Chương 65: Cuộc nói chuyện đáng sợ (2)
Hạ Quân Dật bỗng nhiên gật đầu một cách rất bình thản, nói:
- Ân huệ ấy, không phải Lâm Kiệt anh muốn xin của tôi à? Anh muốn, tôi cũng không ngại mà cho.
- Cũng quá lớn đấy nhỉ?
- Không lớn đâu, rất bình thường thôi.
Lương Vũ Tranh ngồi thừ ở phòng bên cạnh, không hiểu đoạn đối thoại của Hạ Quân Dật và Lâm Kiệt có nghĩa là gì.
- Lâm Kiệt, tôi thật sự không hiểu anh đã nói cái gì với Lương Vũ Tranh để cô ta chạy đến phòng tôi ăn cắp tài liệu mật. Xem ra sau vài tháng, mối quan hệ của hai người cũng chẳng mấy bình thường.
- Anh biết rồi?
Không chỉ có Lâm Kiệt ngạc nhiên, mà ngay cả Lương Vũ Tranh cũng ngạc nhiên. Tại sao Hạ Quân Dật lại biết?
- Cả anh và Lương Vũ Tranh cũng đều không biết, Minh viên của tôi vốn dĩ đã lắp sẵn hàng loạt camera rồi. - Mày…
- Kinh ngạc lắm đúng không? Lâm Kiệt, tôi biết anh có ý định muốn lật đổ DCL từ lâu rồi nên mới lợi dụng Lương Vũ Tranh ăn cắp tài liệu giúp anh. Anh muốn hại tôi, nhưng không ngờ lại rơi vào bẫy của tôi. Cố công bao lâu giờ đã sụp đổ hết. Muốn lật đổ tôi, anh cần phải có dữ liệu quan trọng của DCL, mà laptop của tôi chắc chắn sẽ có những thứ mà anh cần. Nếu lấy được thông tin từ chiếc laptop của tôi thì mọi chuyện sẽ càng trở nên rõ ràng và chắc chắn. Lương Vũ Tranh gửi cho anh một bức thư từ hòm thư của tôi, và từ đó anh có được địa chỉ IP. Nhưng không cảm thấy anh xâm nhập vào laptop của tôi quá dễ dàng à?
Thì ra là vậy, bây giờ Lương Vũ Tranh mới nhận thức rõ ràng mọi chuyện. Ban đầu, vốn dĩ Hạ Quân Dật không cho người ăn cắp dữ liệu mật của Lâm Thịnh, đó chỉ là cái cớ mà Lâm Kiệt dùng để thuyết phục Lương Vũ Tranh mà thôi. Lương Vũ Tranh cũng không nghĩ quá sâu xa, cô chỉ giúp Lâm Kiệt lấy được IP laptop của Hạ Quân Dật, còn những việc sau cô không biết. Nào ngờ Hạ Quân Dật đã rõ ràng tất cả mọi chuyện từ trước, lợi dụng việc này mà cho Lâm Kiệt một vố đau đớn. Lâm Kiệt lợi dụng cô hạ bệ Hạ Quân Dật, Hạ Quân Dật lại lợi dụng cô để tiêu diệt Lâm Kiệt. Cả hai người đàn ông này đều lợi dụng Lương Vũ Tranh.
- Mày đã đoán ra mọi chuyện ngay từ đầu?
- Phải, ngay từ đầu đã biết rồi. Tôi thật sự còn rất muốn Lương Vũ Tranh sẽ thay anh đi ăn cắp bí mật nữa cơ. Lần trước, tôi để mất dự án “Thành phố công nghệ mới”, anh không cảm thấy ngạc nhiên hay sao? Nếu như tôi có thể bỏ ra 1 tỷ USD để có được DIREC thì tại sao không thể bỏ thêm vài trăm triệu để có dự án kia? - Hóa ra bỏ dự án kia cũng là ý định ban đầu của mày rồi.
- Phải, dự án ấy vẫn vào tay tôi và tôi chẳng mất một đồng nào.
Không phải tự dưng Hạ Quân Dật mất đi “Thành phố công nghệ mới” mà là anh đã có dự tính từ lâu.
- À quên không nói thêm, những chi tiết về điện thoại mà anh có được từ laptop của tôi cũng đã qua xử lý rồi. Đấy chính là lý do mà tại sao điện thoại mới ra của Lâm Thịnh lại hỏng hàng loạt. Nhưng tôi cũng rất bất ngờ, chỉ trong 1 tuần mà có thể làm lại điện thoại, Lâm Thịnh các anh cũng không tồi đâu nhỉ?
Lại tiếp một bí mật nữa được Hạ Quân Dật nói ra. Lâm Kiệt ăn cắp thông tin mật của Hạ Quân Dật, thay đổi lại chi tiết trong điện thoại mới ra nông nỗi này.
- Mày cũng đứng sau thao túng việc người dùng kiện Lâm Thịnh sao? Tất cả là chủ ý của mày?
- Phải. Chuyện Lâm Thịnh bồi thường và thu lại máy, đương nhiên khách hàng sẽ chỉ phàn nàn vài câu rồi bỏ qua. Nhưng tại sao bọn họ vẫn đòi kiện? Tại vì tôi đã sai người sắp xếp.
- Mày muốn đẩy tao xuống vực sâu sao?
- Không không không. Lâm Kiệt, ban đầu tao không có ý định muốn làm gì mày, là do mày muốn hạ DCL đấy thôi. Nhưng nếu muốn trách tất cả thì đáng trách nhất vẫn là Lương Vũ Tranh thì phải.
Quả thật Hạ Quân Dật rất luôn biết cách khiến cho người ta phải giật mình. Nhưng Lương Vũ Tranh thật sự không hiểu, tại sao cô lại là nguyên nhân khiến Hạ Quân Dật và Lâm Kiệt đấu đá nhau?
- Mày nói thế là có ý gì?
- Không phải à? Mày thấy Lương Vũ Tranh ở bên tao, chẳng lẽ không tức giận? Người mà mình yêu đột nhiên lại ở bên cạnh vui vẻ với người đàn ông khác, mày mà không tức giận tao thấy cũng lạ đấy. Nhưng mà mày lợi dụng Lương Vũ Tranh như thế này thì quả thực có thể khẳng định, mày không còn yêu cô ta nữa rồi.
Lương Vũ Tranh ngồi ở bên cạnh nghe thấy hết những lời mà Hạ Quân Dật nói nhưng lại không nghe thấy Lâm Kiệt nói gì cả. Còn Hạ Quân Dật, anh vẫn nói, vẫn nở nụ cười lạnh lùng kia, vẫn giữ nét mặt trầm ổn bình tĩnh ấy, đôi mắt vẫn nhìn về bức tường ngăn vách không có cách âm kia. Anh biết chắc Lương Vũ Tranh ngồi ở bên kia đã nghe rõ mồn một rồi.