Chương 6: Em rất có đạo đức nghề nghiệp!

Hôm nay là ngày đầu tiên cô đến văn phòng luật của anh làm việc nên sáng nay cô đã phá lệ dạy sớm hơn mọi hôm. Mái tóc đen vốn có đã bị cô nhuộm sang màu đỏ rượu, uốn xoăn nay được buộc lên cao. Đôi mắt quyến rũ bức người bị che khuất dưới gọng kính bạc, cánh môi hồng nhạt khẽ mỉm cười. Cô ngắm nhìn mình trong gương. Gương mặt xinh đẹp, nụ cười đúng chuẩn, trang phục công sở màu hồng nhạt, đôi giày cao gót 10 phân tôn lên đôi chân dài thẳng táp. Đây tuyệt đối là dáng vẻ của nữ thư kí “đắc lực” nha! Không uổng công cô phải chuẩn bị cả ngày hôm qua. La Lan đã cười cô ngu ngốc, cô là đi làm chứ đâu phải đi đánh trận, nếu thật nghiệp cô ấy có thể nuôi cô mà. Nhưng cô lắc đầu, không, lần này là đánh trận thật sự, chỉ cần một chút sơ suất thì cô phải bắt đầu lại từ đầu. Cô không muốn đợi lâu như thế.


Văn phòng luật sư A&L rất có tiếng tăm ở thành phố A này. Một trong hai ông chủ là con rễ tương lai của Diệp tổng, người còn lại là cháu nội đích tôn của Tư lệnh quân khu A thì hoàn toàn có thể đi ngang ở đây. Vả chẳng ai ngu ngốc đắc tội hai vị ôn thần này, người ta là luật sư đó!


- Chào cô, tôi có thể giúp gì cho cô ạ! Như lệ thường, nhân viên tiếp tân nở nụ cười lịch sự chào vị khách xinh đẹp trước mặt.


Cô vốn định đi thẳng vào thang máy nhưng người ta đã rất lịch sự chào hỏi thì cô không thể vô tình mà đi thẳng phải không nào. Cô mỉm cười rạng rỡ, gật đầu chào hỏi.
- Xin chào, tên tiếng trung của tôi là Hy Nguyệt, cô cũng có thể gọi tôi là Kami nếu cô thích. Tôi là thư kí mới của ngài Alan!


Tiểu Nhã bất ngờ, cô gái xinh đẹp này lại là thư kí của ngài Alan, chẳng phải ngài ấy trước giờ không bao giờ tuyển nữ thư kí hay sao, thật kì lạ.
- À vâng, Kami, cô có thể cho tôi xem thẻ nhân viên của cô không?
Thẻ nhân viên? Cái này hình như Chiba đã quên chuẩn bị cho cô thì phải.


- Xin lỗi tiểu Nhã, tôi không có thẻ nhân viên. Vị trí này là do Âu Dương học trưởng đề cử, cô có thể gọi anh ấy để xác nhận! Cô chao mày, tỏ vẻ áy náy.


available on google playdownload on app store


Tiểu Nhã ngẩng ra, lại còn có chuyện thế này sao? Cô ấy đi cửa sau mà lại thản nhiên thừa nhận như thế, là do cô ấy qua ngây thơ hay quá vô sỉ đây? Mặc kệ, nếu đã như thế thì cô chỉ cần gọi cho ngài Âu Dương là được.


- Cô vui lòng chờ đợi trong khi tôi xác nhận, cô có thể đến ghế sofa bên kia ngồi đợi!


Để chứng minh mình rất tốt tính, cô vui vẻ nghe theo sự sắp xếp của Tiểu Nhã. Cô cầm điện thoại nhắn tin cho Chiba, trong lòng mắng cậu ta không biết bao nhiêu lần. Là do dạo này cô tử tế quá nên năng lực làm việc của cậu ta bị giảm sao?
Chiba, thẻ nhân viên của tôi? Có phải dạo này cậu thấy tôi quá tử tế phải không?


Lập tức một tin nhắn gửi tới với nội dung là lời thú tội thành khẩn: - Sir,em xin lỗi, chị nói rằng Âu Dương Hạo là học trưởng của chị nên em nghĩ chị sẽ không cần mấy thứ linh tinh đó!


Ở nước Nhật xa xôi Chiba đang oán thầm cô quá lời biếng, chỉ là một cái thẻ nhân viên thôi cũng không chịu liên hệ với Âu Dương Hạo, lần nào cũng bắt cậu dùng máy biến đổi giọng nói để mà nói chuyện cùng Âu Dương Hạo, quá lười.


Thứ linh tinh? Cậu ta đi học ở nước ngoài lâu quá nên mất luôn bản tính kỷ luật vốn có của người Nhật rồi hay sao? Nếu như hôm nay cô không thật sự quen biết Âu Dương Hạo thì có phải cô sẽ bị mất mặt rồi? Tin tưởng tên này thật sự là sai lầm, cô cũng nên kiểm tr.a lại đại não của mình rồi. Bởi vì suy nghĩ miên man mà cô không hề nhận ra hai người đang ông đang bước vào.


- Kami học muội, em đến từ lúc nào?


Âu Dương Hạo vui mừng, phải biết rằng cô học muội này là bảo vật đó nha, năng lực có thừa lại thêm dung mạo xinh đẹp. Cư nhiên mấy tháng trước lại đồng ý đến văn phòng luật nhỏ bé này của anh làm việc. Có phải cô đã rung động trước tấm chân tình và vẻ đẹp trai của anh rồi hay không? ( Mèo: Tự luyến quá ông ôi!TT)


Cô ngẩng đầu lên, gương mặt quen thuộc kia một lần nữa khiến tim cô đập nhanh. Nhưng cô lập tức bị đôi mắt đen sâu thẳm kia đánh một phát vào nội tâm đang nổi sóng khiến tất cả trở nên nguội lạnh. Cô tỏ vẻ không để ý đến anh, đứng lên cúi đầu chào hỏi Âu Dương Hạo.


- Học trưởng, chào anh, em vừa đến thôi. Em không mang theo thẻ nhân viên nên phải chờ tiểu Nhã xác nhận!
Tiểu Nhã bên kia thật sự sợ là cô sẽ mách tội cô trước mặt Âu Dương Hạo nên gương mặt nãy giờ luôn nhăn nhó, nghe thấy lời cô vội vàng tiến lên giải thích.


- Luật sư, em chỉ làm theo đúng kỉ luật...mong anh...mong anh!
Âu Dương Hạo lên tiếng cắt đứt những lời tiếp theo của tiểu Nhã.
– Được rồi, chuyện này là do anh sơ suất, em về vị trí làm việc đi, cô ấy sau này sẽ là đồng nghiệp của em. Nhớ chiếu cô cô ấy giùm anh!


Tiểu Nhã được ân xá vội vàng gật đầu, chạy vội về bàn tiếp tân.
Người im lặng từ nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
- Cô ấy là học muội của cậu?
Âu Dương Hạo gật đầu, đẩy cô tới trước mặt anh giới thiệu.


- Alan, đây là học muội của mình, tên cô lấy là Kami, sau này sẽ là thư ký riêng của cậu!
Cô lịch sự cúi chào anh rồi đứng im cho anh quan sát. Không sao, anh cứ nhìn thật kĩ vào, em không tin dáng vẻ hoàn mỹ này của em lại không thể nhận một chân thư ký trong văn phòng này.


- Tôi không tuyển trẻ vị thành niên, sinh viên vừa mới ra trường, đặc biệt là nữ!
Anh không nhanh không chậm trả lời cô rồi bước đi thẳng.
Cô nhắn nhó, khỉ thật, không tuyển nữ là ý gì, anh có thù oán với phụ nữ sao? Tại sao đối với Diệp Cẩn Chi anh lại ôn nhu như thế?


- Xin hãy dừng bước, em muốn biết vì sao anh không tuyển nữ?
Âu Dương thấy thế cũng vội vàng tiến lên phía trước Alan, anh thì thầm gì đó với Alan rồi mới gật đầu với cô.


- Tại sao tôi phải tuyển cô, Kami tiểu thư? Khi Alan quay mặt lại đối diện với cô trên mặt anh tràn đầy ý cười, nhưng cô biết đằng sau nụ cười ấy ẩn chứ sát ý, anh cảm thấy cô nguy hiểm sao?


- Em là học muội của Âu Dương Hạo, là đệ tử đóng của của giáo sư John H. Em thông thạo 7 ngoại ngữ, năng lực làm việc tuyệt đối hơn hẳn những người tự xưng có kinh nghiệm. Anh có thể kiểm tr.a bất cứ lúc nào.
- Tôi sẽ không tuyển thiếu nữ thích mơ mộng, có địch ý với hôn thê của tôi!


Cô bật cười, hóa ra đó mới là lý do cuối cùng mà anh kiên quyết không tuyển nữ giới.
- Em là thiếu nữ, nhưng tuyệt đối không thích mơ mộng. Em không có địch ý với hôn phu của anh...vì cô ấy không cùng đẳng cấp với em!


Âu Dương Hạo cảm thấy lần này xong rồi, Alan không thích phụ nữ, tính tình cô học muội này của anh vốn rất tốt sao hôm nay lại trở nên kiêu ngạo như thế?
- Cô về đi, miếu nhỏ này của chúng tôi không chứa nổi đại phật như cô!


- Em không thích giả vờ, em chính là kiêu ngạo như thế vì em có tư cách đó. Nhưng có một điều em phải nói với anh, em rất có đạo đức nghề nghiệp!


- Đạo đức nghề nghiệp không phải chỉ nói miệng là được. Cô có một tuần thử việc, nếu không đạt yêu cầu của tôi...Cô hiểu rồi chứ? Nói xong anh bước vào thang máy đi thẳng tới phòng làm việc.


Cô ấy tự tin như thế sao? Rõ ràng nhìn thấy được địch ý của anh mà vẫn ngoan cường không chịu rút lui. Dựa vào bản lý lịch hoàn hảo của cô có thể dễ dàng kiếm được một công việc nhàn hạ, lương cao, lại nhất quyết phải làm thư ký cho anh. Cô ấy có ý gì làm sao anh không biết. Nếu như lúc trước thì anh đã thẳng thừng kêu bảo vệ kéo một kẻ không biết trời cao đất dày như thế ra ngoài nhưng không biết gì sao anh lại có kiên nhẫn nhìn cô giương anh múa vuốt lâu như vậy. Thật kì lạ.


Âu Dương Hạo thân thiết kéo tay cô bước vào thang máy, niềm nở giới thiệu mọi người trong văn phòng cho cô biết.
Trước cửa phòng làm việc của anh, Âu Dương Hạo còn không quên nắm tay cô dặn dò.


- Cậu ta tính tình quái gỡ, nếu như em không thích làm thư ký cho cậu ta nữa. Chỗ anh vẫn còn thiếu một vị trí bà chủ, hoan nghênh em tới mọi lúc!
Cô lắc đầu tỏ vẻ không cần, đẩy nhẹ cửa phòng bước vào.






Truyện liên quan