Chương 115: Máu, nước mắt và sự trả giá (5)
- Hạ tiên sinh, nếu như anh biết được gì trong chuyện này, mong anh hãy hợp tác cùng chúng tôi.
- Được. Trợ lý Trần, mau chóng gọi điện, bảo người đưa Tống Thừa Huân và Lý Bội Linh đến đây, mang cả camera tầng 1 buổi sáng hôm nay nữa. Nhân tiện, cậu mời bác sĩ Triệu đến đây cho tôi.
- Vâng, tôi biết rồi.
Trợ lý Trần nhanh chóng đi làm những việc được giao. Hai viên cảnh sát nghi hoặc nhìn nhau lắc đầu.
- Đợi khi tất cả bọn họ đến đây đầy đủ, tôi tự khắc sẽ hợp tác điều tr.a với các anh.
Nói xong, anh ngồi xuống ghế. Gương anh mặt anh mệt mỏi, có chút không tốt, ai cũng có thể nhận ra nhưng anh không thể rời khỏi đây được, bởi người mà anh yêu nhất đang ở bên trong kia vẫn chưa ra.
......................................................
Một lúc sau, bác sĩ Triệu đến, không lâu sau là Tống Thừa Huân và vệ sĩ đưa Lý Bội Linh đến. Thấy có cảnh sát, Lý Bội Linh vội vàng nói kêu cứu:
- Các vị cảnh sát, Hạ Tổng giám đốc bắt giam người trái phép, hai người hãy bắt anh ta lại đi.
Bọn họ không nói gì, đợi Hạ Quân Dật.
Anh đứng dậy, lại gần Lý Bội Linh.
- Có biết vì sao tôi đưa cô đến đây không? Một là để kiểm tr.a DNA xem đứa con trong bụng cô có phải con của tôi không. Hai là tống cô vào tù, để cô phải nếm chịu khổ cực.
- Anh nói cái gì?
- Còn dám chối với tôi sao? Cô thuê người giết Lương Vũ Tranh, cô tính trả lời thế nào?
Lý Bội Linh cười lớn:
- Tôi sao? Tôi thuê người giết Lương Vũ Tranh sao? Anh có chứng cứ gì mà nói tôi như vậy?
- Cô chắc không biết tầng 1 ở nhà cô có lắp thêm camera nhỉ? Nếu như cô không thuê người giết Vũ Tranh, tại sao cô lại biết cô ấy ở căn nhà nhỏ đường số 3? Tin nhắn gửi đến điện thoại của cô có ý gì?
- Anh đừng có ngậm máu phun người.
- Đừng có giảo biện với tôi. Cô thừa biết tôi là ai. Cô động đến tôi thì không sao, Lương Vũ Tranh có thù oán gì với cô mà cô lại làm vậy với cô ấy? Còn không mau khai hết tất cả ra cho tôi?
Cô ta nhếch mép cười:
- Đúng, tôi thuê người giết Lương Vũ Tranh đấy. Ai bảo anh không tin đứa con trong bụng tôi là con của anh?
- Lý Bội Linh, con ranh này, mày là cái loại gì đây? Vũ Tranh đã làm gì mày chưa? Mày giết cô ấy, tao phải khiến mày ch.ết không chỗ chôn thân.
- Vương tiểu thư, bình tĩnh lại đi... - Thẩm Gia Tuấn vỗ vai cô.
- Anh nghĩ tôi bình tĩnh được sao? Vũ Tranh bị nó hại ra nông nỗi này, không biết hiện giờ thế nào.
Vương Nhã Đồng sắp khóc đến nơi. Thẩm Gia Tuấn bèn đưa cô ra ghế ngồi. Hạ Quân Dật nhìn đám cảnh sát, nói:
- Nghe thấy chưa hả các vị cảnh sát? Cô ta đã nhận tội rồi. Luật sư Tống, mọi việc còn lại mình giao lại cho cậu. Nếu cô ta không nhận được án tù thích đáng thì cậu đừng có trách. Tôi sẽ dùng toàn bộ quyền lực của tôi khiến Lý Bội Linh phải thê thảm hơn Vũ Tranh gấp trăm, gấp vạn lần.
- Hạ tiên sinh, lời anh nói được tính là uy hϊế͙p͙ đấy. Vụ việc ngày hôm nay không do chúng tôi quyết định. Tôi biết là bên anh sẽ cho khởi tố vụ việc này. Chúng tôi sẽ làm theo đúng trình tự pháp luật.
- Còn một chuyện nữa. Bác sĩ Triệu, tôi muốn xét nghiệm DNA xem đứa bé trong bụng cô ta có phải con của tôi hay không.
- Được. Tôi sẽ tiến hành ngay lập tức nên anh đừng lo.
- Người đâu, đưa Lý Bội Linh theo bác sĩ Triệu, đừng rời mắt khỏi cô ta. Nếu không...
- Chúng tôi biết rồi.
Vệ sĩ đưa Lý Bội Linh đi theo bác sĩ Triệu. Cô ta bỗng nhiên cảm thấy lo lắng. Cô ta thầm mong rằng đứa con này là của Hạ Quân Dật.
- Hạ tiên sinh, có việc anh phải biết. Hiện tại Lý Bội Linh đang mang thai, nếu muốn phán án cho cô ấy thì phải đợi sau khi sinh con, tức là nửa năm nữa.
- Tôi không đồng ý...
- Anh...
Bọn họ biết là Hạ Quân Dật đang đi ngược lại toàn bộ trình tự pháp luật. Nhưng ai mà chẳng hiểu rõ quyền lực trong tay anh lớn như thế nào. Rất có thể vụ việc khởi tố Lý Bội Linh giết Lương Vũ Tranh, Hạ Quân Dật sẽ có tác động đến chánh án, công tố viên, bồi thẩm đoàn. Mọi chuyện muốn giải quyết êm đẹp thì tốt nhất là đợi Lương Vũ Tranh tỉnh dậy. Hạ Quân Dật yêu Lương Vũ Tranh như vậy, ắt hẳn sẽ nghe lời cô.