo sư, ngài không có việc gì chứ?! Con rốt cuộc làm sai cái gì khiến ngài không hài lòng, ngài trực tiếp nói cho con biết, con nhất định sẽ sửa, ngài đừng như vậy, bụng rỗng uống rượu không tốt cho cơ thể, thân thể ngài vốn đã không tốt, ngài bình thường cũng không chịu tự bảo trọng…” Tuy rằng về mặt hành sự Harry đã trở thành một Slytherin hoàn hảo, nhưng xét về mặt tình cảm thì vẫn tương đương thẳng thắn, rất Gryffindor.
Snape không tình nguyện ngẩng đầu liền nhìn đến khuôn mặt lo lắng của tiểu hỗn đản, hắn tuy uống không ít, nhưng hiển nhiên còn chưa đến mức say khướt. Ngay khi tiểu hỗn đản này tiến nhập gian phòng thì hắn đã biết, chỉ là lười ngẩng đầu mà thôi. Xem ra cho dù có thay tay nắm cửa, cũng không thể ngăn cản nổi tên tiểu hỗn đản Potter này, cậu ta tựa hồ còn có phương pháp khác vào phòng. Cũng đúng, Snape không thấy có gì ngoài ý muốn, chỉ là hiện tại hắn thật sự không muốn để ý đến con người này.
Cậu lải nhải tựa hồ cũng không khiến Snape nói lời châm chọc ác ý như dĩ vãng, Harry nhìn vẻ mặt trống rỗng trầm mặc của Snape dần dần cảm thấy hoảng hốt, cậu đến tột cùng làm sai chỗ nào, vì sao, vì sao lại nhìn cậu không chút cảm tình như vậy?
“Se… giáo sư, đến tột cùng là chuyện gì, ở cuộc thi đấu con làm chỗ nào không tốt, ngài nói cho con thì con mới biết được a!” Harry cố gắng đè nén nhưng giọng nói đã có chút nức nở, cho dù là trách mắng, cho dù là ác ý châm chọc, vẫn tốt hơn bây giờ, trong ánh mắt giáo sư hoàn toàn không có bóng hình cậu, chỉ đơn giản là một mảnh tối đen thâm trầm khiến Harry cảm thấy giáo sư hiện tại đem khoảng cách hai người kéo ra rất xa.
Nhìn khuôn mặt hoảng sợ của tiểu hỗn đản vẫn chăm chú vào mình, bên trong cặp mắt xanh tràn ngập chờ đợi cùng sợ hãi bị cự tuyệt, Snape nhắm mắt lại điều chỉnh một chút tâm tình.
“Potter, tự tiện xông vào phòng làm việc của giáo sư, Gryffindor trừ 10 điểm! Nếu như tứ chi của trò rảnh rỗi đến vậy, thì bên trái giá sách tầng thứ hai, lấy cuốn sách thứ ba, ta mong sao chép cuốn sách này có thể giúp trò nhồi nhét một chút kiến thức hữu dụng vào đầu óc đầy cỏ lác kia! Không được hỏi cái gì nữa, hiện tại, lập tức sao chép! Bằng không liền cút ra ngoài cho ta!” Snape không khỏi… hắc tuyến đầy mặt nhìn tên tiểu hỗn đản đang muốn nói lại thôi vui vẻ chạy đến trước bàn học nhỏ chuyên dụng của mình bắt đầu sao chép, từ lúc nào bắt đầu, tên tiểu hỗn đản luôn dùng đôi mắt xanh nhìn mình tín nhiệm này lại mong muốn bị cấm túc như thế?!
Thực ra, ngay khi Snape đem Harry đến chỗ Pomfrey phu nhân thì đã phát hiện ra sai lầm của mình, mùi máu trên người tên tiểu bạch si ch.ết tiệt này có vị đạo đặc biệt của máu rồng, một người có khứu giác nhạy cảm như hắn lại có thể nhầm lẫn, điều này có ý nghĩa gì? Với một người gián điệp hai mang hoàn hảo giữa Chúa Tể Hắc Ám với Dumbledore như hắn, làm sao có thể nhầm lẫn như thế. Cứ nhớ lại lúc tên nhóc con này bay sát qua con rồng đang quằn quại đau đớn, thì tình tự của hắn chợt biến hóa, hắn còn có cái gì không rõ nữa?!
Hắn, một tên Tử Thần Thực Tử dơ bẩn ch.ết tiệt lại dám đối với đứa con trai duy nhất của Lily – ánh dương quang duy nhất trong cuộc đời hắn có ý niệm không được phép có; hắn, một lão nam nhân ti tiện dĩ nhiên đối với con trai Lily người đã bị hắn hại ch.ết, đứa nhỏ mà hắn đáng ra phải hết lòng bảo hộ lại sinh ra cảm tình không nên tồn tại!
Snape tự giễu nhếch… khóe môi, chậm rãi rót rượu vào ly, vô ý thức quên đi tầm nhìn lo lắng ở bên cạnh, tự lâm vào suy nghĩ chán ghét chính mình: Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào? Là từ lúc tên tiểu hỗn đản này dành thời gian dài xâm nhập lãnh địa của hắn, không chút dấu vết dùng lý do cấm túc xâm lấn sinh hoạt của hắn sao? Là mỗi khi hắn ngao chế độc dược thì tên tiểu hỗn đản này luôn lẳng lặng đứng ở một bên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn sao? Hay là những khi hắn ngày đêm điên đảo nghiên cứu độc dược thì tên tiểu hỗn đản này luôn không nghe đến lời nói ác độc của hắn, lải nhải không ngừng khiến hắn không thể chịu đựng được mà phải nghe lời bắt đầu ăn uống nghỉ ngơi sao? Tựa hồ hơn một năm nay nhờ có tên nhóc này mà căn hầm của hắn trở lên dị thường náo nhiệt, đã không còn không khí quạnh quẽ cùng tịch liêu như dĩ vãng, trong khi hắn còn chưa phát giác ra đã bị tên tiểu hỗn đản này từng chút từng chút chậm rãi dung nhập vào cuộc sống, dần dần khiến hắn thói quen sinh hoạt cùng nhau.
Hắn dĩ nhiên sẽ thích một tên Potter?! Thực sự là Merlin trêu đùa! Snape ánh mắt dần thanh minh hơn, đứa con của Lily tương lai bên cạnh sẽ xuất hiện một người vợ mỹ lệ cùng một đám hài tử, mà đều không phải một lão nam nhân ti tiện dơ bẩn. Hắn chỉ cần giải quyết vết sẹo phiền toái trên trán Potter giúp cậu ta đánh bại Chúa Tể Hắc Ám là được, Potter thời gian tới sẽ không cần đến hắn nữa!