Chương 127: Hung thủ lộ diện (4)
Nghe những lời này của Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh hiểu rõ anh đang cố ý mỉa mai, khinh thường Thẩm Gia Tuấn. Nhìn qua Thẩm Gia Tuấn, Lương Vũ Tranh cũng biết vị cảnh sát trẻ tuổi này ắt hẳn cũng rất tức giận nhưng cố nén nhịn trong phòng.
- Cảnh sát Thẩm, tìm được hung thủ, việc này thật sự cảm ơn anh. Cũng nhờ anh lâu nay cố gắng vì vụ việc của mẹ tôi nên chân tướng thật sự mới được tìm ra.
- Lương tiểu thư, thật sự tôi… - Lương Vũ Tranh, em đã nghe rõ ràng rồi còn gì, cảnh sát Thẩm đây cùng đoàn đội của anh ta vốn dĩ có tìm ra được chứng cứ gì đâu. Nếu người phụ nữ kia không đến tự thú thì có lẽ cả cuộc đời làm cảnh sát của anh ta cũng sẽ không tìm ra hung thủ. Em không cần phải cảm ơn anh ta đâu.
Cả Lương Vũ Tranh và Thẩm Gia Tuấn đều rất ngạc nhiên khi nghe thấy câu nói này của Hạ Quân Dật. Khuôn mặt đang tươi cười của Thẩm Gia Tuấn bỗng trở nên xám xịt.
Bỗng lúc này, một viên cảnh sát đẩy cửa phòng đi vào, lên tiếng phá vỡ sự u ám trong căn phòng:
- Đội phó, con trai của bà Lâm là Lâm Kiệt đến rồi, anh ta nói là muốn gặp anh.
- Được rồi.
Thẩm Gia Tuấn không thèm để ý đến Hạ Quân Dật nữa, nhanh chóng ra ngoài gặp Lâm Kiệt. Lương Vũ Tranh cũng đi theo Thẩm Gia Tuấn, Hạ Quân Dật cũng chẳng có lý do gì để ở lại đây nữa.
…………………………………..
- Anh cảnh sát, mẹ tôi tâm lý không ổn định nên mới nói ra những lời như vậy thôi, bà sẽ không bao giờ giết người đâu.
Từ xa, Lương Vũ Tranh đã nhìn thấy Lâm Kiệt, nhìn thấy anh ta đang nói chuyện với Thẩm Gia Tuấn. Lâm Kiệt lúc này tỏ rõ sự lo lắng, anh ta không tin bà Lâm đã giết người.
- Lâm tiên sinh, bà Lâm, cũng là mẹ của anh rất bình thường, bà ấy đã kể ra rõ tình hình hôm đó bà ấy đã giết bà Tần Tú Liên như thế nào. Nếu anh không tin, tôi có thể đưa anh xem đoạn băng video ghi hình buổi thẩm vấn ngày hôm nay.
- Nhưng mẹ tôi không có lý do gì để giết Tần Tú Liên cả.
- Vậy thì anh đã không hiểu rõ mẹ của mình rồi. Bà ấy và bà Tần Tú Liên có mối quan hệ trên mức thù hận, vì ôm hận chuyện xưa nên mẹ của anh đã giết Tần Tú Liên.
- Có thể cho tôi gặp mẹ tôi được không?
Thẩm Gia Tuấn lắc đầu nói:
- Xin lỗi Lâm tiên sinh. Vì bà Lâm đã nhận tội nên chúng tôi sẽ phải tạm giam bà ấy, không cho bà ấy tiếp xúc với bất cứ ai.
- Nhưng mà tôi…
Lâm Kiệt chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật đi tới.
- Lương Vũ Tranh?
- Lâm Kiệt, anh có biết không, tôi chưa từng một lần nghi ngờ mẹ anh dù bà ấy có thành kiến với tôi. Nhưng tôi thật sự không ngờ đến việc này lại có thể xảy ra.
- Lương Vũ Tranh, cô muốn dồn mẹ tôi vào đường cùng hay sao? Cô muốn mẹ tôi phải ch.ết giống như mẹ cô thì cô mới hài lòng sao? Cô muốn làm gì tôi cũng được, đừng có động đến mẹ tôi.
Lương Vũ Tranh lúc này bỗng lắc đầu, nở một nụ cười như có như không. Hạ Quân Dật vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt khó hiểu này của cô. Anh thừa nhận, lúc này anh chẳng rõ cô đang nghĩ gì.
- Anh chưa từng nghe đến câu “nhân quả báo ứng” hay sao hả Lâm Kiệt? Mẹ anh giết ch.ết mẹ tôi, đây là kết quả, là báo ứng mà bà ta bắt buộc phải nhận. Mẹ anh sợ báo ứng sẽ rơi xuống đầu anh nên mới đến sở cảnh sát để tự thú đấy.
Lâm Kiệt nhìn Lương Vũ Tranh, rồi bỗng dưng anh ta quỳ xuống trước mặt cô, giọng khẩn thiết:
- Lương Vũ Tranh, tôi xin cô, nể tình giữa chúng ta từng có quan hệ, cô hãy giúp mẹ tôi đi. Tôi có thể mất tất cả mọi thứ nhưng không thể mất mẹ được. Bà ấy không thể gặp chuyện gì.
Mặc dù rất bất ngờ với hành động này nhưng Lương Vũ Tranh vẫn cố gắng bình thản nói:
- Tại sao tôi phải nể tình anh hả Lâm Kiệt? Có bao giờ anh đã nghĩ đến chuyện đó mà nể tình tôi chưa? Mẹ anh đã làm ra chuyện này, bà ta bắt buộc phải hứng chịu hậu quả. Anh có mẹ, mẹ anh đối với anh quan trọng, thế tôi thì không à? Tôi biết mẹ tôi không còn sống được bao lâu, nhưng tại sao mẹ anh lại nhẫn tâm đẩy mẹ tôi đi đến cái ch.ết sớm như thế? Bà ta không cam lòng mà chờ đợi được hay sao? Nếu như đây là tình trạng của anh lúc này, liệu anh có muốn tha cho tôi hay không, hay là nhất quyết cũng dồn tôi vào đường ch.ết?
Nói xong, Lương Vũ Tranh nhanh chóng rời đi. Hạ Quân Dật nhìn Lâm Kiệt đang quỳ ở bên dưới thì nở một nụ cười lạnh lùng.
Lâm Kiệt nghe những lời này của Lương Vũ Tranh thì nghiến răng lại, gương mặt trở nên tức giận, hai bàn tay nắm thành hai nắm đấm, gân xanh cũng nổi lên.