Chương 71

Tối hôm nay, gia đình Dursley trú tại căn nhà số 4 đường Privet Drive đang tất tả chuẩn bị những món ăn phong phú nhất để chúc mừng hai ngày nữa đứa con trai quý tử Dudley của họ sẽ về nhà nghỉ hè, kỳ nghỉ hè năm nay sẽ không còn những bữa ăn giảm béo thống khổ nữa, bởi năm học vừa rồi Dudley bé bỏng đã dũng cảm xin gia nhập câu lạc bộ Quyền anh ở trường, nhờ vậy mà cậu quý tử của họ đã khỏe mạnh rắn chắc hơn rất nhiều, dĩ nhiên, đối với vợ chồng Dursley mà nói, thì Dudley cục cưng từ nhỏ vốn đã rất khỏe mạnh. Cho dù một tuần sau nữa bọn họ vẫn phải tới nhà ga ch.ết tiệt kia để đón đứa cháu vô ơn cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của họ vào lúc này. Nhưng mà, một cuộc điện thoại gọi đến đã hoàn toàn phá hủy tâm tình tuyệt vời của họ.


“Chào ông, xin hỏi ông có phải là ngài Vernon Dursley trú tại nhà số 4, đường Privet Drive không ạ?” Một giọng nam xa lạ vang lên ở đầu dây bên kia.


“Đúng vậy, là tôi. Xin hỏi ai vậy?” Ông Dursley vừa nghe đến giọng nói lạ, liền nhíu mày, âm thầm cảm thấy không ổn, đây hoàn toàn không phải giọng điệu của một người bạn cũ hay một người khách lạ muốn hỏi thăm.


“À vâng, xin hỏi ông có một người cháu trai tên là Harry Potter phải không?” Người ở đầu dây bên kia cũng không vội nói mình là ai, mà ngược lại tiếp tục hỏi.


Ông Dursley lập tức nhíu chặt hai hàng lông mày, tên nhãi danh vô ơn đang học ở ngôi trường quái đản đó, chắc chắn kẻ ở đầu dây bên kia cũng là một kẻ quái dị giống nó, ch.ết tiệt, ông Dursley lập tức đổi giọng gắt gỏng: “Các người là ai? Có quan hệ gì với thằng nhãi đó?! Nó hiện không có ở nhà!”


“Mong ông đừng nên kích động, tôi là người của sở cảnh sát, cháu trai ông hiện đang bị vướng vào một vụ rắc rối đáng sợ, hay là ông nói chuyện với cậu bé nhé.” Người ở đầu dây bên kia cũng không vì lời ông Dursley nói mà giận dữ, ngược lại giống như thở phào một hơi.


available on google playdownload on app store


“…” Ông Dursley thoáng ngây ngẩn, còn không kịp tiêu hóa những lời người kia nói, đầu dây bên kia đã đổi sang giọng người khác.


“Ách… Dượng Vernon, dượng có thể đến sở cảnh sát quận Hangleton đón cháu về được không?” Giọng Harry ở đầu dây bên kia có chút ngượng ngùng, cậu không nghĩ tới kế hoạch tiêu diệt Voldemort của mình chu đáo là thế, cuối cùng lại náo loạn lớn đến vậy, trên người không có tiền khiến Harry không thể quay về giới Pháp Thuật, bất đắc dĩ, cậu không thể làm gì khác hơn là đóng giả thành một thiếu niên vô tội bị cuốn vào một vụ nổ không rõ nguyên nhân, kết cục người dân quanh vùng đưa cậu đến đồn cảnh sát. Toàn thân dính đầy bụi đất, Harry dễ dàng giả dạng thành một đứa bé vừa trải qua khủng hoảng, run lập cập trả lời những câu hỏi của cảnh sát, cuối cùng mới uể oải nói ra tên cùng địa chỉ của dượng. Nói thật, nếu như không phải đã hết cách, cậu sẽ không làm phiền đến gia đình dì dượng, ai bắt bọn họ hiện tại vẫn là người giám hộ của cậu, mà ở giới Muggle cậu cũng chỉ có thể liên lạc được với họ.


“Rốt cuộc mày lại làm cái gì?! Thằng nhãi ranh ch.ết tiệt! Đồn cảnh sát?! Mày là đồ vô ơn chỉ biết tìm phiền phức cho gia đình tao, sao mày không bị tống vô ngục luôn cho rồi?! Không cần liên lụy đến bọn tao!” Vernon Dursley rít gào hết cỡ qua chiếc điện thoại.


“Dượng Vernon, cháu chỉ là không cẩn thận bị người bắt đến nơi đó thôi, vừa mới trải qua một vụ nổ rất đáng sợ, dượng yên tâm, cháu vận khí rất tốt, vẫn còn sống, dượng không cần lo lắng.” Harry ủy khuất nói, cậu cũng không muốn gặp phiền phức a, chỉ là đến khi cậu nhớ ra gọi Gia Tinh giúp thì đã bị đám Muggle này phát hiện! Vả lại ngày hôm nay còn đúng vào ngày nghỉ của Dobby, suy cho cùng, cậu cũng không muốn gọi tên Gia Tinh não bộ có vấn đề đó đến, dù sao nơi đây cũng là nơi Voldemort từng ở, cậu cũng không muốn tin tức này lan truyền ra ngoài quá nhanh.


“Mày không phải đang ở trong cái trường ảo thuật ch.ết tiệt gì đó sao?!” Dượng Vernon vạn phần mong đứa cháu trai của mình vận khí không quá tệ, ít nhất đừng gây phiền toái cho gia đình ông là được.


“Hay là dượng đến đón cháu về rồi cháu sẽ giải thích mọi chuyện với dượng sau được không”, Harry ám chỉ nói, dù sao bây giờ cậu còn đang ở trong sở cảnh sát, xung quanh có rất nhiều cảnh sát a, “Nếu như dượng đồng ý, cháu có thể bảo các chú cảnh sát dùng xe của đồn đưa cháu về đó.”


Nếu như có ai quen biết dượng Dursley, thì sẽ hiểu ngay lời Harry vừa nói không khác gì một lời uy hϊế͙p͙ đáng sợ, cậu không cần nói gì thêm, đầu dây bên kia đã tràn đến tiếng rít gào, “Tao không có thời gian, bây giờ, mày ở yên tại chỗ đó cho tao, tao sẽ tới đón đồ vô ơn nhà mày về!” ch.ết tiệt, nếu để cảnh sát đưa thằng bé về đây, hàng xóm xung quanh sẽ nói gì nhà ông đây!


“Cám ơn dượng, cháu sẽ ngoan ngoãn ngồi chờ dượng ở sở cảnh sát.” Harry nhu thuận trả lời, nếu đã đạt được mục đích thì cũng không cần bàn cãi với dượng giữa chốn đông người khiến ông mất mặt làm gì, như thế cậu cũng chẳng được lợi lộc gì.


“Vernon, điện thoại của ai vậy? Sao anh lại tức giận như thế?” Dì Petunia đang tất bận chuẩn bị đồ ăn trong bếp cho cậu quý tử ngày mai về nhà cũng nghe được tiếng dượng Vernon quát tháo tức giận, bà vội ngó đầu ra hỏi.


“Là tên nhãi ranh cổ quái kia, nó hiện tại đang ở đồn cảnh sát, thằng nhãi đó dám uy hϊế͙p͙ anh, nếu như anh không đi đón, nó sẽ để cảnh sát hộ tống nó về nhà! Nó cũng dám uy hϊế͙p͙ anh!” Dượng Vernon thở hổn hển nói, ông vừa bước tới cửa vừa mặc áo khoác, miệng vẫn không ngừng oán giận, “Thằng lỏi vô ơn đó nên cám ơn trời là cái sở cảnh sát quận Hangleton cách nơi này rất gần ( Min: Mình thì không nghĩ nó gần đâu!), bằng không còn lâu anh mới đi đón nó về! Suốt bao năm qua chúng ta cho nó ăn uống, mà nó báo đáp lại chúng ta bằng cách này đây, sở cảnh sát, từ nhỏ đã nhìn ra nó là đồ rác rưởi rồi!”


“Sở cảnh sát?!” Mắt dì Petunia thoảng qua tia nhìn lo lắng, bà bước ra khỏi phòng bếp, “Không phải nó đang ở trong cái ngôi trường quái dị kia à? Sao giờ lại ở sở cánh sát quận Hangleton?”


“Ai biết, nghe nói là may mắn sống sót qua một vụ nổ gì đó… Anh thà rằng nó không may mắn như vậy… Được rồi, không cần lo lắng, nơi đó rất gần, anh sẽ quay trở lại ngay, cái đám người đó…” Dượng Vernon vừa lẩm bẩm vừa mở cửa đi ra ngoài, “Không cần lo lắng, anh sẽ quay về ngay, em cứ lo chuẩn bị mọi thứ đi, ngày mai cục cưng của chúng ta sẽ về nhà, không cần vì việc này mà làm cậu nhỏ mất vui.”


Petunia vẫn đứng ở cửa chờ cho bóng chiếc xe dượng Vernon đi khuất, ánh mắt vẫn không thôi lo lắng, không hiểu là vì Harry đang ở trong sở cảnh sát hay vì chồng mình đêm khuya còn phải rời nhà.
Đồng thời, ở một… nơi khác:


Được trị liệu trong một bệnh viện tư nhân của gia đình Malfoy, rất nhanh Snape liền tỉnh lại, anh cảnh giác nhìn bốn phía, đũa phép nắm chặt trong lòng bàn tay.


“Không tệ, tính cảnh giác của một Slytherin trong anh vẫn còn tồn tại”, giọng nói hoa lệ mà ngân nga quen thuộc thoáng làm Snape buông tâm, “Chỉ có điều, Severus, tôi thật sự không biết trên người anh lại có nhiều phẩm chất sư tử đến vậy, ân —— rất dũng mãnh, khiến tôi thật hoài nghi Xà Vương vốn âm trầm của Slytherin ở Hogwarts có khi nào lại là… một con sư tử ngu xuẩn nào đó uống thuốc Đa Quả Dịch hay không!”


“Lucius?” Snape nhíu mày nhìn tên bạch khổng tước hất cằm kiêu ngạo ngồi bên giường, “Tôi hôn mê bao lâu?”


“Không lâu lắm, 10 phút mà thôi.” Lucius nhẹ nhàng vuốt ve đầu rắn trên cây gậy chống của mình, nhàn nhạt nói, “Có lẽ anh cũng nên kiểm tr.a thân thể của mình một chút, nói không chừng lại xuất hiện kinh hỉ.”


Snape nhận ra lời Lucius ám chỉ, anh cũng cần xác định lại tình huống thân thể của mình một chút, chỉ một lát sau, Snape trầm giọng nói: “Chúa Tể Hắc Ám đã ch.ết?” Anh phát hiện ra dấu hiệu hắc ám trên cánh tay mình giờ đã không còn.


“Rõ ràng.” Lucius giả cười, “Vụ nổ đó —— lại khiến cho kẻ mà không pháp sư nào dám gọi thẳng tên ra ch.ết dưới chất nổ do đám Muggle sáng chế, ấy vậy mà giới Pháp Thuật vẫn luôn hô hào phải bảo vệ cái đám Muggle ‘yếu ớt’ đó a!”


Snape hiểu được phần nào cảm giác của Lucius lúc này, bởi vì anh cũng thấy nó quá mơ hồ: Chúa Tể Hắc Ám khiến toàn bộ giới Pháp Thuật run sợ thế nhưng lại ch.ết bởi chất nổ do Muggle chế tạo ra, ngay khi hắn vừa sống lại, thật sự khiến người ta cảm thấy như đang nằm mơ, trong một khoảng thời gian ngắn, không thể tránh khỏi mờ mịt.


“Được rồi, là anh cứu tôi trở về sao? Chuyện gì xảy ra sau đó?” Snape không muốn tiếp tục nói về Voldemort nữa, anh nói quanh co lòng vòng cốt muốn hỏi về Harry, nếu bản thân anh không có việc gì, vậy thì người được anh che chắn chắc cũng không sao!


“Sau vụ nổ a…” Lucius cười đến giảo hoạt, Snape cảm thấy nụ cười ấy nhìn sao cũng có chút hèn mọn, “Ít nhất là lúc tôi trở lại sau vụ nổ, đã được nghe một lời thông báo hết sức cảm động… Ân, hẳn là rốt cuộc cũng nói ra được! Severus, tôi không ngờ rằng anh còn có thể dùng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân, tấm tắc, ‘Mỹ nhân’ này lại còn toàn tâm toàn ý bám dính lấy anh nữa chứ…”


“Lucius Malfoy, đầu của anh bây giờ chứa toàn chất thải sao?! Hay là vụ nổ quá lớn khiến não anh sinh ra ảo giác?!” Snape đen mặt, dùng ánh nhìn cảnh cáo tên bạch khổng tước đang nở nụ cười vô cùng quái dị trước mắt, có một số chuyện không thể nói lung tung, tên nhãi Potter kia dù sao cũng chỉ là một pháp sư chưa đủ tuổi vị thành niên, lại còn được giới Pháp Thuật tung hô là Chúa Cứu Thế, không nên để cậu bé có dính dáng gì đến một người từng là Tử Thần Thực Tử.


“Severus, anh hành động cũng nhanh đó chứ, chưa gì đã ăn tươi vị ‘tiểu mỹ nhân’ kia rồi, tôi còn nghe ‘tiểu mỹ nhân’ vô cùng ai oán tố cáo anh ‘ăn’ xong không chịu trách nhiệm nữa đó! Với danh nghĩa là bạn của anh, cũng là một người đàn anh đi trước, Severus, một người Slytherin không bao giờ được phép làm những việc vô trách nhiệm như vậy.” Hôm nay Lucius quyết tâm phải trêu chọc người bạn đã nghiêm cẩn hơn mười năm này của mình, hiếm khi có cơ hội nắm được nhược điểm của Severus a.


“Lucius, nếu như một Slytherin là một người làm việc gì cũng chịu trách nhiệm đúng như lời anh vừa nói, vậy thì, ngày hôm nay anh sẽ không chỉ có một người vợ là Narcissa.” Snape khóe miệng run rẩy, tên bạch khổng tước hoa tâm này còn dám nói anh, “Chuyện giữa tôi và Potter không giống như anh nghĩ đâu, đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn!”


Không sai, đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn! Một tai nạn phát sinh khi anh cố thanh lọc mảnh hồn bám dính trên trán Harry! Nghĩ đến đây Snape không khỏi cảm thấy chua xót.






Truyện liên quan