Chương 143: Cầu hôn (1)
Sau bữa trưa với Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh vừa ngồi xem TV vừa hỏi anh:
- Quân Dật, chiều nay anh có đi chơi cùng em không?
- Hay là em tự đi đi. Cả đêm hôm qua anh “làm việc”, giờ thật sự rất buồn ngủ.
- Gì mà anh yếu thế?
- Được rồi, anh yếu.
Lương Vũ Tranh bĩu môi. Cô cũng muốn nhân tiện buổi chiều đi chơi, mua cái gì đó thật hay để tặng cho Hạ Quân Dật nên cũng không ép anh đi cùng cô.
Nhưng khi Lương Vũ Tranh vừa cùng tài xế và người phiên dịch rời khỏi biệt thự thì Hạ Quân Dật đã chạy vội ra khỏi phòng ngủ, hỏi người quản gia đang ở phòng khách:
- Hoa mà tôi đặt khi nào mới chuyển đến?
- Khoảng 10 phút nữa là đến ạ.
- Mau chóng dọn dẹp và trang trí lại đi.
- Vâng.
Những người giúp việc trong nhà vội vàng đi trang trí lại ngôi biệt thự, sắp xếp hoa khắp nhà, đặt rất nhiều nến lên bàn. Khung cảnh phòng khách đã thay đổi hoàn toàn, trở nên lãng mạn hơn bao giờ hết.
…………………………………
Đã 5 giờ chiều.
Hạ Quân Dật xem xét lại cẩn thận mọi thứ. Anh nhìn đồng hồ mấy lần liền. Cả buổi chiều hôm nay Lương Vũ Tranh mải chơi cũng không gọi cho anh cuộc nào cả.
- Tiên sinh, tiên sinh…
Một vệ sĩ hớt hơ hớt hải chạy từ ngoài vào trong, đứng trước mặt Hạ Quân Dật nói:
- Tiên sinh, Lưu tổng đã gửi đồ mà anh cần sang đây rồi ạ.
- Tốt lắm.
Hạ Quân Dật cầm lấy chiếc hộp nhỏ rồi mở ra, bên trong hóa ra là một chiếc nhẫn kim cương được thiết kế vô cùng tinh xảo.
………………………………….
Đã 7 giờ tối nhưng Lương Vũ Tranh vẫn chẳng gọi cho Hạ Quân Dật một cuộc nào. Hạ Quân Dật đã chuẩn bị xong mọi thứ, trên người mặc bộ vest trông rất điển trai. Thấy Lương Vũ Tranh mãi chưa về, anh sốt ruột đi đi lại lại trong phòng khách đầy nến và hoa hồng rất lãng mạn kia, thi thoảng lại ngó ra ngoài xem cô đã về chưa.
Không thể đợi nổi, Hạ Quân Dật bèn rút điện thoại ra gọi điện cho Lương Vũ Tranh:
- Lương Vũ Tranh, em đang ở đâu đấy? Giờ này rồi mà vẫn chưa về là sao? Lại còn không gọi điện nữa.
- “Quân Dật, em đang ở chỗ tháp Eiffel.”
- Ở tháp Eiffel làm gì chứ? Mau về nhà đi.
- “Hay là anh đến đây. Em nghe nói hôm nay người ta sẽ bắn pháo hoa đẹp lắm.”
Hạ Quân Dật nghe thế thì đứng như trời trồng, nhìn xung quanh những thứ mà anh đã tốn công chuẩn bị cả buổi chiều.
- “Quân Dật?”
Lương Vũ Tranh thấy mãi mà Hạ Quân Dật không nói gì bèn lên tiếng. Anh thở dài nói:
- Được rồi, em ở tháp Eiffel chờ anh, anh sẽ đến đó ngay.
Hạ Quân Dật vội tắt điện thoại, cầm theo chìa khóa xe chạy luôn ra bên ngoài.
……………………………….
Tháp Eiffel.
Từ xa, Hạ Quân Dật đã nhìn thấy Lương Vũ Tranh, thấy được gương mặt cô đang hào hứng phấn khởi như thế nào.
Đang định đi đến chỗ cô thì tiếng chuông điện thoại của Hạ Quân Dật lại tiếp tục vang lên.
- Chuyện gì?
- “Tiên sinh, chiếc hộp nhẫn của anh vẫn đang để ở biệt thự, có cần chúng tôi mang đến không ạ?”
Hạ Quân Dật lúc này mới sờ vào túi, quả nhiên anh đã để quên chiếc hộp nhẫn ở biệt thự rồi.
- Mang đến đây ngay cho tôi.
- “Vâng ạ.”
Sau khi gọi điện thoại cho Lương Vũ Tranh xong, Hạ Quân Dật vội quá mà quên luôn chiếc hộp nhẫn ở nhà. Giờ mới biết là quên nên anh chỉ có thể ngồi đợi người mang đến cho.
Chờ mất 5 phút sau mới thấy vệ sĩ mang đồ đến.
- Tiên sinh, chiếc hộp của anh.
Vệ sĩ vừa lái xe đến, không kịp tắt máy đã vội vàng cầm chiếc hộp nhẫn mang xuống cho Hạ Quân Dật.
- Tốt lắm. Cậu về đi.
- Vâng.
Hạ Quân Dật mỉm cười, cầm theo chiếc hộp nhẫn đi về phía Lương Vũ Tranh.