Chương 15: La Lan – Chuyến bay tử thần 1
Vừa về đến nhà cô đã không thể nào chống đỡ thêm nữa, mí mắt mỗi lúc một trĩu xuống, cô ngã nhào lên giường, ngủ say.
Những tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào căn phòng đánh thức thiếu nữ xinh đẹp đang nằm ngủ với một tư thế không thể bất nhã hơn. ch.ết! Hôm nay phải bay. Cô tìm kiếm điện thoại, mấy giờ rồi? Màn hình điện thoại hiện lên 3 cuộc gọi nhỡ từ anh. Thảm rồi, thảm rồi, giờ thì anh có cớ để đuổi việc cô rồi. Làm sao bây giờ? Chuông điện thoại vang lên kéo cô về với thực tại, là Boss! Cô chậm chạp nhấn nghe.
- Bây giờ là 8 giờ, em còn chính xác 40 phút để đến sân bay...nếu em không đến đúng giờ. Em có thể thôi việc.
- Boss, đừng nóng, em sẽ lập tức đến ngay.
Bước ra từ phòng tắm, cô vội vàng bỏ hộ chiếu, laptop, điện thoại và một tấm thẻ ngân hàng vào trong túi xách rồi phóng nhanh ra cửa. Vali quần áo gì đó cô không kịp chuẩn bị, huống chi nước Pháp còn là kinh đô thời trang của thế giới. Sân bay cách tiểu khu khá xa, nếu như đi taxi e rằng cô chẳng còn mạng để đi Pháp với anh. “Phi ưng” của cô nên phát huy sở trường rồi.
Trên đường chiếc Noble 600 phóng như bay, vượt đèn đỏ liên tục mặc cảnh sát đuổi theo, nhưng làm sao có thể đuổi kịp “phi ưng” cơ chứ? Huống chi cô còn chạy với tốc độ 90km/h.
“ Oánh Oánh, em mau đến sân bay trung tâm lái xe của chị về, sẵn tiện nộp phạt. Chị vượt đèn đỏ!”
Oánh Oánh còn đang mơ ngủ dạ dạ vâng vâng rồi lại nằm xuống giường đỉnh ngủ tiếp nhưng bà chủ của cô đâu cho phép.
- Tô Kiều Oánh Oánh, nếu như em để bảo bối của chị bị cẩu đi thì em đừng mong nhận lương 10 tháng kế tiếp nhé! Được rồi, chị sắp đến nơi rồi. Em còn chậm chạp thì sẽ không còn cơ hội đâu, ngoan ngoãn thì lúc về chị sẽ có quà. Còn nữa, sau khi chị đến Pháp, nếu có bất cứ thông tin nào liên quan đến La Lan em phải báo ngay cho chị.
- Được rồi, nhà em gần sân bay, em sẽ đến ngay.
“Phi ưng” dừng trước sân bay thu hút ánh nhìn của nhiều người, họ tò mò ai sẽ là chủ sở hữu của chiếc xe hơn một triệu này. Nhưng làm họ thất vọng, một cô gái trong bộ dạng khá nhếch nhác, đầu tóc xõa tung, gương mặt không trang điểm bị cặp kính mắt che đi phân nữa, dép kẹp hình mèo hello kity không hề ăn khớp với bộ đồ công sở trang nhã cô đang mặc trên người.
Hửm, tại sao họ lại nhìn cô bằng ánh mắt kì quái như thế? Cô chỉ là không trang điểm thôi mà? Cô đánh giá mình từ trên xuống dưới, trang phục rất gọn gàng, tóc hơi rối, không sao...nhưng khoan? Đôi dép hello kity này là sao? Cô xỏ nhầm rồi. Làm sao bây giờ? Không thể đế Boss thấy cô trong dáng vẻ này được.
- Chị, làm sao chị lại có thể ăn mặc...Oánh Oánh đi từ ngoài vào, cô chưa kịp nói hết câu liền bị sếp ra lệnh: - Cởi giày!
Oánh Oánh nhắn nhó, không tình nguyện cởi giày đưa cho cô. Con bé này ánh mắt thật kém, đôi giày này đã là mốt của hai tháng trước rồi. Chẳng lẽ mình trả lương quá ít đến nỗi con bé không mua nỗi một đôi giày?
Oánh Oánh không tình nguyện mang đôi dép hello kity của cô vào, nhận lấy chìa khóa, lái xe đi.
Sau khi check-in xong cô nhanh chóng chạy đến phòng chờ, nhưng trong phòng lúc này trống không. Không phải chứ? Anh bỏ lại cô một mình thật sao?
- Em đến thật đúng giờ, hửm? Một người bất thình lình xuất hiện sau lưng cô.
Cô giật mình quay lại, ngẩng đầu nhìn anh, tỏ vẻ đáng thương.
- Boss, em không cố ý...Dù gì, vẫn chưa trễ chuyến bay mà.
- phút nữa máy bay sẽ bay, em vẫn còn muốn đứng đó?
Anh không nhanh không chậm phun ra một câu rồi xoay người đi thẳng.
Khi đã an vị trên máy bay, cô lấy điện thoại ra kiểm tra, có hai cuộc gọi nhỡ từ Oánh Oánh, một tin nhắn từ số lạ.
La Lan đang trên chuyến bay bay từ thành A đến Paris, khởi hành lúc 9h. Ngay khi đến Pháp, chúng tôi sẽ đưa cô ấy đến văn phòng đại diện của La thị.
La Lan đang ở trên chuyến bay này? Chị ấy có thể ở đâu cơ chứ? Nói vậy đám người của Chính cũng ở đây...e rằng chuyến bay này sẽ không yên tĩnh. Lúc này cô không hề có vũ khí trên tay, nếu gặp phải sát thủ chuyện nghiệp cô sẽ lâm vào thế bị động. Huống chi bên cạnh cô lúc này còn có anh, cô không muốn anh bị thương.
- Sao vậy, nhìn em có vẻ khá căng thẳng?
Chỉ mới mấy giây trước vẫn còn tốt, tại sao lúc này lại trở nên lo lắng như thế? Tin nhắn kia có vấn đề gì sao?
Cô cười gượng, cất điện thoại vào trong túi xách.
- Không có gì, chỉ là em hơi đói!
- Được rồi, lát nữa sẽ có người mang thức ăn tới, em chịu đựng thêm một lúc nữa đi!
Đưa một người sống sờ sờ vượt qua kiểm tr.a để lên máy bay đã không phải dễ. Nhưng tại sao chúng không sử dụng máy bay tư nhân, như vậy chẳng phải dễ dàng hơn sao? Trừ phi, trên chuyến bay này còn có một vụ giao dịch nào đó? ch.ết tiệt, tại sao Chính không nói rõ là kẻ nào to gan như thế, lại dám bắt cóc tiểu thư La gia.
- Anh, ở thành A này...có bao nhiêu thế lực dám đối đầu với La gia! Trong phút chốc cô muốn nói cho anh tất cả, cô hi vọng anh sẽ giống như lúc nhỏ, cho cô lời khuyên. Nhưng thốt ra từ miệng cô lại là một câu hỏi không đầu không đuôi.
- La gia? Có thể đối đầu với La gia con số chỉ đếm trên đầu ngón tay...nhưng mạnh hơn họ, không phải là không có.
Hình như cô và đại tiểu thư La gia là bạn tốt, mấy ngày gần đây có tin đồn La Lan mất tích. Có phải cô ấy đang lo lắng cho bạn mình?
- Anh nói thêm đi! Cô gấp gáp yêu cầu.
- Cắm rễ tại thành A lâu nhất chính là Phùng gia, gia chủ đời này của họ là Phùng Chính. Ông ta và ông nội La Lan vốn là bạn tốt, nhưng sao lần hối hôn của La Chính Viễn, hai nhà đã trở mặt thành thù. Không rêu rao nhưng thế lực của Phùng gia, tuyệt đối không thể xem thường. Nhưng mà cô bạn của em, chắc chắn không phải do Phùng gia bắt cóc.
Anh đoán được rồi sao? Cô đã lo lắng thừa rồi, một kẻ không có bối cảnh sao có thể ngang nhiên tung hoành ở nơi đầm rồng hang hổ như thành A. Cho dù không sử dụng đến thế lực gia tộc, anh cũng sẽ có cách của mình. Cô còn đang ảo tưởng sẽ bảo vệ anh, cô thật ngốc.
- Chị ấy đang ở trên chuyến bay này...
Thì ra đây là lí do, bạn tốt đang bị giam giữ ở nơi gần mình như thế, cô không lo lắng mới thật kì lạ. Nhưng anh chưa kịp nói sẽ xử lí giúp cô thì cô đã thốt ra một câu khiến sắc mặc anh trầm xuống.
- Nhưng anh không cần lo lắng, bạn em sẽ cứu chị ấy. Anh gầy như thế...nếu lỡ thật sự có chuyện, anh đừng di chuyển nhé!
- Em đang lo lắng cho anh? Em nghĩ anh gầy?
- Vâng, em chỉ là sợ anh xảy ra chuyện thôi, lúc đó...lúc đó em lại mất công tìm đối tượng thầm mến. Rất vất vả đấy!
Dù rất trái lương tâm nhưng cô vẫn phải nói ra những lời này, lúc này, anh tức giận mới là điều tốt nhất.
Qủa thật không khí lâm vào căn thẳng đến tột độ. Mùi nguy hiểm phảng phất đâu đây.
Mèo: Cô gái của chúng ta thật ra cũng chỉ là một cô gái nhỏ, dù thông mình như thế nào thì cô ấy vẫn thiếu kinh nghiệm sống khá nhiều. Rồi cô ấy sẽ từ từ trưởng thành từng ngày dưới sự dìu dắt của anh.