Chương 92
Đồng chí Biện Thái của chúng ta bỏ nhà ra đi, đi tìm Thành lão nhân.
Thành lão nhân dù sao cũng là nhạc phụ của hắn, cũng là ông ngoại của con hắn. Lão nhân kia còn dám hại hắn uổng phí một năm thời gian rèn luyện gian khổ, muốn báo thù, cách tốt nhất chính là ăn sạch thức ăn nhà lão, tiêu hết tiền của nhà lão a.
Thành lão nhân đã qua tuổi năm mươi biết được Biện Tiến với Biện Hỏa là cháu ngoại của mình, lập tức từ một lão già ác bá biến thành từ thiện lão nhân.
Kì thật Thành lão nhân thật ra cũng rất xuất sắc, mới có năm mươi tuổi đầu đã làm bang chủ đứng đầu bang phái, nếu nhìn bề ngoài thì vẫn giống nam nhân mới ba mươi tuổi đầu thôi, chỉ là Biện Thái vẫn là cảm thấy Thành lão nhân giống như một lão già lắm chuyện an nhàn quá chả biết làm gì. Lúc một năm hắn bị giam lỏng kia, Thành lão nhân lúc nào cũng trưng cái mặt thối ra với hắn, đem hắn từ đầu đến chân chỉnh đến tơi tả nhưng mà toàn phê bình không đúng!
Cho nên hắn trong lòng ghi oán a, Thành lão nhân căn bản là một lão quái nhân, cho dù lão có gương mặt anh tuấn thế nào cũng che được tính cách âm trầm của lão.
“Kêu lão nhân!” Biện Thái đối với nhi tử dạy dỗ.
Biện Tiến cùng Biện Hỏa liền thực nghe lời đối Thành lão nhân gọi bằng ‘lão nhân’.
“Ta không phải lão nhân!” Thành Kì gân xanh nổi lên, trước kia cho dù Biện Thái có gọi hắn là lão nhân thì không sao, nhưng không thể để cho cháu ngoại của mình học theo gọi mình như thế. Nếu Biện Thái không phải là ba ba cháu ngoại của lão, là chồng của con gái lão, lão đây liền cho hắn một súng ch.ết nhừ!
Biện Thái xem thường nhìn lão, “Là ai không biết phân biệt tốt xấu đem ta nhốt một năm, còn muốn hãm hại tam huynh đệ Biện gia nữa? Nếu không phải tam huynh đệ kia so với lão còn muốn nhân từ hơn, chỉ sợ lão già ngươi hôm nay cũng chả có phúc khí mà ôm cháu đâu!”
Thành lão nhân thở mạnh một hơi, giống như tên bù nhìn lấy tay gãi đầu, vẻ mặt ai thê(thê lương?) nhìn hai đứa cháu ngoại.
“Ta biết là tại ta phán đoán sai lầm. Những năm gần đây ta luôn hối hận những chuyện đã qua, thật vất vả mới biết được thê tử của ta còn sống, nhưng ta lại không còn mặt mũi đi gặp bọn họ nữa.”
Biện Thái nhìn vẻ mặt khổ tình của Thành lão nhân, hắn hơn phân nửa cũng hiểu được nguyên nhân a.
Cái lão già này, cả đời chỉ vì trả thù mà quyết tâm cố gắng, trong lòng đều là hình ảnh của vợ con, khi biết được mọi chuyện rồi mới biết, tất thảy mọi chuyện mình làm đều là sai.
Bất quá Thành lão nhân hối hận nhất vẫn là nuôi nhầm hổ dữ, nuôi lớn cái tên Thành Quái Đường kia từ nhỏ đến lớn, vậy mà gã lại chẳng những cướp đi bang hội Thành lão nhân vất vả thành lập nên mà còn vô sỉ lấy vợ con lão ra uy hϊế͙p͙ buộc lão phải đi vào khuôn khổ, làm mấy chuyện hạ lưu này. Lão cũng đều đã sống hơn nửa đời người rồi mà lại bị một tên nam nhân nhỏ hơn lão một nửa số tuổi như vậy lại như vậy, sớm biết có chuyện đi, khi xưa lão nhất định không thèm hảo tâm cứu gã!
Biện Thái nhìn mặt Thành lão nhân hết xanh lại hồng biến hóa phi thường, lấy kinh nghiệm của hắn ra thôi cũng đủ biết lão nhân là đang nghĩ cái gì a.
Hắn không khỏi đồng tình nổi lên với lão nhân này, bông hoa già của lão cũng khó giữ được mà nở hoa a, đáng thương a! Đã từng tuổi này mà còn muốn bị áp nặng như vậy. Biện Thái không khỏi đồng tình với lão nam nhân này nga~
“Lão nhân!” Biện Thái vỗ vỗ vai Thành lão nhân, “Cái này gọi là dưỡng người để phục vụ ý đồ, bất quá ngươi lại dưỡng ra một tên biến thái.” Cái tên quái thai kia nhiều đáng sợ lắm a, tám tuổi đã biết định con mồi, hai mươi năm lập ra kế hoạch từng bước từng bước đem lão nhân rơi vào bẫy, có chạy đằng trời cũng chả ra được!