Chương 17: Bắt cóc (2)
Lương Vũ Tranh và Vương Nhã Đồng bị đẩy ngã ngồi xuống đất.
Tên đại ca lục trong túi xách của Lương Vũ Tranh lấy ra điện thoại.
Hắn đang mò mẫm tìm cái gì đó trong điện thoại, có lẽ là số điện thoại của ai đó.
Cả Lương Vũ Tranh và Vương Nhã Đồng không chịu ngồi yên mà cứ ngọ nguậy, miệng bị nhét giẻ cứ rên rỉ kêu.
- Bỏ giẻ ra cho chúng nó.
- Vâng.
Chiếc giẻ nhanh chóng được bỏ ra.
Lương Vũ Tranh và Vương Nhã Đồng đều thở bình thường lại.
Tên đại ca dừng tay trên số điện thoại có đề tên Hạ Quân Dật.
Hắn liếc nhìn Lương Vũ Tranh và Vương Nhã Đồng, sau đó nhìn qua 3 tên đàn em, giọng rất ɖâʍ đãng: - Bây giờ là lúc nên gọi cho Hạ Quân Dật để xem hắn xử lý thế nào chuyện người phụ nữ của hắn bị bắt cóc đây.
Lương Vũ Tranh nghe đến tên của Hạ Quân Dật thì giật mình.
Bọn chúng biết cô là tình nhân của Hạ Quân Dật nên mới bắt để uy hϊế͙p͙ anh, đòi anh trả tiền chuộc sao? - Các người định gọi cho Hạ Quân Dật sao? Lương Vũ Tranh ngước nhìn tên đại ca kia, cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh.
- Bắt cô em đương nhiên là phải gọi điện cho Hạ Quân Dật rồi, không gọi thì quả thật là ngu.
Hơn nữa cô em chẳng phải người phụ nữ đang ở bên cạnh Hạ Quân Dật hay sao? - Cái gì mà người phụ nữ chứ? Tôi chỉ là người được Hạ Quân Dật bao nuôi thôi.
Các anh nghĩ gì mà lại dám bắt cóc tôi để đe dọa Hạ Quân Dật? Đừng tưởng anh ta sẽ làm theo lời các người nói.
“Bốp” Tên đại ca nhanh chóng tát mạnh vào mặt của Lương Vũ Tranh.
Máu từ khóe miệng cô chảy ra.
- Vũ Tranh, cậu không sao chứ? Lương Vũ Tranh liếc mắt nhìn tên đại ca với vẻ rất tức giận và đầy hận thù.
Hắn thấy vậy tức quá quát lớn: - Mẹ nó, mày im miệng lại cho tao.
Sau khi hoàn thành công việc, tao sẽ cho mày nếm sự lợi hại của tao.
Tên đó ấn ngay điện thoại gọi cho Hạ Quân Dật.
Sau 3 lần đổ chuông, cuối cùng anh cũng nghe máy.
- “Ừ.
” Lương Vũ Tranh có thể nghe rõ giọng nói không lớn không nhỏ lại rất bình thản của Hạ Quân Dật.
Cô rất ít khi gọi điện cho Hạ Quân Dật, nhưng nếu có gọi, khi nghe máy, anh chỉ đáp bằng một từ “Ừ” rất đơn giản.
Không hiểu sao lúc này, Lương Vũ Tranh cảm thấy rất lo lắng.
- Mày là Hạ Quân Dật đúng không? – Tên đại ca lên tiếng.
- “Mày là ai?” Nghe giọng của Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh có thể cảm nhận được vẻ mặt của anh lúc này.
Nghe thấy giọng của một tên đàn ông nào đó phát ra từ máy của cô, anh ắt hẳn rất tức giận, nhíu mày lại.
- Con đàn bà của mày hiện đang nằm trong tay tao.
Khôn hồn thì mang 30 triệu USD đến đây, nếu không thì tao sẽ giết nó.
Tên đại ca hùng hồn ra lệnh cho Hạ Quân Dật.
Bỗng dưng Lương Vũ Tranh hét lớn: - Bỏ tôi ra, Hạ Quân Dật, cứu tôi với… - Nghe thấy giọng con đàn bà của mày chưa? Ngoan ngoãn đem 30 triệu đến đây cho tao.
- “Tại sao tao phải mang tiền đến cho mày?” Giọng của Hạ Quân Dật bỗng trở nên lạnh lùng.
Lương Vũ Tranh nghe vậy thì hết sức kinh ngạc.
Vương Nhã Đồng ở bên cạnh cũng hốt hoảng, quay sang nhìn cô.
- Mày điếc à, con đàn bà của mày đang ở trong tay tao.
– Tên đại ca không kìm nén được tức giận nên hét lớn vào điện thoại.
- “Ừ, nhưng thế thì sao?” Câu nói hờ hững này của Hạ Quân Dật như một nhát dao đâm thẳng vào Lương Vũ Tranh.
Anh thật lạnh lùng và vô tình.
Nhưng cũng phải, cô chỉ là người được Hạ Quân Dật anh bao nuôi, lấy thân phận gì ra để bảo anh cứu cô hả? - Mày không muốn cứu con đàn bà của mày à? Được lắm, trông nó cũng đẹp đấy, hϊế͙p͙ trước giết sau cũng chưa muộn.
- Vậy mày cứ từ từ đi.
Tao tắt máy đây.
Tiếng “tút” dài nhanh chóng vang lên.
Trên gương mặt của Lương Vũ Tranh rõ ràng là một nỗi thất vọng.
Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy chứ? Anh vô tâm lạnh lùng đến mức sẵn lòng để người phụ nữ của mình bị chà đạp như vậy hay sao? Cuối cùng, Lương Vũ Tranh cô cũng đã hiểu được bản chất thật sự của Hạ Quân Dật.
Cô tự trách mình, sao mấy hôm trước cô còn rung động trước người đàn ông máu lạnh này?