Chương 47: Điều gì đến rồi cũng sẽ đến
Đám cưới của Lưu Cảnh Dương và Hạ Tuyết Tâm đã trôi qua được một tuần rồi, cuộc sống của Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật vẫn cứ bình lặng như ngày trước. Dạo này công việc bận rộn nên Lương Vũ Tranh phải tăng ca nhiều hơn, gương mặt vừa béo lên một chút lại nhanh chóng gầy xuống. Quả thật, công việc không bao giờ dễ dàng.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm thì Lương Vũ Tranh thấy Hạ Quân Dật đi vào. Anh còn về muộn hơn cả cô.
- Anh về rồi à, đã ăn cơm chưa vậy?
- Tôi ăn rồi.
- Nước nóng vẫn còn đấy, anh mau đi tắm đi.
- Ừ.
Lúc này, điện thoại của Lương Vũ Tranh bỗng reo lên. Điện thoại từ bệnh viện, Lương Vũ Tranh nhanh chóng nhận máy.
- Cái gì? Được, tôi sẽ đến ngay.
Hạ Quân Dật có thể nhìn thấy rõ gương mặt đầy vẻ kinh hoàng của Lương Vũ Tranh. Anh hơi nhíu mày.
- Có chuyện gì vậy?
- Mẹ em, mẹ em đang trong tình trạng nguy kịch, e rằng sẽ không qua khỏi được hôm nay.
- Bình tĩnh một chút. Em mau thay quần áo đi, tôi đưa em vào viện.
Nghĩ đến tình hình của mẹ lúc này, Lương Vũ Tranh lo sợ vô cùng và có dự cảm không lành. Cô vội vàng thay quần áo rồi cùng Hạ Quân Dật đến bệnh viện.
………………………………
Khi đến nơi thì Vương Nhã Đồng cùng với dì Tần đã ngồi sẵn ở đó rồi. Lương Vũ Tranh cũng giới thiệu qua Hạ Quân Dật cho Vương Nhã Đồng cùng dì Tần biết.
Lần này phẫu thuật không lâu như lần trước, đèn phòng nhanh chóng tắt đi, bác sĩ cũng ra ngoài.
- Bác sĩ, tình hình của mẹ tôi thế nào?
- Lương tiểu thư, chúng tôi đã cố hết sức nhưng không thể. Lương phu nhân đã qua đời rồi.
Nghe đến tin này, dì Tần ngất xỉu, còn Lương Vũ Tranh lảo đảo suýt nữa ngã, cũng may có Hạ Quân Dật đứng bên cạnh đỡ cô.
………………………………
Lương Vũ Tranh cùng Hạ Quân Dật và Vương Nhã Đồng đi đến phòng bệnh. Dì Tần không đến vì vừa rồi kinh hoàng quá độ đã ngất xỉu, hiện đang nằm ở phòng khác truyền nước.
Lương Vũ Tranh đến bên giường, lật tấm ga trắng hiện đang phủ kín gương mặt của mẹ. Cô có thể thấy rõ, gương mặt của bà Lương lúc ra đi trông rất thanh thản, như không còn điều gì phải bận tâm nữa.
- Mẹ, con đến rồi, Vũ Tranh của mẹ đến rồi đây. Mẹ hãy mở mắt ra nhìn con đi, mẹ ơi…
Vương Nhã Đồng đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, nước mắt cũng rơi xuống. Rồi cô chạy nhanh ra ngoài.
- Mẹ, ngày trước mẹ vẫn nói với con, mẹ muốn được nhìn thấy hình ảnh lúc con mặc váy cưới rồi đi vào lễ đường, nhìn thấy hình ảnh con sống hạnh phúc bên người con yêu, chào đón con của con chào đời. Mẹ nói, mẹ muốn nhìn thấy con thật hạnh phúc. Nhưng mẹ ơi, mẹ vẫn chưa nhìn thấy những điều kia mà sao đã bỏ con đi như vậy chứ? Tại sao mẹ lại bỏ con? Bố đã bỏ con, mẹ cũng nhẫn tâm bỏ con thế sao?
Lương Vũ Tranh vừa khóc vừa ôm lấy cơ thể đã lạnh từ lâu của bà Lương. Nỗi đau của cô lúc này, có bao nhiêu người thấy rõ đây?
- Lương Vũ Tranh…
Lúc này, Hạ Quân Dật bỗng lên tiếng. Lương Vũ Tranh ngẩng đầu lên nhìn anh, nước mắt vẫn chảy không ngừng. Cô nắm lấy cánh tay của Hạ Quân Dật, nói trong nước mắt:
- Hạ Quân Dật, anh có biết tại sao mẹ lại đối xử với em như vậy không? Anh có biết tại sao mẹ lại nhẫn tâm rời bỏ em, phá nát hy vọng tốt đẹp nhất của em hay không?
Hạ Quân Dật ôm chặt Lương Vũ Tranh vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô, nói rằng:
- Điều gì đến rồi cũng sẽ đến. Những điều này em đã biết trước đó rồi, đừng cố lẩn tránh nữa.
- Em sợ lắm, em không dám đối mặt với tất cả mọi chuyện. Nó đã đi quá giới hạn của em rồi.
Hạ Quân Dật đưa tay lên lau nước mắt cho Lương Vũ Tranh, giọng anh trở nên trầm ấm:
- Có lẽ đối với mẹ em, ch.ết là sự giải thoát tốt nhất. Em không thấy gương mặt của bà rất thoải mái sao?
Lương Vũ Tranh quay lại nhìn gương mặt của bà Lương, quả thật rất thoải mái giống như lời của Hạ Quân Dật nói.
- Hãy cố gắng lên, mọi chuyện dù có khó khăn đến đâu rồi cũng sẽ qua thôi. Mẹ em ở trên trời chắc cũng không muốn nhìn thấy em cứ mãi buồn bã như thế này đâu.
Hạ Quân Dật lại ôm Lương Vũ Tranh vào lòng lần nữa. Lúc này là lúc cô đang rối loạn nhất.