Chương 8: Lại gặp lại

- Anh, anh sao lại về sớm thế?
- Hết việc thì về!


Anh ta nói xong, lẳng lặng đi vào quầy rót 1 cốc trà, chẳng buồn nhìn qua Nhiên. Nhiên cũng không quan tâm 2 anh em họ, cô chúi mặt vào máy tính, bắt đầu từ google, đầu tiên cần tr.a những địa điểm du lịch ngày tết, phòng trọ nào mở, phương tiện nào đi lại, giá cả ra sao, nên đi tour hay tự đi.... trời, bao nhiêu thứ phải phân vân.


- À, đây là chị Nhiên, chị ấy là bạn mới của em đó. Anh thấy chị ấy xinh không?
Lan vừa chỉ Nhiên vừa cười hihi như một đứa trẻ muốn khoe thành tích với bố mẹ để được thưởng.
Nhiên chần chừ nhìn cô bé, xong lại nhìn sang anh trai cô.
- Ừ, cô cứ ngồi chơi, tôi không thấy phiền đâu.


Nhiên á khẩu không nói được gì. Cô thật sự câm nín, ai, ai mới là người thấy phiền ở đây, ai, ai? Anh phiền hay tôi phiền, chẳng lẽ lại đứng dậy đập bàn như Chí Phèo, bố mày không cần, bố mày đếch quan tâm đứa nào là chủ ở đây, bố mày là khách, là thượng đế cơ mà, bố mày ra đây để làm việc, mà nhìn xem, cả chiều chẳng làm được gì cả..... Nghĩ chán chê xong, Nhiên lại cúi đầu quay lại máy tính, cứ cho cô là con thỏ nhỏ không dám dậm chân với đời rạch mặt ăn vạ đi. Tôn chỉ của cô mãi là không xuất hiện mà


Chợt, cô sững người lại, nhìn lại về phía bóng dáng cao lớn, làn da sẫm màu, tất cả toát lên không khí của người con trai sớm bươn chải với sóng gió cuộc đời, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
- Cậu là Phong?
Phong nhíu mày nhìn cô.
- Cậu ở cùng phòng với Vũ. Tôi ở cùng khu với 2 cậu


Lan cười rũ rượi, hết nhìn khuôn mặt bình thản của Nhiên, lại nhìn khuôn mặt đang nhíu mày nhăn trán của anh trai.
- Thì ra là người quen cả. Thích thật đó. Thế đã quen biết rồi thì tối nay chị ở lại ăn bữa cơm với chúng em, bữa tiệc cuối năm chia tay năm cũ mà.


available on google playdownload on app store


- Tất nhiên rồi, cô chỉ sống một mình mà, về thì cũng chỉ ăn cơm 1 mình chứ có làm gì khác đâu. Ở đây chúng tôi nấu còn ngon hơn.
Cả 3 người trong phòng ngạc nhiên nhìn ra cửa, nơi tiếng nói trào phúng cợt nhả ấy vừa đế vào
- Cậu thương thầm nhớ trộm tôi hay sao mà điều tr.a hết vậy?


Nhiên hỏi Vũ, bâng quơ như là cô không hề để ý trò đùa khích bác của Vũ về cuộc sống cô độc của cô.
- Đùa vậy thôi, tết mọi người đều về, thì cũng nên có bữa tiệc chia tay chứ. Người quen cả, ngại gì, phải không cô bé xinh đẹp?


-Tôi lớn tuổi hơn cậu đó. - Nhiên điềm đạm đáp lại.
-Thật ư? - Vũ ngạc nhiên nhìn cô.


Nhiên nhỏ người, ăn mặc trẻ con, lại nhút nhát, nên mọi người không nghĩ cô lớn tuổi rồi cũng đúng thôi. Nhiên không nói nữa, như để chứng thực cho sự trưởng thành già giặn của mình, cô quay lại với máy tính. Màn hình vẫn đang hiện lên trang chủ của google, từ chiều tới giờ, cô chưa tìm được 1 cái gì.


- Sao sang sớm thế? Hôm nay không học chiều à? Hay đằng ấy lại trốn tiết đi chơi thế?
Lan nhíu mày nhìn Vũ.
- Bà bị sao thế? Điên vừa vừa thôi, trời chiều chạng vạng rồi bà. Giờ mà bà còn chưa nấu cơm thì không biết đến bao giờ mới được ăn tối.
- Hôm nay ăn lẩu người ạ. Cơm nước gì


Lan cũng không vừa đáp lại. Nhiên nhìn 2 người chí chóe mà buồn cười. Vũ và Lan xuống bếp phụ chuẩn bị đồ. Nhiên quay trở lại với máy tính của mình lần thứ n. Quán những ngày cuối năm vắng khách, buồn man mác, không thì ít ra Nhiên sẽ nghĩ là bình yên. Nhưng cô không thấy thoải mái lắm khi trong không gian bình yên này lại có một người khác, lại còn là 1 người con trai khác, không khí này quỷ dị thì hơn.


- Cậu có muốn uống gì thêm không? Không tính phí.
Câu đùa nhạt như nước ốc, Nhiên chỉ cười không nói gì. Chợt nhớ ra, cô nói
- Tôi không phải bạn cậu.
- Cô là bạn của Lan?
- Phải
- Cô là bạn của Vũ?
- uhm... Phải...


- Thế rõ quá rồi còn gì. Cô quen A, A quen B, cô quen B, C quen A, quen B, vậy nên C quen cô.
- Anh có học môn logic không? Tôi yêu anh, anh yêu B vậy thì tôi cũng yêu B chắc.
- Cảm ơn cô, tôi vinh dự được cô yêu.


Nhiên nhìn hắn, căm phẫn nhưng nín nhịn, không phải ai cũng vừa sai vừa có thể mặt dày như vậy. Đúng là người trải qua va chạm cuộc đời mưa gió bão bùng,... da mặt phải dày như vậy. Lòng Nhiên thầm rủa trăm nghìn lần như vó ngựa dày xéo quần nát thảo nguyên hoang vu cho nó biến thành sa mạc luôn đi.


- Tôi không dễ kết bạn đâu, và thù dai nhớ lâu. Chúng ta vốn không gây thù chuốc oán gì mà, sao cậu lại có vẻ bài xích tôi thế?
Phong khó hiểu hỏi, Nhiên ngạc nhiên, đơ mất mấy giây.


- Ý tôi không phải vậy, ý tôi chúng ta không bằng tuổi nhau. Tôi đã nói tôi hơn tuổi Vũ và Lan rồi. Tôi đơn giản muốn nói, tôi hơn tuổi cậu, cậu Phong thân mến ạ.
- Cậu vẫn học logic chứ? Cậu hơn tuổi Lan với Vũ thì nghĩa là cậu hơn tuổi tôi, logic gì vậy?


Nhiên đang nhíu mày suy nghĩ, định hỏi lại Phong đó là ý gì.
- Hai người đừng tán hươu tán vượn nữa, mau ra giúp dọn bàn đi chứ. Hai người kia định bắt hai người này là osin đó hả.
Tiếng Vũ oang oang từ sau nhà gọi vào. Phong đứng dậy, ngán ngẩm nói


- Chúng nó là em tôi mà như là ba là mẹ tôi không bằng. Cậu cứ ngồi trông quán đi, tôi dọn cho.


Nhiên nhìn theo, vẫn không hiểu, cậu ta muốn nói gì, ý là giải thích việc cậu ta lớn tuổi hơn họ sao, tức là bằng tuổi cô? Haiz, có thể nào nói chuyện dễ hiểu chút, vứt bớt não đi không, liệu có phải khả năng cảm nhận thấu hiểu lời nói của cô có vấn đề rồi không?


Thôi, dù gì cũng đói rồi. Nhiên ngáp dài, vươn vai đứng dậy, dọn dẹp chỗ mình vừa ngồi.


Mà khoan đã, sao giờ cô mới nhớ, Vũ là người chỉ cô đến đây sáng nay mà, tên này muốn gì vậy? So với Phong, cô còn thấy cô không thể hiểu được ý của Vũ hơn. Chắc tên nhóc bã đậu này phóng khoáng quen rồi, bốn bề là anh em, kết bạn tứ phương không thành vấn đề đây mà.


Nghĩ vậy, Nhiên lại tiếp tục dọn dẹp, vừa làm cô vừa ngáp không ngừng.






Truyện liên quan