Chương 41

Tổ chuyên án lần theo dấu vết tội phạm hai ngày liền.Đến trưa ngày thứ ba, họ đến thành phố Maija. Theomanh mối có trong tay, đây là nơi băng nhóm ‘anh Lỗ’ thường xuyên qua lại. Vì vậy,tổ chuyên án càng khẳng định thân phận của đám người này.


Maija là một trong những thành phố sầm uất nhất MiếnĐiện. Nhưng trông nó chẳng khác phố huyện nào đó ở Trung Quốc là bao. Những tòanhà mới xây nằm bên cạnh rừng cây và đồng ruộng. Trên đường xuất hiện xe BMW,Mercedes, cũng có cả xe công nông.


Trong thành phố có mấy con đường đầy rẫy casino,quán bar, đèn đóm nhấp nháy giữa ban ngày, tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Trên đườngphố người đi bộ tấp nập. Đám tội phạm lái một chiếc xe bảy chỗ ngồi, dừng lại ởmột ngôi nhà nhỏ không bắt mắt nằm sau casino.


Tổ chuyên án không vây bắt ngay lập tức, mà ‘thả cầncâu dài, câu cá lớn’ như Hứa Hủ nhận định. Tổ trưởng Tôn Phổ bố trí hai cảnhsát hình sự ở lại khu vực casino theo dõi, còn những người khác tìm chỗ nghỉngơi.


Thế lực xã hội đen địa phương vàng thau lẫn lộn. Đểtránh đánh rắn động cỏ, Tôn Phổ nhờ Tisza tìm một nhà nghỉ ở nơi khuất nẻo. Đâylà nhà trọ nông gia, xây ba tầng bằng gỗ, vừa đơn giản vừa yên tĩnh. Trước cửalà cánh đồng lúa, được cái nhà nghỉ gần đường quốc lộ.


Tôn Phổ triệu tập mọi người, thảo luận về việc bốtrí và phân công công tác tiếp theo. Sau đó, anh phất tay, cất giọng dứt khoát:“Mọi người đã mệt mấy ngày rồi, tất cả đi ngủ, sáng sớm ngày mai ai nấy vào vịtrí của mình.”
***


available on google playdownload on app store


Quý Bạch về phòng tắm rửa, đánh một giấc. Khi anh tỉnhdậy, đã là tầm xế chiều. Anh nhắn tin cho Hứa Hủ: “Em ăn cơm chưa?”
Rất nhanh có tin nhắn trả lời: “Em vừa xuống nhàăn.”
Quý Bạch mỉm cười, nhắn tiếp: “Đợi anh, anh sẽ xuốngngay.”


Nhà ăn ở tầng một, bên ngoài trời còn bày mấy cáibàn. Quý Bạch vừa xuống cầu thang, liền nhìn thấy Hứa Hủ quay lưng về phía anh,ngồi ở cái bàn nhựa màu trắng không xa. Khóe miệng anh cong lên. Quý Bạch đangđịnh đi về phía Hứa Hủ, Trần Nhã Lâm và một cảnh sát hình sự khác ngồi ở bànbên này gọi anh: “Quý Bạch, ở đây này.” Người cảnh sát còn nhiệt tình kéo anhngồi xuống.


Nhận được tin nhắn của Quý Bạch, Hứa Hủ cố tình chọncái bàn không có người đợi anh. Nghe thấy động tĩnh, cô quay đầu liếc qua rồitiếp tục cúi xuống ăn cơm.


Tisza bao trọn nhà nghỉ này, hơn chục binh lính cũngđang cầm đĩa, kẻ đứng người ngồi ở ngoài hành lang ăn cơm. Có mấy người khôngbiết kiếm đâu ra bếp lò, tự nướng đồ ăn.


Hứa Hủ vừa ăn vài miếng, đột nhiên có người xuất hiệntrước mặt cô. Cô ngẩng đầu, bắt gặp một binh sĩ trẻ tuổi có nước da ngăm đenđang bỏ một con cá nướng vàng ươm vào đĩa của cô.
Hứa Hủ: “... Không cần đâu, cám ơn.”


Anh chàng binh sĩ nghe không hiểu, ngoác miệng cườivới cô rồi rời đi. Đi vài bước, anh ta giơ tay làm động tác thắng lợi với đámbinh lính ngoài hành lang. Đám binh lính đều ồ lên, đồng thời nhìn Hứa Hủ.


Gặp phải tình huống như thế này, một cô gái bình thườngsẽ ngượng ngùng, nhưng tâm trạng Hứa Hủ không hề xao động. Im lặng trong giâylát, cô buông đũa, chắp hai tay gật đầu mỉm cười với đám binh lính, bày tỏ sự cảmơn.


Đám binh lính tươi cười rạng rỡ. Hứa Hủ tiếp tục ăncơm, cô nếm thử món cá, mùi vị cũng được.


Một lúc sau, lại có một binh sĩ đi đến, tay xách quảdưa lớn, do anh ta vặt ở ruộng bên cạnh. Lần này, Hứa Hủ hơi áy náy, cô đứng dậyđẩy tay từ chối. Anh lính trẻ gạt tay cô, đặt quả dưa xuống bàn. Sau đó, anh tanở nụ cười tươi, ngẩng cao đầu đi về chỗ cũ như vừa lập công.


Quý Bạch vừa ăn cơm, vừa nhướng mắt theo dõi đámbinh lính lần lượt đến bên bàn Hứa Hủ. Một cảnh sát hình sự lớn tuổi người VânNam ngồi bên cạnh cười nói: “Đàn ông Đông Nam Á đều thích con gái có làn da trắngtrẻo. Hứa Hủ ở nơi này rất được hoan nghênh.”


Trần Nhã Lâm cười: “Buổi trưa có một người lính nóivới tôi: Cảnh sát Trung Quốc các chị bắt tội phạm rất giỏi, nhưng sao lại để mộtcô bé đi phá án cùng? Trông cô ấy còn nhỏ hơn em gái tôi.”
Nghe Trần Nhã Lâm nói vậy, người cảnh sát hình sự ởbên cạnh bật cười.


Trần Nhã Lâm nói tiếp: “Tôi còn nghe thấy bọn họ gọi‘Thỏ, thỏ’ gì đó, chắc là đặt biệt hiệu cho Hứa Hủ.” Chị thở dài: “Những ngườilính này phần lớn là con em nhà nông, mới tý tuổi đầu đã bị cuốn vào chiến loạn,không được hưởng môi trường trưởng thành bình thường. Thật ra bản tính của bọnhọ đều chất phác và lương thiện, không hề có ác ý.”


Người cảnh sát lớn tuổi cười ha hả. Quý Bạch chú ý lắngnghe, đám binh lính nói bằng tiếng Miến Điện, trong đó xuất hiện cả từ tiếngTrung ‘thỏ’, ‘thỏ con’ gì đó.


Lúc này, còi tập hợp vang lên, đám binh lính đều đứngdậy đi tới chỗ Tisza. Hành lang trống không trong giây lát. Hứa Hủ vẫn ngồinguyên một chỗ ăn cơm.
Một lúc sau, Quý Bạch nhận được tin nhắn của cô: “Emăn không hết, anh biết chỗ nào đổ đi không?”


Quý Bạch nhắn lại: “Em hãy đi ra sau nhà đợi anh.”
***


Sau nhà là một hành lang rất rộng, được lát toàn bằnggỗ màu nâu vàng, giẫm chân xuống nền nhà phát tiếng kêu cồm cộp. Bên ngoài làngọn núi nhỏ, rừng cây rậm rạp, ráng chiều rực rỡ. Hứa Hủ ngồi đợi một lúc liềnnhìn thấy Quý Bạch xuất hiện ở lối rẽ.


Nơi này dùng một cái đĩa sắt rất to để đựng cơm. Đámbinh lính hào phóng nhét đầy đồ ăn vào đĩa của cô, nào là cá nướng, thịt bò,khoai lang, rau xanh, hoa quả... Cô gần như không đụng đũa, nhưng đồ ở trongđĩa của cô, không tiện chia cho người khác.


Hứa Hủ không thích lãng phí đồ ăn, người bản xứ vàbinh lính vô cùng quý trọng lương thực, đổ thức ăn thừa bị người khác nhìn thấythì không hay. Nhưng khách sạn không có tủ lạnh nên chẳng thể để lại bữa sau.


Quý Bạch ngồi cạnh Hứa Hủ. Nhìn cô nhăn mặt nhíumày, anh mỉm cười, giơ tay cầm đĩa thức ăn: “Để anh ăn, đổ đi không hay lắm.”
Hứa Hủ ngẩn người: “Anh... anh vẫn ăn được cơ à?”
Quý Bạch đảo mắt qua đĩa thức ăn: “Được.” Vừa rồi nhậntin nhắn của cô, anh lập tức không thêm cơm.


Hứa Hủ biết, điều kiện của người cảnh sát hình sựlúc phá án vô cùng gian khổ. Nhưng phần lớn thời gian, Quý Bạch là người rất cầukỳ về vấn đề ăn mặc, thậm chí khắt khe như cô. Tuy đồ ăn trong đĩa trông có vẻsạch sẽ, nhưng cô không ngờ, anh tự nguyện ăn hết. Hơn nữa, anh còn thản nhiênnhận lấy và đưa lên miệng.


Mặt trời từ từ xuống núi, rừng cây bên ngoài tối dần.Xung quanh nhà nghỉ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười của nhữngngười lính.


Hứa Hủ lặng lẽ ngắm nhìn Quý Bạch. Anh ăn rất từ tốn,nhưng tốc độ khá nhanh. Lượng ăn của anh quả thực gấp mấy lần cô, đồ ăn trongđĩa loáng một cái đã vơi đi trông thấy, bao nhiêu thứ cũng có thể nhét vào dạdày của anh. Ánh chiều tà chiếu đúng vào chỗ hai người đang ngồi. Gương mặtnghiêng cương nghị của Quý Bạch được phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt, khiến đôimắt anh càng trở nên đen nhánh. Cằm anh lên xuống theo động tác nhai, toát ra mộtsức mạnh chất phác mà bình thường không gặp.


Hứa Hủ nghĩ thầm: Anh rất đàn ông, đàn ông vô cùng.
Quý Bạch nhanh chóng ăn xong, đưa cái đĩa cho cô. HứaHủ cầm đĩa đứng dậy đi vài bước, cô đột nhiên dừng bước quay lại, cúi đầu đặt mộtnụ hôn lên má anh.


Quý Bạch mỉm cười, kéo cô vào lòng: “Trong phòng anhcó mấy cây thuốc sĩ quan Miến Điện cho. Lát nữa em hãy đi lấy, chia cho nhữngngười lính đó.”
“Anh thấy cần thiết sao?”
Quý Bạch ngắm gương mặt nghiêng nhỏ nhắn của cô: “Cầnthiết.”


Có qua có lại, đối xử chân thành. Như vậy, bình thườngbọn họ sẽ giành nhiều sự quan tâm chăm sóc đến... ‘thỏ con’ của nhà Quý Bạch.
***


Những ngày sau đó, Quý Bạch và các cảnh sát hình sựđều ở bên ngoài theo dõi, giám sát, mai phục. Hứa Hủ làm công tác hậu cần ởtrong khách sạn. Sự vất vả của mọi người cũng được đền áp, bọn họ đã bước đầuxác định được năm cứ điểm chủ yếu của băng nhóm ‘anh Lỗ’.


Tại một thành phố gần biên giới của đất nước kinh tếkhông phát triển như Maija, chính phủ thả lỏng không can thiệp. Nền kinh tế địaphương đều sống nhờ vào các hoạt động cờ bạc, mại ɖâʍ, buôn lậu... Thủ đoạn phạmtội của xã hội đen Trung Quốc ở nơi này cũng đủ trò đủ kiểu. Tóm lại một câu,là chỉ cần kiếm được tiền, bọn chúng có thể làm bất cứ chuyện gì. Tổ chuyên ánchỉ cần thu thập đủ chứng cứ, là có thể danh chính ngôn thuận đề nghị phía MiếnĐiện triển khai hành động, hốt trọn một mẻ lớn.


Tuy nhiên, công tác thu thập chứng cứ ban đầu lạikhông thuận lợi.


Đầu tiên, tổ chuyên án bí mật đi gặp một số thươngnhân Trung Quốc từng bị xã hội đen cướp bóc tống tiền. Một điều đáng buồn, khinhắc đến xã hội đen, bọn họ đều trở nên hoảng hốt mất tự nhiên. Nhưng bất kể tổchuyên án động viên khuyên nhủ như thế nào, bọn họ đều không hé răng, càngkhông nói đến chuyện làm chứng.


Công tác điều tr.a thu thập chứng cứ vấp phải khókhăn, cần tìm điểm đột phá khác.
***
Buổi trưa một ngày, Quý Bạch và một cảnh sát hình sựđóng giả làm khách du lịch, canh chừng ở gần một siêu thị do người Trung Quốc mở.


Thời tiết vô cùng nóng bức, ánh nắng chói chang chiếuxuống mặt đường xi măng, bốc hơi nóng hầm hập. Quý Bạch và người cảnh sát mặcáo ngắn tay, nhưng bên trong là lớp áo chống đạn dày, nóng đến mức mồ hôi vã ranhư tắm. Hai tiếng đồng hồ trôi qua, quần áo trên người bọn họ như bị nhúng nước,ướt sũng dính chặt vào da.


Cuối cùng, một chiếc xe bảy chỗ ngồi từ đầu đườnglao đến, dừng ở trước cửa siêu thị. Cửa xe mở tung, bảy tám người đàn ông tay cầmgậy sắt nhảy xuống xe, hung hãn xông vào siêu thị. Bên trong nhanh chóng vọngra tiếng đập phá, tiếng kêu khóc. Một số người từ trong siêu thị chạy ra, có dukhách và cả dân địa phương.


Quý Bạch lập tức cầm bộ đàm, nói nhỏ: “Tisza, ngườicủa anh đến đi.”
Anh vừa dứt lời, có mấy binh sĩ Kachin đeo súng từngõ nhỏ ở phía đối diện đi ra. Bọn họ thong thả đi vào siêu thị. Một lúc sau,đám côn đồ chạy ra ngoài, ngồi lên xe phóng đi mất.


Quý Bạch và người đồng nghiệp đi vào siêu thị. Bêntrong vô cùng bừa bộn, mọi giá để hàng đều bị đập vỡ, khách hàng đã chạy hết, mấynhân viên bán hàng sợ hãi trốn đằng sau quầy thu ngân. Một người đàn ông mặc áosơ mi tơ lụa, ngoài ba mươi tuổi, thân hình vạm vỡ ngồi dưới đất, mặt mũi anhta sưng vù, sắc mặt rất khó coi. Số tiền mặt thu nhập trong ngày của siêu thị bịcướp hết. Ngoài ra, những mặt hàng có giá trị như máy ảnh, điện thoại, đôngtrùng hạ thảo cũng bị vơ vét sạch.


Chủ siêu thị tên là Châu Thành Bác. Anh ta nhanhchóng được tổ chuyên án bí mật đưa đến một khách sạn tạm thời bố trí trước đó.Lúc này trời đã tối hẳn, Châu Thành Bác ngồi ở ghế, vết thương đã được xử lý,nhưng sắc mặt anh ta vẫn tái nhợt. Tính cách của Châu Thành Bác tương đối phóngkhoáng cứng rắn. Hôm nay, đám côn đồ xông vào siêu thị, để ngăn cản bọn chúngcướp đồ vật có giá trị, anh ta đã ra tay chống lại một tên.


Quý Bạch im lặng trong giây lát, lên tiếng: “Châutiên sinh, theo cách làm phổ biến của đám người này, nạn nhân không chỉ bị tổnthất tiền bạc, còn bị chúng bắt cóc tống tiền gia đình. Hôm nay, anh đã may mắnthoát khỏi tai họa.”


Châu Thành Bác biến sắc mặt. Anh ta từng nghe nói đếntin đồn tương tự, có thương nhân Trung Quốc bị ngược đãi đủ kiểu, phải bỏ ra mộtkhoản tiền chuộc lớn mới được thả về.


Nhưng tin đồn cũng chỉ là tin đồn, Maija có chínhsách thu hút đầu tư và người buôn bán vô cùng ưu đãi, Châu Thành Bác muốn kiếmnhiều tiền nên đã đến Maija làm ăn. Mấy tháng trước đều bình an vô sự, anh takiếm được không ít, ai ngờ hôm nay bị xã hội đen để ý.


Thật ra, đối với tổ chuyên án, chuyện xảy ra ngàyhôm nay là tình huống tương đối khó xử. Cảnh sát Trung Quốc không có quyền thựcthi pháp luật, cảnh sát địa phương lại không can thiệp. Bọn họ chỉ có thể nhờbinh lính Kachin xông vào đe dọa đám xã hội đen ở thời điểm then chốt. Từ trướcđến nay, quân đội và xã hội đen nước sông không phạm nước giếng. Nhưng dù saoxã hội đen vẫn kiêng dè quân đội, nên chúng mới không bắt người đi.


Quý Bạch nói tiếp: “Hôm nay chúng không gặp thuận lợi,chắc chắn sau này sẽ lại đến quấy rối. Anh chỉ còn cách duy nhất là hợp tác vớichúng tôi, trừ tận gốc tai họa, sau này anh mới có thể bình an kiếm tiền.”


Châu Thành Bác trầm tư trong giây lát, ngẩng đầunhìn Quý Bạch: “Tôi đồng ý làm chứng. Cả đời này tôi chưa từng chịu thiệt lớnnhư vậy. Anh cảnh sát, nhất định phải bắt hết bọn chúng.”


Châu Thành Bác không chỉ đồng ý làm chứng, còn chobiết sẽ đi thuyết phục những người buôn bán là đồng hương của anh ta, cùng vạchtrần tội ác của xã hội đen Trung Quốc. Điều này khiến tổ chuyên án mừng vuikhôn xiết. Tôn Phổ ra chỉ thị: Tiếp tục âm thầm triển khai công tác điều trathu thập chứng cứ, đồng thời bảo vệ an toàn tài sản và tính mạng của Châu ThànhBác, tuyệt đối không để anh ta bị xã hội đen hãm hại.


Sau khi đưa Châu Thành Bác về chỗ ở, Quý Bạch mới trởvề nhà nghỉ. Lúc này đã hơn tám giờ tối, gió đêm mát rượi, nhưng mặt đất vẫn bốchơi nóng. Anh ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ sáng ánh đèn dịu dàng của phòng Hứa Hủ,miệng mỉm cười, sau đó trở về phòng mình.


Mấy hôm nay Quý Bạch đều ở bên ngoài, quần áo hếtkhô lại ướt, ướt lại khô mấy lần, cởi ra còn xuất hiện lớp muối trắng mờ mờ.Quý Bạch bỏ đống quần áo hôi hám vào chậu rồi đem giặt.


Hứa Hủ cả ngày ở nhà nghỉ nên công việc nhẹ nhõm hơnnhững người khác. Đến buổi tối, cô không còn chuyện gì để làm, ngồi trên giườngđọc tài liệu. Nghe tiếng bước chân quen thuộc ngoài cầu thang, cô biết Quý Bạchđã trở về.


Bởi vì thời tiết quá nóng nên trước khi đi ngủ, mọingười đều mở cửa sổ lẫn cửa ra vào cho thông gió. Hứa Hủ cầm đĩa hoa quả, đivào phòng Quý Bạch. Anh mặc áo phông ngắn tay và quần đùi, ngồi trước chậu nướcgiặt quần áo, trông như một người đàn ông làm việc nhà bình thường.


Nhà nghỉ này rất sơ sài, chỉ có một cái máy giặt cũkỹ nên còn lâu mới đến lượt. Hứa Hủ chê không vệ sinh, toàn tự giặt quần áo.Quý Bạch cũng vậy.


Hứa Hủ đi đến bên cạnh anh ngồi xổm xuống, Quý Bạchngoảnh đầu thơm lên má cô, sau đó tiếp tục lao động. Hứa Hủ ngồi im, đưa từngmiếng hoa quả vào miệng anh. Đến khi Quý Bạch ăn xong, cô lại cho anh uống hớpnước, lau miệng cho anh. Cuối cùng, cô đứng dậy xoa tay, tự lên giường đọcsách.


Xung quanh rất yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ vang lêntiếng kêu ra rả của ếch nhái trên đồng ruộng, tiếng côn trùng trong rừng cây,và tiếng giặt quần áo xột xoạt. Hứa Hủ đọc sách một lúc, cô không nhịn được bỏcuốn sách xuống, quan sát đống quần áo trong chậu: “Anh giặt kiểu đó sao?”


Quý Bạch liếc cô một cái: “Em có ý kiến?”
Thật ra, Quý Bạch giặt quần áo sạch hơn khối ngườiđàn ông. Nhưng dù sao anh cũng là đàn ông, động tác khó tránh khỏi vụng về. Trongcon mắt của người cầu toàn như Hứa Hủ, tất nhiên chẳng ra sao.


“Tránh ra, để em giặt cho.” Hứa Hủ nhảy xuống giường,tiến lại gần.
Quý Bạch ngăn cô lại: “Không cần đâu, em cứ ngồichơi đi.”
Hứa Hủ nghi hoặc: “Tại sao?”
Quý Bạch nhìn cô, không trả lời.


Đúng vậy, tại sao chứ? Hồi còn ở trường cảnh sát, thấycác bạn học có người yêu giặt hộ quần áo, trong lòng anh cũng hơi ngưỡng mộ.Anh còn nghĩ, bao giờ anh mới gặp được cô gái như vậy, cô gái khiến anh cam tâmtình nguyện mặc quần áo sạch do chính tay cô giặt.


Nhưng đến khi thật sự gặp được đối tượng, anh lạikhông nỡ sai khiến cô.
Khóe mắt Quý Bạch ẩn hiện ý cười: “Em nhàn rỗi quáà? Thế thì đi lấy kem chống muỗi bôi giúp anh.”
“Được.”
***


Kem chống muỗi trong phòng Hứa Hủ đã dùng hết. Cô xuốngdưới tầng một tìm bà chủ nhà nghỉ lấy một lọ. Khi Hứa Hủ quay về phòng Quý Bạch,quần áo đã phơi trên ban công, Quý Bạch vừa tắm xong liền đi ra ngoài, trên ngườianh chỉ mặc chiếc quần đùi.


Đây là lần đầu tiên Hứa Hủ nhìn thấy thân trên để trầncủa anh. Cô ngây người, lập tức rời ánh mắt xuống dưới.
Trong mắt Quý Bạch đầy ý cười. Anh tiến lại gần, kéocô ngồi xuống giường, quay lưng về phía cô: “Em bôi giúp anh.”
“Ừ.”


Mấy ngày phơi nắng liên tục, Quý Bạch lại đen thêm mộtchút, màu da ở cổ thẫm hơn ở lưng. Lưng anh vừa rộng vừa rắn chắc, trong khi eoanh vừa gọn vừa có sức mạnh. Trên vai phải xuất hiện một vết sẹo mờ mờ, xem rađã tồn tại từ lâu. Bởi vì khoảng cách rất gần, Hứa Hủ thậm chí ngửi thấy hơinóng tỏa ra từ da thịt của anh, khiến mặt cô nóng ran. Cô lập tức moi một ítkem bôi đều lên lưng Quý Bạch.


Quý Bạch ngồi đối diện ban công, anh lặng lẽ ngắm bầutrời đêm tối đen ở bên ngoài. Động tác của Hứa Hủ rất nhẹ nhàng, đầu ngón tay mềmmại mát lạnh của cô lướt trên làn da anh, khiến toàn bộ lỗ chân lông trên toànthân anh phảng phất đều giãn nở...


Đêm càng về khuya, nhà nghỉ không một tiếng động,Quý Bạch nằm đè Hứa Hủ xuống giường, hôn cô ngấu nghiến. Một bàn tay lớn củaanh đặt trên ngực Hứa Hủ, nhẹ nhàng nắn bóp. Trong không khí chỉ có tiếng thởnóng hổi của hai người.


Hứa Hủ mặc bộ váy ở nhà dài đến đầu gối. Chất liệu vảirất mát mẻ, nhưng kiểu dáng hơi bảo thủ, chính vì vậy cô mới mặc ra khỏi phòng.Bàn tay còn lại của Quý Bạch trượt xuống gấu váy Hứa Hủ, dừng lại trong giâylát, do dự không biết có nên tiến sâu vào bên trong hay không.


Khi anh sờ tay vào đầu gối Hứa Hủ, liền bị cô đạp mộtcái. Quý Bạch phì cười, vừa định mở miệng, ngoài cửa đột nhiên có tiếng bướcchân.
Quý Bạch ngẩng đầu, dừng mọi động tác, Hứa Hủ cũngđưa mắt về phía cửa ra vào.


Sau tiếng gõ cửa là giọng nói của tổ trưởng Tôn Phổ:“Tiểu Quý, mau mở cửa, có việc cần bàn với cậu.”


Tôn Phổ vừa nhận điện thoại từ Trung Quốc, thông báocó manh mối mới. Anh nhất thời hưng phấn, muốn tìm tổ viên đắc lực nhất trao đổingay lập tức. Tôn Phổ đứng bên ngoài vài giây, Quý Bạch mới mở cửa.


Hai người ngồi xuống ghế sofa. Trên giường Quý Bạchđã móc màn, chăn xếp thành đống, còn có cả đống quần áo vứt bừa bộn.
Tôn Phổ lập tức hiểu ra vấn đề, Quý Bạch chắc đã ngủsay, bị anh đánh thức. Tuy nhiên, công việc quan trọng hơn, anh cũng không bậntâm, bắt đầu trao đổi với Quý Bạch.


Tôn Phổ ngồi khoảng mười phút mới về phòng. Quý Bạchvừa đóng cửa quay người, liền nhìn thấy Hứa Hủ thò đầu ra khỏi đống chăn, thở mộthơi dài. Tuy hai người đều có chừng mực, không để tình cảm ảnh hưởng đến côngviệc, nhưng người xung quanh chưa chắc đã nghĩ vậy. Do đó, bọn họ không tiết lộvới tổ chuyên án về mối quan hệ của bọn họ.


Ý cười trên khóe miệng Quý Bạch càng sâu hơn, anh ngồixuống giường, ôm cả người lẫn chăn vào lòng: “Tiếp tục chứ?”
Hứa Hủ đẩy người anh: “Sắp mười giờ rồi, em về phòngđây.” Nói xong, cô lật tung chăn, chuẩn bị trèo xuống giường.


Quý Bạch vốn không có ý định giữ cô ở lại, vì dù saongày mai cũng còn công việc. Ai ngờ vừa nhướng mắt, anh liền nhìn thấy eo vàmông cô. Có lẽ do nằm cuộn mình trong chăn, gấu váy màu gạo của Hứa Hủ không biếttốc lên tận eo từ lúc nào, để lộ cặp đùi trắng thanh mảnh, trơn láng, nuột nàvô cùng. Quý Bạch đưa mắt lên trên, thấy qυầи ɭót nhỏ màu rượu vang bao quanh cặpmông trắng nõn. Đôi mông nhỏ nhắn hơi vểnh lên, hai bàn tay anh có thể...


Cổ họng Quý Bạch khô rát trong tích tắc, anh vô thứcgiơ tay, nắm cổ chân Hứa Hủ.


Hứa Hủ bị anh đột nhiên giữ chặt, nên hơi bất ngờ. Vừađịnh mở miệng kêu anh buông tay, cô bỗng dưng cảm thấy... mông và đùi mát lạnh...Lúc này cô mới có phản ứng, lập tức kéo gấu váy xuống đầu gối. Sau đó, cô cònngắm nghía xác nhận một lần.


Khi Hứa Hủ quay đầu, Quý Bạch đã buông tay khỏi ngườicô, thần sắc anh thản nhiên, nhưng ánh mắt anh tối thẫm. Anh chỉ nhìn cô, khônglên tiếng.


Hứa Hủ về phòng nằm một lúc, rút máy di động tratrên baidu: ‘Những điều cần lưu ý khi quan hệ lần đầu’. Xem một lúc, cô trở nênbình tĩnh, trong lòng nhủ thầm: Thần hồn nát thần tính hơi sớm, đi ngủ thôi.
***


Hứa Hủ quyết định những buổi tối sau này hạn chế đitới phòng Quý Bạch. Cô và anh đang đi công tác, ngộ nhỡ làm ra chuyện ‘củi khôbén lửa’, cô cảm thấy không thích hợp, chắc anh cũng nghĩ như cô.


Tuy nhiên, mấy ngày tiếp theo, hai người gần nhưkhông có thời gian ở bên nhau. Chứng cứ thu thập ngày càng nhiều, tổ chuyên ánbắt đầu trù bị hành động thu lưới vây bắt cuối cùng. Mọi người đều bận tối mắttối mũi. Mỗi ngày đến thời gian ngủ còn không đủ, Hứa Hủ và Quý Bạch chẳng nghĩđến chuyện khác ngoài công việc.


Sau mười mấy ngày vất vả, Tôn Phổ và hai người cảnhsát hình sự đi thành phố bên cạnh gặp gỡ quan chức cảnh sát Miến Điện, xác nhậnlần cuối kế hoạch hành động và thời gian vây bắt cụ thể. Chỉ có bảy người, gồmcả Quý Bạch và Hứa Hủ ở lại thành phố Maija. Công việc chủ yếu của họ là theodõi những kẻ tình nghi, đồng thời bảo vệ nhân chứng quan trọng như Châu ThànhBác.


***
Trời vừa sáng, Quý Bạch liền tới siêu thị của ChâuThành Bác, đổi ca trực với một cảnh sát hình sự.


Châu Thành Bác sống ở căn phòng phía sau siêu thị,anh ta cũng vừa ngủ dậy. Sau một thời gian tiếp xúc, Châu Thành Bác và Quý Bạchđã trở nên thân thiết, anh ta ném bao thuốc cho Quý Bạch: “Thuốc lá Đài Loan,mùi vị không tồi, đủ nặng đô.”


Quý Bạch bắt lấy bao thuốc, đưa lên mũi ngửi, lạiném trả Châu Thành Bác: “Đúng là không tồi, cám ơn anh, nhưng tôi đã cai thuốc.”
Châu Thành Bác mỉm cười: “Tôi thấy mọi người đều hútcả. Cảnh sát hình sự cũng có người không hút thuốc sao? Vợ cậu không cho à?”


Quý Bạch cười cười, coi như mặc nhận.
Châu Thành Bác gật đầu: “Tôi đoán nhất định lànguyên nhân đó, vợ tôi cũng quản chặt lắm.”
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài chợt vang lêntiếng gõ cửa: “Ông chủ, có đồ chuyển phát nhanh.”


Là một thanh niên da đen sì, mặc đồng phục của côngty bưu chính, hai tay bê gói đồ vuông vắn, cẩn thận đặt lên quầy hàng.
Châu Thành Bác lấy bút ký nhận, miệng lẩm bẩm: “Cậuđi giao hàng sớm thật đấy. Yangon? Là ai gửi...”


Nhân viên chuyển phát nhanh không trả lời, nhận phiếuhàng rồi quay người đi ra ngoài. Quý Bạch đứng dậy, nhìn chằm chằm theo bónglưng cậu ta. Lúc này, Châu Thành Bác vừa mở gói hàng vừa hỏi: “Cảnh sát Quý, vợcậu làm nghề gì vậy?”
***


Hôm nay, những người khác của tổ chuyên án đều đi rangoài, chỉ có Hứa Hủ ở lại khách sạn, bận rộn chỉnh lý tài liệu liên quan đếnchứng cứ.


Khi tiếng nổ vọng đến, cô đang đứng ở cửa sổ ngẫmnghĩ một vấn đề. Nghe tiếng nổ ầm ầm, Hứa Hủ lập tức ngẩng đầu, liền nhìn thấyánh lửa và khói đen bốc đầy trời ở phía xa xa trong thành phố.
Vị trí đó rất quen thuộc, chính là khu vực có siêuthị của Châu Thành Bác.


Hứa Hủ rút máy di động gọi cho Quý Bạch, một lần,hai lần, ba lần... điện thoại đều không thông. Cô lập tức chạy xuống tầng dưới,tới phòng của Tisza.


Tisza hôm nay ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Hứa Hủ vừavào cửa, Tisza cũng vừa vặn đặt ống nghe điện thoại bàn. Anh ta đã nhận đượctin tức, sắc mặt khó coi vô cùng. Sau đó, Tisza dùng tiếng Trung ngọng nghịu,nói với Hứa Hủ: “Châu... Quý... nổ tung rồi.






Truyện liên quan