Chương 5: Một ngày khác biệt
Nhiên xuống phố, cô bỗng cảm nhận được mình như Chí Phèo ngủ mê bao ngày, hôm nay tỉnh dậy, bỗng nghe thấy tiếng chim hót, tiếng người nói chuyện, tiếng cười đùa, tiếng trẻ con khóc,...thạt kì lạ, cô hòa vào dòng người đó, cô đang ở trong thế giới, chứ không phải ngoài kia, trong căn phòng nhỏ, ngắm nhìn mọi thứ.
- Cô bạn dầu ăn, tôi tưởng không bao giờ gặp cô chứ?
Vừa bước vào quán mỳ vằn thắn ngay gần nhà, cô đã nghe thấy giọng nói lạ tai ấy, Nhiên ngạc nhiên nhìn lên, thật đúng là, tại sao ngày đầu Đường Tăng xuống núi, đã gặp ngay yêu tinh thế này. Là thằng nhóc bã đậu hôm nào, Nhiên thấy mặt nóng lên với cái tên cô bạn dầu ăn, cô thực sự muốn trả thù cho hắn biết tay mà lại ngại hình tượng của mình, lại thẫn thờ đứng như trời trồng ở trước cửa quá.
- Không nhận ra mình? Thôi đi vào đi, cậu đứng chắn cửa như vậy sao khách nào dám vào
Nhiên bước vào, ngồi xuống, lại ngước lên nhìn tên nhóc, không biết nên nói gì
- Mình làm thêm ở đây buổi sáng, chúng ta đã từng gặp nhau, mình sống cùng khu với cậu đó. Mình tên Vũ.
- Tất cả đều là gió ư?
- Sao cơ?
Vũ nhìn cô ngạc nhiên.
- Mình nhớ chứ, cậu và bạn cậu cùng tên à, Phong và Vũ.
- À, cậu thích bạn mình sao, sao vẫn nhớ thế?
Vũ nháy mắt nhìn cô tinh nghịch.
- Mình nhớ cả 2 cậu, chẳng mấy khi có một đôi sống cùng nhau ở đấy, toàn gia đình và người già mà, mình là thành viên độc thân duy nhất của chung cư, không biết hai cậu ở cùng nhau lâu chưa?
Vũ nhìn cô như hóa đá, Nhiên cũng cười đáp lại
-Tuyên truyền lung tung, cậu muốn ch.ết à, đừng bao giờ nói thế trước người khác, mình dễ tính có thể chấp nhận được lời nói đùa của cậu, nhưng người khác thì không đâu nhé.
Nhiên cũng thấy hơi hối lỗi vì đùa hơi quá, quen thấy khuôn mặt nhăn nhở của tên bã đậu rồi, giờ hắn nghiêm túc cô lại thấy ái ngại, quả thực với khuôn mặt nghiêm khắc của Phong mà nghe thấy, chắc cô sẽ bị thằng bé shipper đó lườm cháy mặt, còn mấy người lớn ở chung cư nữa, ch.ết, mà đây là quán ăn tên bã đậu làm việc, cô nhìn quanh, lo ngại có ai sẽ hiểu nhầm hắn.
- Không lo đâu, ai cũng biết mình play boy thế nào, vấn đề tế nhị này, cậu muốn biết thì phải thử, cứ liên hệ mình khi cần, có cần số điện thoại của mình không?
Đến lượt Nhiên trợn mắt ngạc nhiên, không tin được, hắn, hắn thả thính cô, ngang nhiên, chính đại vậy ư, và và, cô lớn vậy rồi mà còn chưa yêu ai bao giờ, huống chi nói tới những chuyện xấu hổ này.
- Sao vậy, không được gặp người chân thật như mình bao giờ hả?
Nhiên chưa kịp trả lời, tiếng ông chủ vang lên từ ngoài đầu quán vọng vào
- Khách gọi gì thế Vũ, cứ thấy gái xinh là mắt sáng lên, tán ít thôi còn làm việc
- Cho cháu 1 vằn thắn, nhiều rau thơm ạ.
Nhiên vớ ngay cái phao, hét trả lại. Phải, cô ít có cơ hội gặp những người táo bạo, điên điên khùng khùng ngoài đời lắm, nếu gặp chắc cô cũng bỏ chạy mất dép.
Vũ nhìn cô cười cười rồi bỏ đi, trên bàn cô thấy tờ giấy ăn ghi số điện thoại, Nhiên điềm nhiên cầm lấy lau bàn luôn rồi vứt vào sọt rác.
Mang mì đến cho cô, Vũ chỉ lướt qua rồi bỏ đi.
Nhiên chán nản ăn xong, chỉ mong đi khỏi đây thật nhanh. Cô còn cần đến quán cafe uống trà sữa, tiện tr.a thông tin du lịch, quả thực cô cần đi, cô cần gặp gỡ mọi người, cần tìm cảm hứng cho mình. Sáng nay, cô đã biết có điều gì đó thay đổi ở mình.
Nhiên vội trả tiền cho chủ quán, bước ra bỗng thấy Vũ đứng trước đó, chìa một tờ giấy ăn khác ra, Nhiên nhíu mày
- Lại gì nữa vậy?
- Một địa chỉ thú vị, dù sao cậu nên qua.
Nhiên suy nghĩ rồi cầm lấy, lướt qua, quả thực không phải là 1 số điện thoại, mà là 1 sơ đồ của khu phố cô, bản đồ được đánh dấu điểm cô đang đứng và ngoằn nghèo mấy đường vẽ đến một nơi khác. Thú vị đó.
- Cảm ơn,.... bã đậu ạ!!!.
Nói xong Nhiên bước đi,nhất quyết không ngoảnh lại, Vũ nhìn cô ngạc nhiên, gọi với theo
- Dầu ăn, đừng khách sáo!