Chương 16
Diệp Thái Vi cảm thấy mình quá kỳ lạ, tại sao lại liên tưởng đến một từ vô lý như vậy được.
Không đợi cô mở miệng, anh chàng đã lâu không gặp – Điền Văn – lắc lắc chùm chìa khóa ở tay, liếc qua Từ Trạm ở đằng sau, vẻ mặt có chút vẻ hả hê: “Kia là ai cơ chứ, cô thảm rồi, thời gian đi làm mà lại lén làm việc riêng, lại còn bị hai ông chủ tóm được cùng một lúc, ha ha!”
Diệp Thái Vi phản ứng nhanh nhẹn, cười làm hòa với Từ Trạm và Giang Lạc: “Công tử Mạnh nói linh tinh, hai sếp minh giám! Em đang tiếp chuyện với khách hàng, tuyệt đối là mẫu hình nhân viên tiêu biểu!”
Giang Lạc cười đắc ý, đưa tay sờ cằm: “Tiểu Diệp, không phải anh muốn trách em, nhưng sao lại lấy cà phê ra bán cho khách thế? Không phải là hạ thấp đẳng cấp của “Trà lư” chúng ta rồi hay sao?”
Tô Gia Dương đứng từ xa nhìn Điều Văn Và Giang Lạc kẻ tung người hứng trách Diệp Thái Vi, tự cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm: “Sorry, tại tôi không hiểu nhiều về trà, sợ phí trà quý nên mới yêu cầu cà phê, không liên quan đến cô ấy.”
Phản ứng ôn hòa của Diệp Thái Vi nằm ngoài dự liệu của Tô Gia Dương, suy cho cùng, ấn tượng của anh ta đối với Diệp Thái Vi cũng dừng lại ở bảy năm trước. Khi đó, Diệp Thái Vi luôn trái phải rạch ròi, thật khó tưởng tượng cô lại có thể dịu dàng đến thế. Có điều, anh ta hoàn toàn có thể giải thích được, dù sao thì hoàn cảnh gia đình cô bây giờ buộc cô phải giữ được việc làm, phản ứng để ý đến tâm trạng của ông chủ cũng là điều hợp lý.
“Đúng, đúng, đúng là thế, chúng ta mở hiệu kinh doanh, nhưng thế nào thì khách hàng cũng là Thượng đế mà…” Diệp Thái Vi nhỏ giọng chống chế, lén đưa mắt quan sát sắc mặt của Từ Trạm.
Im lặng nãy giờ, lúc này Từ Trạm mới bước ra, mỉm cười tươi rói, vẻ mặt thản nhiên: “Sao đây? Em có nói khách đưa ra yêu cầu đặc biệt phải tính tiền gấp đôi mà? Như vậy không ổn rồi, anh Tô không phải người tiêu tiền như rác.”
Diệp Thái Vi trợn mắt há miệng.
Tô Gia Dương không hiểu rõ đầu cua tai nheo, còn tưởng là đang giúp Diệp Thái Vi giữ chén cơm, vì vậy tiếp tục sứ mạng vinh quang: “Không sao, cô Diệp đã báo trước cho tôi rồi, tôi cũng đồng ý rồi.”
Từ Trạm cười như vừa trút được gánh nặng: “Tiểu Vi nhà tôi mới học kinh doanh, không biết chừng mực, mong anh Tô bỏ qua.”
Mặc dù Tô Gia Dương không thiếu chỗ tiền gấp đôi đó nhưng vẫn có chút khó chịu, chỉ có thể gượng cười mà trong lòng vẫn thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
Giang Lạc đứng một bên nháy mắt với Diệp Thái Vi: Nghe ra trọng điểm không? Tiểu Vi nhà người ta cơ đấy?
Có điều, sự chú ý của Diệp Thái Vi đang dồn lên Từ Trạm, hoàn toàn không để ý đến màn ám chỉ của Giang Lạc.
“Đại Vĩ, hóa đơn của Tô tiên sinh nhớ là double.” Giang Lạc mất hứng bĩu môi, nhân lúc quản lý đi ngang qua liền dặn dò, rồi lại quay đầu cảm ơn Tô Gia Dương.
Đúng là ăn cướp cũng cần anh em tốt, cục diện bây giờ chính là bao vây toàn diện.
Tô Gia Dương đơn thương độc mã, không làm được gì hơn ngoài thu binh: “Không quấy rầy mọi người bàn công việc nữa, tôi đi trước, cứ từ từ nói chuyện.”
Diệp Thái Vi vẫy tay với anh ta, đưa mắt nhìn anh ta biến mất tại góc cầu thang thông sang tòa nhà bên cạnh.
“Người ta đi rồi mà còn nhìn? Có định ra tiễn nữa không?” Từ Trạm nở nụ cười tươi mát như gió xuân.
“Không, đấy là phép xã giao cơ bản mà…” Diệp Thái Vi nơm nớp thu lại ánh mắt, cụp mí chờ sếp lên tiếng, “Hai sếp còn dặn gì không ạ? Hay là, mọi người ngồi xuống uống ngụm trà rồi từ từ nói chuyện?”
Mặc dù nhất thời không thể lĩnh hội được hàm ý trong lời nói của Từ Trạm, nhưng trực giác nhạy cảm mách cô rằng, người này đang trong trạng thái bất ổn, kiểu gì cũng không xong.
Từ Trạm nhấc chân bước đến cạnh bàn, ngồi vào chỗ Diệp Thái Vi vừa ngồi, vẫn duy trì nụ cười khiến da đầu cô tê dại: “Được thôi, pha cà phê đi.”
Rõ ràng là kiếm chuyện! Cô đâu phải cái máy bán hàng tự động, làm sao mà mang theo nhiều cà phê hòa tan đến vậy?
Diệp Thái Vi cười gượng: “Sao được, cà phê hòa tan không ngon, anh là ông chủ VIP, hay là uống trà đi?”
Xem đi, đãi ngộ khác hẳn.
Vẻ mặt Từ Trạm không biến sắc, chỉ làm như đang rất khát, anh nâng tách cà phê Diệp Thái Vi mới uống được một nửa lên rồi làm một hơi cạn sạch.
Anh không hẹp hòi đến nỗi không muốn Diệp Thái Vi tiếp xúc với người khác, dù sao trên đời này ngoài phụ nữ ra còn đàn ông, anh không nhàm chán đến nỗi thu hẹp phạm vi giao tiếp của cô. Tuy nhiên, đối với những sinh vật giống đực đến gần cô, anh không ngại ai cả, chỉ e ngại Tô Gia Dương. Bởi Tô Gia Dương là người duy nhất đưa ra yêu cầu gì cũng được cô đáp ứng.
Theo như anh biết, Diệp Thái Vi kè kè với Tô Gia Dương hai năm, thật ra không có bước quá giới hạn nào, nhưng mọi người đều nói Diệp Thái Vi theo đuổi Tô Gia Dương, nói Diệp Thái Vi chưa từng từ chối yêu cầu nào của Tô Gia Dương. Ngay cả cơ hội ra nước ngoài học, cô cũng từ bỏ, từ đầu đến cuối, cô chưa hề nói một chữ “Không”, ngay cả một câu hỏi “Tại sao” cũng không có. Với tình trạng đó, muốn người ta không nghĩ là “tình sâu nghĩa nặng” là không thể.
“Nếu các anh tạm thời không có chuyện quan trọng muốn dặn em thì em muốn nói với các anh…” Diệp Thái Vi có dự cảm xấu, vội vàng nói lảng sang chuyện khác, đưa tay chỉ lên tầng: “Hà Thiên Lam đang ở trên tầng.”
Điền Văn vừa nghe thấy vậy, quả nhiên hai mắt sáng bừng: “Thần tượng của tôi đến! Tôi phải lên gặp ngay, xem xem có xin được ít chân kinh không nào.” Nói xong, anh ta chạy một mạch lên tầng trên.
Đều là du học sinh mới về nước, Giang Lạc cũng có chút vui mừng, dù cảm thấy ngồi lại sẽ có trò hay để xem, nhưng lực hấp dẫn của thần tượng vô tình lôi kéo anh ta.
“Trư trưởng lão, Sa trưởng lão đã hành động rồi, còn do dự nữa là ngay cả cái danh Tịnh Đàn sứ giả* cũng chẳng lấy được đâu.” Từ Trạm cười, “Còn không mau đi lấy kinh đi?”
*Ở phần cuối Tây Du Ký, Trư Bát Giới không được thành Phật hay La Hán, chỉ được phong là Tịnh đàn sứ giả.
Giang Lạc do dự một chút, cuối cùng không thèm nhìn vẻ mặt trêu chọc của Từ Trạm, cắm đầu cắm cổ chạy lên tầng hai.
Diệp Thái Vi tò mò: “Chẳng lẽ…Anh là Tôn trưởng lão danh tiếng lẫy lừng?”
“Anh kính Thái Thượng Lão Quân.”
Anh bám trụ quê cha đất mẹ, không đi cùng đường với tay Hà Thiên Lam đã từng xuất ngoại kia, có cái gì mà phải học hỏi.
Từ Trạm nói xong cũng không buồn liếc nhìn cô lấy một cái mà đã đứng dậy đi ra ngoài.
“Ơ này, anh đi bây giờ à?” Diệp Thái Vi vội vàng đuổi theo anh, “Chờ một chút, chờ một chút!”
“Nhân tiện cho em ngồi nhờ xe đi, em thu dọn ít đồ để chiều về nhà, không lại phải đến mai mới về được.”
Từ Trạm dừng lại, quay đầu nhìn cô, cười đến âm hiểm: “Em định trốn việc?”
“Không phải, tại vì kỳ nghỉ của em bắt đầu từ ngày mai còn gì, bây giờ có Kiều Kiều cả Giang lạc ở đây, em về sơm một tiếng dọn đồ, chắc là không ảnh hưởng gì nhiều đúng không?” Diệp Thái Vi vẫn duy trì trạng thái cảnh giác với anh, giọng điệu giải thích cũng phải thật nhẹ nhàng.
“Kỳ nghỉ của em bị hủy rồi, đây là quyết định mới nhất của anh.” Từ Trạm liếc cô một cái, rồi tiếp tục đi về phía trước, “Nếu như em đòi giấy xác nhận chính thức, nộp đơn đi rồi anh ký cho.”
Bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm trò đấy, anh đi ch.ết đi!
Diệp Thái Vi bực bội, bước nhanh theo sau anh: “Có ai lật lọng như anh không, quân tử nhất ngôn cơ mà!”
Hức, anh nhìn vành mắt thâm đen của em đi! Anh nhìn ánh mắt trông mong của bố em đi! Anh nghe tiếng gọi của dì em đi!
Hức, anh trở mặt nhanh như thế làm cho cả nhà em khổ sở đấy!
“Anh không phải quân tử, anh là tiểu nhân.” Từ Trạm ngồi vào xe, ngoài miệng thì cứng rắn, nhưng thật ra lại không đuổi Diệp Thái Vi xuống.
Anh không phải tiểu nhân, anh là tiện nhân. Đương nhiên, đây chỉ là câu chửi trong lòng Diệp Thái Vi, bình thường bảo cô nói ra cô đã khôn dám, huống chi bây giờ áp lực từ Từ Trạm lại nặng như vậy, cô không đần đến nỗi nguy hiểm gần trong gang tấc cũng không phát hiện ra.
“Anh xem, mấy ngày nay em mệt phờ người rồi, không có công lao cũng có khổ lao, mà không có khổ lao thì cũng có mệt nhọc, phải không nào?” Diệp Thái Vi vừa nói xong, lại không nhịn được trách cứ, “Đáng ra là để cho em bắt đầu nghỉ từ hôm qua, tại sao lại đột ngột thay đổi? Thế này không giống với tác phong của anh.”
Từ Trạm khởi động xe, mãi sau mới trả lời cho cô một câu: “Anh thích thế.”
Nhưng vẻ mặt của anh thì đúng là đang mất hứng.
Diệp Thái Vi cắn răng, “Anh nói đi, em phải làm thế nào anh mới chịu?”
“Đánh cược một ván.” Từ Trạm nhìn phía trước, vẻ mặt không chút thay đổi.
“Đánh cược…Cược gì?”
“Domino đi, chơi ba ván, em thắng thì anh đích thân đưa em về.”
Đây chẳng phải là muốn hại người ta sao? Mà phải nói là, người còn chưa ch.ết nhưng đã lập bia ghi ba chữ “Diệp Thái Vi”!
Mấy năm Diệp Thái Vi nổi danh ở mấy sòng bài ngầm có tiếng, bao nhiêu kĩ thuật đánh domino đều là do Từ Trạm dạy, càng không nói đến chuyện bảy năm qua cô không chơi nhiều trò này. Trước đây dễ dàng sát phạt Giang Lạc và Điền Văn, bởi dù sao đây cũng là hai con gà chả hiểu rõ quy tắc chơi, nhưng nếu lấy Từ Trạm làm đối thủ, Diệp Thái Vi có một núi vàng cũng không đủ để thua.
Cô chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi thôi!
“Thế nếu em thua?” Diệp Thái Vi thầm run sợ trong lòng.
Tuy nói cô hoàn toàn có thể ỷ vào mối quan hệ thân thiết với Từ Trạm để chơi bẩn, nhưng cô mơ hồ cảm giác tâm trạng không tốt lúc này của anh có liên quan đến mình, hơn nữa anh lại là nguồn cơm của cô, cứ thuận theo ý anh chắc là ổn hơn.
Cả đoạn đường, Từ Trạm không nói chuyện, cứ thế tiến xe vào bãi đỗ ngầm.
Sau khi xuống xe, anh chống một tay trên nóc, khom lưng nhìn người ngồi trên ghế phó lái, rồi trả lời: “Thua một lần, cởi một món đồ.”
Diệp Thái Vi ngơ ngác nhìn bộ quần áo trên người mình…
Một cái áo khoác, một chiếc sơmi.
Nếu như thua ba lần, chẳng phải là muốn cô…khỏa thân?
“Em phải gọi anh là Từ cầm thú!” Rốt cuộc Diệp Thái Vi cũng rống lên được một câu vốn giấu trong lòng, khuôn mặt bất giác đỏ tía.