Chương 20: Buôn lậu (1)
Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Brent ra cửa, người gác cổng vội vàng đi theo, vừa đi vừa hỏi:
“Cậu Brent, hồi tối này cậu ở lại đây sao?”
Brent gật đầu,
“Đúng vậy, tôi ở đây.”
Người nọ cười cười,
“Thiếu gia nhà ta thực sự rất thích cậu a. À không biết cậu thích ăn gì? Buổi tối chúng tôi sẽ làm cho cậu.”
Brent phất tay, bước nhanh đến cửa biệt thự,
“Không, cảm ơn, tôi sẽ không ăn ở đây.”
“A, vậy thì thật tiếc. Ta nghĩ thiếu gia nhất định hy vọng cậu có thể dùng cơm cùng ngài.”
Không biết tên này nói nhiều lời vô nghĩa như vậy để làm gì, Brent gần như phát hỏa, nhưng cậu lại không muốn trút giận vào một người hạ nhân, cuối cùng, cậu vẫn là không nói gì liền rời khỏi khỏi biệt thự nhà Edward.
“Brent, anh đã trở về?”
Thời điểm Brent vào nhà, Christian còn đang ngủ say, nghe được âm thanh mở cửa, lập tức y như thỏ nhỏ bị chấn kinh, từ trên giường ngồi dậy, mở to đôi mắt đen tuyền, nhìn chằm chằm vào ánh sáng hôn ám ở cửa.
Thẳng đến khi đèn phòng được mở, Christian mới nhìn rõ gương mặt Brent mà yên lòng.
Brent không nói một lời cởi áo khoác treo trên giá, sau đó lập tức phóng lên giường, cởi giầy, vươn tay ôm Christian vào ngực, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
“Brent, anh đi nơi nào về?”
Christian lấy tay kéo kéo mái tóc đỏ au của cậu, gió sớm trên đường làm bay tán loạn cả đầu tóc, những sợi tóc nhẹ nhẹ phiêu phiêu như vô tình phân tán trên cái trán trơn bóng của cậu.
Brent nhợt nhạt cười, nắm lấy đôi tay nhỏ đang lộn xộn, thấp giọng nói:
“Anh đi tìm mập mạp, bây giờ anh rất mệt, chúng ta cùng nhau nhắm mắt ngủ, được không?”
Christian lập tức nghe lời, cong cong khóe miệng, cười nói:
“Dạ, Brent!”
Cậu nhìn cô bé, gương mặt còn mang theo ý cười, chậm rãi thở ra một hơi, sau đó nghiêng đầu, thất thần nhìn trần nhà, vươn ngón tay, vô thức mà vuốt ve vết thương trên cổ mình.
——
“Linh hồn của ta là một nỗi cô đơn tịch mịch, từ 15 tuổi đã bắt đầu bị người hưởng dụng – Brent Louis.”
Brent hỗn loạn ngủ đến giữa trưa, thảng đến khi Sawada gọi điện thoại đến, cậu mới vội vội vàng vàng mặc quần áo, mang Christian xuống lầu ăn này nọ, sau đó lập tức rời đi, họp mặt cùng bọn mập mạp.
Orwell bên kia đã muốn thông báo hành động cho bọn họ.
“Sawada, ngươi nói xem, lỡ chúng ta gặp tập kích thì sao? Hiện tại bây giờ, đường nào cũng không an toàn.”
Vì đợt hành động đêm nay, mập mạp đã sớm đóng cửa tiệm, thay tây trang, ghé vào bên quầy, cầm bút lông trên tay mà ghi ghi viết viết.
Bốn người đem ghế kéo lại cùng một chỗ, hợp thành một bàn hội nghị. Sawada, mập mạp và Brent ngồi cùng một bàn, Kagawa vẫn theo thói quen mà đứng sau Sawada. (Kagawa anh này =”= …)
“Hừ, còn có thể thế nào? Chúng ta là người Phương Đông nên sẽ nói: gặp thần sát thần, gặp Phật thí Phật.”
(amiphopho tội lỗi tội lỗi)
Sawada âm khí cười cười, hai tay đút vào túi quần, ngoài miệng ngậm một điếu thuốc lá, trừ bỏ gương mặt có đặc điểm của người Phương Đông thì rất khó để nhận được Sawada là người Nhật Bản. Hắn hiện tại đều là bộ dạng của người Mĩ quốc.
Kagawa đi theo sau gật gật đầu, tựa hồ ý bảo mập mạp không cần lo lắng.
Brent ngoài miệng cũng ngậm một điếu, tích cực hút đến không nói một lời, tựa hồ như không nghe thấy bọn họ đang nói chuyện.
“Này, Brent, ngươi nãy giờ chưa có nói chuyện à nha, suy nghĩ thất thần cái gì?”
Sawada phát hiện nãy giờ Brent chưa nói gì, vì thế quay sang nhìn cậu.
Hôm nay Brent vẫn như thường lệ, một đầu tóc đỏ gọn gẽ sau đầu, một bộ hăng hái, nghe thấy Sawada đang nói chuyện với mình. Thân thể cậu lùi về phía sau một chút, tựa lưng vào ghế mây, bắt chéo hai chân đặt trên bàn, phất phất tay nói:
“Không cần lo lắng, chúng ta không cần đi đường nhỏ, trực tiếp qua hải quan là đến nơi.”
Sawada ha ha cười, nhíu nhíu mi nói:
“Cái gì, trực tiếp qua hải quan? Brent, có phải là ngươi quá ngây thơ rồi không? Đây là buôn lậu, thứ nhất, chúng ta không có quen biết, thứ hai, chúng ta không có nhiều tiền để ứng phó kiểm tr.a hải quan, bọn hon chính là những kẻ lấp tiền không đáy.”
Brent nâng mắt liếc nhìn Sawada,
“Hải quan bên kia đã thông, đảm bảo không có vấn đề gì.”
Sawada ngồi thẳng cả thân mình xuống, hai tay chống lên bàn, sau đó ném điếu thuốc, vẻ mặt không tin được nhìn Brent:
“Trời, Brent, đừng nói ngươi đi làm bộ dạng giống mấy cô nhỏ để có quyền có thế có quyền có quý đi?”
Nói xong, vẻ mặt Sawada hì hì cười nhìn Brent.
Đáy lòng cậu mạnh mẽ rung động, nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì. Con ngươi sắc bén, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Sawada một cái.
“Sawada, ta đang nói chuyện nghiêm túc.”
Sawada ha ha cười cười,
“Được rồi, được rồi, ta chỉ nói đùa, đừng nóng giận nha ~”
Kỳ thực Brent cũng không sinh khí, chỉ là cảm thấy bản thân bị người khác nói trúng chỗ đau.
Là nam nhân, dùng thân thể của mình để trao đổi quyền lợi, không thể không nói là một chuyện rất sỉ nhục.
“Được rồi, chúng ta bây giờ đều đã có điện thoại, đợi cuộc gọi đến là có thể hành động.”
Sawada nói.
“Đại khái là lúc nào?”
“Chiều bốn giờ bọn họ thường mang hàng hóa đến bến tàu, tới lúc đó sẽ có hai nhóm người để tiếp nhận, sau nửa tiếng thì xuất phát.”
Brent gật đầu, đứng lên, đi vào phòng ngủ bên trong.
“Brent, ngươi làm gì vậy?”
Mập mạp quay đầu hỏi một tiếng.
Brent phấtt tay:
“Ta đi ngủ một chút, chốc nữa xuất phát thì kêu ta.”
Brent xoay người đi vào phòng ngủ của mập mạp. Mập mạp gật đầu, không hỏi nữa.
Brent đi đến bên giường cậu trai, thân thể buông xuống, nằm trên giường mập mạp, sau đó kéo chăn, che kín đầu.
Thời điểm buổi chiều, Orwell đúng bốn giờ gọi điện thoại, báo bọn họ đến bến tàu giúp đỡ.
Sawada đi vào phòng ngủ, lấy tay kéo chăn.
“Tỉnh, tỉnh, Brent…”
Sawada thấy Brent căn bản không có ngủ, trợn tròn mắt, mắt không chút thay đổi nhìn hắn, không giống người vừa tỉnh ngủ.
“Điện thoại gọi đến?” – Brent hỏi.
Sawada gật đầu, ôm tay tựa vào tường nhìn Brent,
“Brent, gần đây ngươi sao vậy? Giống như có chuyện gì.”
Brent đầu tiên là ngẩn người, sau đó quay lại, nhìn Sawada liếc nhìn một cái, hơi cười cười nói,
“Sawada, ta không có gì, bản thân ta chính là như vậy mà.”
Thế này Sawada mới gật đầu, đem quần áo của cậu treo trên giá ném đến:
“Được rồi, mặc xong quần áo, chúng ta đi làm việc!”
Brent mặc tây trang vào, sau đó mang theo khẩu súng bên người, dùng sức nhún nhún vai, sau đó vỗ vai Sawada:
“Đi thôi, người anh em!”
Nói xong, hai người đi ra cửa.
Mập mạp và Kagawa đã kêu một chiếc taxi, ngồi trong xe chờ bọn họ.
“Được rồi, lên xe.”
Sawada vỗ vỗ vai Brent, Brent gật đầu, mở cửa ngồi ở ghế sau cùng mập mạp và Kagawa. Còn Sawada ngồi ở ghế phó lái.
Tài xế taxi nhìn bọn họ đều là thanh niên hăng hái thì nhếch môi cười cười, chậm rãi nhấn ga mà chạy.