Chương 113: Máu, nước mắt và sự trả giá (3)
Khi Hạ Quân Dật đến nơi thì căn nhà đã cháy lớn. Anh không suy nghĩ gì nhiều, vội vàng chạy đến, cố gắng đập cửa xông vào.
Cánh cửa bị đẩy mạnh tung ra, anh nhìn thấy Lương Vũ Tranh toàn thân đẫm máu nằm bên trong. Anh vội vã chạy vào trong bế cô ra ngoài.
Vào thì dễ nhưng ra thì khó. Thanh gỗ bên trên bùng cháy rơi xuống trúng vai anh khiến anh ngã quỵ xuống. Mặc kệ vết thương của mình, anh cố gắng đưa Lương Vũ Tranh ra ngoài.
Khi vừa đưa được cô ra khỏi căn nhà đang cháy lớn ấy thì xe cảnh sát đến. Nhìn thấy Hạ Quân Dật bế Lương Vũ Tranh, và ngay bản thân anh cũng đang bị thương, một người cảnh sát nói:
- Mau, lên xe của chúng tôi đến bệnh viện.
Anh vội đưa Lương Vũ Tranh lên xe cảnh sát. Bọn họ nhấn ga mạnh để cố gắng đưa Lương Vũ Tranh đến bệnh viện.
- Vũ Tranh, Vũ Tranh à, em tỉnh lại đi, em có nghe thấy tôi nói gì không? Tỉnh lại đi em....
- Hạ tiên sinh, anh hãy bình tĩnh trước đã. Tôi sẽ lập tức gọi điện báo cho bệnh viện để họ chuẩn bị.
- Cho tôi mượn điện thoại.
Anh cảnh sát kia cũng không nói gì thêm, đưa Hạ Quân Dật điện thoại.
Một tay anh vừa ôm Lương Vũ Tranh, một tay bấm điện thoại gọi cho trợ lý Trần:
- Trợ lý Trần, là tôi, Hạ Quân Dật. Cậu lập tức báo cho Tôn Hạo và các bác sĩ chuẩn bị sẵn bên ngoài, Vũ Tranh bị thương nặng. Chuyện hôm nay, nhanh chóng phong tỏa tin tức, lập tức cử vệ sĩ đến bệnh viện cho tôi. Gọi luật sư Tống bảo đến biệt thự của Lý Bội Linh ngay.
- “Vâng“. - Trợ lý Trần lo lắng nói.
Anh tắt điện thoại, trả cho cảnh sát. Anh ta nhận điện thoại, cũng không nói gì nữa. Cái chính là đưa Lương Vũ Tranh đến bệnh viện.
.................................................
Khi xe cảnh sát vừa đến nơi thì Tôn Hạo, bác sĩ và y tá đã có mặt ở bên ngoài, có cả trợ lý Trần và nhiều vệ sĩ. Anh đặt Lương Vũ Tranh lên giường, để cho bọn họ đẩy vào phòng phẫu thuật.
Anh ngồi ngoài hành lang đợi. Trợ lý Trần cũng đứng đó, hai viên cảnh sát cũng đứng đó. Trên người anh, vết thương có, máu có, thậm chí có cả máu của Lương Vũ Tranh.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Tôn Hạo đích thân cầm giấy tờ ra ngoài, nói với Hạ Quân Dật:
- Quân Dật, hiện tại Lương Vũ Tranh đang trong trạng thái nguy kịch, các bác sĩ phải làm phẫu thuật ngay. Cô ấy đã sảy thai, cậu ký vào giấy này đi.
Anh nhìn phòng phẫu thuật, cười đau khổ. Rồi anh nhận cây bút từ Tôn Hạo, tay run run ký vào giấy.
- Tổng giám đốc, anh không sao chứ?
- Cô ấy mà có chuyện gì, tôi sẽ giết Lý Bội Linh...
- Tổng giám đốc...
Anh nhìn đôi bàn tay mình. Đôi bàn tay nhuốm máu của Lương Vũ Tranh và của con anh. Tất cả mọi chuyện đối với anh bây giờ như một trò đùa độc ác vậy. Tại sao lại có thể như vậy? Nếu như mọi chuyện đều do anh, thì tại sao không đổ hết mọi trách nhiệm lên anh? Cô ấy và đứa con là vô tội...
Trình Minh Viễn, Lưu Cảnh Dương và Vương Nhã Đồng nghe tin vội vã đến ngay. Vương Nhã Đồng lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng phẫu thuật, còn Trình Minh Viễn và Lưu Cảnh Dương ngồi xuống bên cạnh Hạ Quân Dật.
- Quân Dật, cậu bị thương rồi, để tôi đưa cậu đi gặp bác sĩ để băng bó vết thương. Nếu cứ để như thế này sẽ rất nguy hiểm đấy.
- Băng bó sao? Cậu nghĩ vết thương này của mình quan trọng lắm ư? Còn Vũ Tranh thì sao? Cô ấy chẳng có tội tình gì, vì sao cô ấy phải chịu những tổn thương này?
- Mình biết. Nhưng mọi chuyện đã như thế này rồi, cậu và bọn mình không thể cứu vãn được gì. Đi thôi, cậu không muốn Lương Vũ Tranh nhìn thấy cậu trong bộ dạng này chứ?
Cuối cùng Hạ Quân Dật cũng chịu đứng dậy. Trình Minh Viễn bèn nói:
- Cảnh Dương, cậu và trợ lý Trần cứ ở đây. Mấy anh cảnh sát, có chuyện gì thì cứ nói chuyện với luật sư của chúng tôi.
Bọn họ cũng không ngăn việc Trình Minh Viễn đưa Hạ Quân Dật đi, mặc dù bọn họ vẫn còn phải ghi giấy phạt cho Hạ Quân Dật.
- Hai vị cảnh sát, tình hình hiện tại các vị cũng thấy đấy, Lương tiểu thư đang phẫu thuật, Hạ Tổng giám đốc cũng bị thương. Cảm ơn hai anh đã giúp đỡ.
- Đó là trách nhiệm của chúng tôi.
- Vậy mời hai anh về cho.
- Xin lỗi, nhưng chúng tôi chưa thể về.
- Các anh có ý gì?
- Hiện chúng tôi nghi ngờ Lương tiểu thư là nạn nhân của một vụ mưu sát, chúng tôi sẽ đợi Hạ tiên sinh để lấy lời khai.
Vương Nhã Đồng nghe vậy giật mình. Cô nhìn cửa phòng phẫu thuật, càng lo lắng hơn bao giờ hết.