Chương 7
‘’Tớ không phải đã dặn cậu ra ngoài phải cầm theo ô sao ?’’ Từ Diệu Văn thật muốn ném điện thoại vào mặt người kia.
‘’Có đem theo, nhưng giữa đường bị gió cuốn đi rồi’’
‘’Đứng đó chờ, tớ tới đón cậu’’
Từ Diệu Văn ngắt điện thoại, hầm hầm quay đầu xe hướng công ty của Trương Dược Ngạc mà chạy.
Đang giai đoạn giao mùa, thành phố S gần đây mưa dầm liên miên, có khi cả tuần không thấy được ánh nắng mặt trời. Mỗi lần ra ngoài đều nhắc nhở người kia phải mang theo ô, kết quả là lần nào cậu ta cũng có cớ để hắn đi đón.
Đi trên đường lớn chợt nhớ đến Hàn Duy, không biết y có mang theo ô không, thời tiết bắt đầu trở lạnh, quần áo có mặc đủ ấm không.
Trong ấn tượng Hàn Duy là một người rất cẩn thận, những chuyện nhỏ nhặt cũng rất lưu tâm. Nhưng y không thích mặc nhiều quần áo ấm, nhớ mỗi khi mùa đông y tỉnh dậy lúc nửa đêm để đi toilet đều một thân quần áo mỏng manh, lúc trở lại thì hít hà chui vào ổ chăn.
Mơ màng tỉnh giấc, một tay đẩy y đang chui vào lòng, thế là y lại càng gắt gao run lẩy bẩy bám lấy hắn không ngừng cọ cọ, giống như muốn truyền hết khí lạnh qua người hắn vậy.
Tay cầm điện thoại định nhấn nút gọi, trong đầu lại văng vẳng câu nói của Trương Dược Ngạn.
Hắn biết mình không còn cách nào…có thể giống như trước đây, trong mối quan hệ với Hàn Duy. Cần phải xác định rạch ròi mối quan hệ này hắn cũng rối như tơ vò.
Chẳng hạn như lúc này cư nhiên bắt đầu quan tâm đến sinh hoạt vụn vặt của y, vừa nhớ tới y liền lập tức gọi điện qua, cái này hiển nhiên đã vượt khỏi phạm vi tiếp nhận của hắn, đây vốn là những chuyện chỉ có tình nhân mới làm.
Từ Diệu Văn nghĩ một hồi vẫn là từ bỏ ý định gọi điện cho y.
Trực tiếp chạy xe đến công ty, miễn cưỡng chạy ra mở cửa cho người kia chui vào. Mông vừa đặt xuống ghế, Trương Dược Ngạn đã thở dài hài lòng ‘’Đi nhờ xe vẫn là tiện nhất’’
Từ Diệu Văn lúc này đang khởi động xe bỗng có ý định muốn ném cậu ta ra ngoài.
‘’Có biết công ty cậu xa lắm không ?’’
‘’Vất vả cho cậu rồi, tận đáy lòng tớ vô cùng cảm kích’’
‘’Cậu vốn chỉ cần ngồi xe buýt mười phút là về tới nhà, kết quả là để cậu được cảm kích, tớ phải lái xe hơn một tiếng’’
‘’Haha, tớ đây cũng là bất đắc dĩ. Ái chà, chiều nay ăn gì đây ta ?’’
Không hiểu sao hôm nay Từ Diệu Văn thấy hơi nóng lòng nên không hào hứng mấy mà đáp trả Trương Dược Ngạn.
Gần tối Từ Diệu Văn nằm trên giường trở mình vài cái, lại rất nhàn rỗi mà gọi điện cho Hàn Duy.
‘’Alo’’
Mãi mới bắt máy, thanh âm quen thuộc truyền đến bên tai, Từ Diệu Văn vẫn chưa biết gọi cho y để nói những gì.
‘’Khụ, ngủ chưa ?’’
‘’Vẫn chưa, có gì không ?’’
Tiếp theo nên nói gì ? Thời tiết bắt đầu lạnh rồi, nhớ mặc nhiều áo vào? Hay nhớ phải chú ý giữ ấm? Hay ra ngoài nhớ mang theo ô?
Không chừng đầu dây bên kia Hàn Duy sẽ rất bất ngờ, có khi còn tưởng hắn lên cơn không chừng?
‘’Ừm…Sao giờ còn chưa ngủ?’’
“Hử? Có gì không?”
“Không có gì không thể gọi cho em sao?” Đại não vốn không tử tế quả nhiên thốt ra mấy lời vô duyên như vậy, Từ Diệu Văn mất tự nhiên lại càng mở mồm lấp ɭϊếʍƈ “Ngủ không được nên gọi điện quấy rầy em thôi”
Bên kia im lặng một chút “À” một tiếng, Từ Diệu Văn bỗng thấy có gì bất thường, giờ mới nhận ra giọng nói của Hàn Duy không được tốt lắm.
Hắn lập tức ngồi xuống “Em không khỏe à?”
“…Chắc là do tiết trời trở lạnh nên thiếu tinh thần thôi”
“Nhớ mặc nhiều áo vào, tốt nhất là bọc mình thật dày, đừng ngại phiền toái”
Đợi mãi không thấy y trả lời, từ Diệu Văn tưởng tượng khuôn mặt đang rất mất hứng của y bên kia, nhịn không được lại cất cao giọng “Em có nghe rõ không đấy?”
“Biết rồi” Quả nhiên là không thích thú gì.
“Ngủ sớm một chút, đừng đọc sách muộn quá”
“Biết”
“Em đáp cho có lệ sao?”
“Biết biết biết, ngày mai ra khỏi nhà em sẽ bọc mình thành cái bánh chưng”
“Ngủ đi, nhớ đắp chăn kĩ vào”
Nói chuyện điện thoại xong, Từ Diệu Văn ném nó qua một bên, kéo chăn thư thả vào giấc ngủ.