Chương 2
An Nhiên năm nay 20 tuổi, nghề gia sư dạy Tiếng Anh chỉ là nghề phụ thôi, nghề chính của cô là DJ cho một club có tiếng ở thành phố. Cô tốt nghiệp trung học phổ thông, sau đó không học lên cao mà chọn đi con đường khác biệt với tất cả mọi người. Lại nhờ vào vốn tiếng anh rất tốt mà được thầy giáo ở trung tâm giữ lại làm giáo viên cho khối tiểu học, coi như cuộc sống của cô tương đối ổn định. Lần này đến nhà ông Thượng làm gia sư cũng là chuyện ngoài dự kiến của cô, nhưng coi như đây cũng là một cơ hội tốt để cô quên đi những chuyện không vui đã qua.
Nhưng lại tiếc là, cô đã trốn chạy mà vẫn gặp lại những người không nên gặp ở đây... duyên phận đúng thật là không thể diễn tả được bằng lời!
_______________________
An Nhiên là gia sư dạy kèm cho cậu Bắp, con trai của bà Tư, thân phận của cô coi như cao hơn người làm vài bậc. Lại có quen biết với ɖú Tư nên đặc biệt được đặc cách, có đãi ngộ tốt hơn người khác nhiều. ɖú Tư và bác Lộc quản gia là hai nhân vật có uy nhất trong đội ngũ người làm của nhà ông Thượng.
Nhiên vì được người khác gửi gắm cho ɖú Tư nên bà săn sóc và đối xử tốt với cô hơn rất nhiều so với mọi người. Chuyện này vừa đem lại lợi cho Nhiên mà cũng đem đến một số tác hại không lường trước được. Tỉ như việc một đám người làm không vừa mắt với cô, bắt đầu ganh ghét tị nạnh đủ thứ chuyện trên đời. Nói chung thì ở môi trường làm việc nào cũng sẽ xảy ra những chuyện hỡi ôi như thế này, chỉ khác biệt là mức độ ganh ghét nhau như thế nào mà thôi. Mà Nhiên lại là kiểu người hời hợt với cả thế giới, vậy nên cô cũng không mấy quan tâm tới chuyện ai ghét mình. Sống hơn nửa tháng ở nhà ông Thượng, ngoài những lúc rầu rĩ nhớ lại những chuyện không vui ra thì cô vẫn ăn ngon ngủ kỹ, da dẻ trắng hồng, không hề sứt mẻ một chút thịt nào cả.
Vú Tư rất thích Nhiên, mà bà lại thân cận nhất với bà Cả, vậy nên bà Cả cũng có cảm tình chút xíu đối với Nhiên. Riêng bà Tư lại khá hợp tính với Nhiên, vì so ra thì bà hơn cô có bao nhiêu tuổi đâu. Vậy nên ngoài quan hệ phụ huynh và giáo viên, hai người đôi khi sẽ ngồi lại tám đủ thứ chuyện linh tinh của con gái. Cũng vì có mối quan hệ hết sức đặc biệt với mấy bà trong nhà ông Thượng mà một số người làm mới sinh ra lòng ganh ghét với Nhiên. Bọn họ không thích cô vì cô là người mới đến mà được bà chủ yêu thích hơn người làm lâu năm như bọn họ. Đúng là đủ thứ chuyện phiền phức!
______________________________
Bữa trưa ở nhà ông Thượng chỉ có mấy người phụ nữ ngồi ăn với nhau nên thi thoảng bà Tư sẽ kéo Nhiên đến ăn cơm cùng cho vui. Bà Cả cũng thích Nhiên nên coi như là mắt nhắm mắt mở cho cô ngồi cùng bàn với chủ. Mà thật ra thì Nhiên không tính là người làm trong nhà, cô là cô giáo dạy kèm nên việc ăn cơm chung với mấy bà cũng là chuyện hợp lý, không trái quy tắc quy định gì cả.
Hôm nay sau khi dạy kèm cho cậu Bắp, bà Tư có ý kéo Nhiên đến ăn cơm cùng, cũng giống như những lần trước, cô tất nhiên là không thể từ chối.
Bữa trưa ở nhà ông Thượng không có đàn ông, toàn là đàn bà con gái ăn cùng nhau. Ông Thượng có bốn bà vợ, mà các bà cũng không tính là thân thiện gì với nhau cho cam. Bốn bà chia làm hai phe, bà Cả với bà Tư, còn bà Ba sẽ cùng phe với bà Hai. Nhiên lúc này ngồi bên cạnh bà Tư, cô ăn cơm rất nghiêm túc, không dám nói chuyện, chỉ thi thoảng ai hỏi gì thì cô mới trả lời mà thôi. Hoạt bát thì hoạt bát chứ rơi vào cái vòng ma trận của các vị "nương nương" này thì người lanh lợi như cô cũng phải tắt đài, không có cửa so bì được.
Bà Tư trẻ nhất, tuổi chắc khoảng 26,27 gì đó, dáng người đặc biệt quyến rũ, ngực to, eo nhỏ, mông vểnh cao, đúng chất "em là bad girl trong bộ váy ngắn", hiện tại đang được ông Thượng cưng yêu chiều chuộng nhất nhà. Gương mặt bà Tư không hẳn được coi là mỹ nữ nhưng được cái có tiền, chăm chút phấn son nên thoạt nhìn trông rất xinh đẹp. Nhiên cũng không lấy làm lạ khi thấy bà Tư chịu gả cho ông chủ Thượng làm vợ bé. Một cô gái gia cảnh không tốt, học thức không cao, chỉ dựa vào thân hình quyến rũ thì chọn con đường này cũng không có gì quá bất ngờ.
Bà Cả thì không phải nói nhiều nữa, duy nhất trong bốn bà vợ, chỉ có bà là được đích thân cha mẹ ông chủ Thượng đem trầu cau sang hỏi cưới đàng hoàng. Mà gia cảnh bà cũng tốt, trước kia cũng tính là môn đăng hộ đối với nhà ông Thượng. Tuổi bà Cả cũng lớn, phải trên 50 nhiều, toàn thân bà phát ra hơi thở chủ mẫu của một gia đình quyền quý. Từ ánh mắt cho đến trang phục đều cao quý hơn người, nhìn vào là biết ngay đây là bà Cả.
Bà Hai thì lại khác, không biết là do được ông Thượng yêu thương hay vì một nguyên nhân nào khác mà trông bà hiện tại rất trẻ, thậm chí còn trẻ trung hơn bà Ba nữa kìa. Bà Hai là mẹ của cậu Cả, mặc dù thân phận kém hơn bà Cả nhưng vì có cậu Cả chống lưng nên trong tộc họ Nguyễn, không một ai dám xem thường đến địa vị của bà. Cậu Cả mặc dù là con của vợ lẽ nhưng cậu lại là cháu đích tôn, mà Đại lão gia tức là cha của ông chủ Thượng lại cực kỳ quý mến đứa cháu này. Thành thử bà Hai có vị trí rất đặc biệt ở nhà ông Thượng, đến bà Cả cũng không dám chèn ép bà Hai quá mức. Cũng nghe mọi người đồn đại nhau rằng, truớc kia ông chủ Thượng muốn cưới bà Hai làm vợ lớn nhưng nghe đâu là mẹ của ông không đồng ý. Bà ép ông phải cưới bà Cả trước rồi mới cho cưới bà Hai. Nói chung cũng chỉ là nghe đồn vậy thôi, còn thực hư thế nào thì chắc chỉ có ông chủ Thượng là biết rõ nhất.
Riêng bà Ba thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác biệt, vì bà vừa là người đẹp nhất trong bốn bà vợ của ông Thượng, mà cũng vừa là người bị ông Thượng ép cưới. Thậm chí bà còn chưa từng yêu thương ông Thượng lấy một lần, bà ở bên cạnh ông đều là do bị ép. Bị ép cưới, ép sinh con cũng ép ở chung với ông Thượng đến hết đời này. Khác với bà Tư có thân hình quyến rũ, cũng khác với bà Hai có gương mặt mỹ mạo thanh cao, bà Ba là kiểu xinh đẹp thoát tục, đôi mắt đặc biệt đượm buồn. Lại vì cưới một người mà mình không yêu nên trông đôi mắt buồn của bà lại càng buồn đến não lòng. Bà Ba nhà ông Thượng từng là ca sĩ phòng trà xinh đẹp nức tiếng vang danh một thời, kết cục cuối cùng lại là vợ lẽ cho người ta...
Nói chung về đoạn tình sử của ông Thượng nếu kể ra có mà nghe ba ngày ba đêm cũng không hết chuyện. Mà nghĩ lại cũng hay, thời buổi bây giờ hiếm lắm mới có chuyện một chồng nhiều vợ. Chắc có lẽ là do ngày xưa đã như vậy nên bây giờ theo thói quen rồi cũng nên. Mà nói gì thì nói, là do bà Cả đồng ý cho ông Thượng lấy nhiều vợ, người ngoài có muốn nói gì thì cũng không có quyền. Người trong cuộc không lên tiếng, người ngoài lại càng không có quyền phán xét gia đình người ta thế nào. Mà chuyện một chồng nhiều vợ với những dòng tộc giàu có là chuyện rất đỗi bình thường, cũng không hẳn là chuyện gì đó kỳ dị quái lạ. Chẳng qua trên đời này còn rất nhiều chuyện mà người thường như chúng ta không biết đến hoặc là không đủ khả năng để biết đến... mà thôi.
Bà Tư gắp vào đĩa thức ăn riêng của Nhiên một con tôm sốt chanh dây, bà cười, nói với Nhiên:
- Ăn đi cô giáo, món tôm này ngon lắm, nhà bếp nấu rất vừa miệng.
Nhiên gật gật đầu, cô công nhận là đồ ăn nhà ông Thượng nấu rất ngon, nhưng hiện tại lúc này cô ăn cơm mà không thấy ngon miệng một chút nào, thật sự không thể ngon miệng được.
Nhiên cứ đút một ít cơm cho vào miệng thì lại ngước mắt nhìn cô gái đứng sau lưng bà Ba một cái. Cô gái kia gương mặt vô cùng mỹ mạo, xinh đẹp có thừa, dáng người thanh mảnh, tuổi tác không quá tuổi của bà Tư. Nói nào ngay, cô ấy chính là mợ Ba, vợ của cậu Ba nhà này. Thân phận cao quý như vậy nhưng không hiểu sao cứ đến bữa cơm là lại phải đi hầu cơm cho mẹ chồng. Bà Ba trông như người không màn danh vọng, sao lại bắt ép con dâu phải hầu hạ mình như thế, đúng là làm cho Nhiên không thể hiểu nổi mà.
Bà Hai quan sát Nhiên suốt từ nãy đến giờ, trước kia thì không nói làm gì nhưng bây giờ bà gần như xem Nhiên là người xấu, vậy nên càng nhìn thì lại càng không vừa mắt cô một chút nào. Nhịn không được khó chịu trong lòng, bà cất giọng nói với bà Tư:
- Em Phụng sau này đừng để cô giáo của cu Bắp ngồi ăn cơm cùng nữa. Chị em mình thôi thì không sao, nếu để người ngoài thấy... sợ là không hay đâu.
Bà Tư Phụng vốn không cùng phe với bà Hai, giờ lại nghe bà Hai nói vậy, bà liền cười đon đả trả lời:
- Sao lại không hay chị Hai? Cô giáo đâu phải người làm trong nhà, mình tôn trọng cô giáo để làm gương cho cu Bắp thì là việc tốt mà. Dạy con phải dạy từ nhỏ, tôn trọng cô giáo thầy giáo thì mới làm nên việc lớn được. Chị Hai để ý chi người ngoài, người ngoài nào mà dám xen vào chuyện trong nhà mình mà chị lo.
Bà Hai lại càng bực, trên môi thì nở nụ cười nhưng trong bụng gần như phát hoả vì câu trả lời của bà Tư.
- Thì chị nói vậy thôi, chủ yếu là nhắc nhở cho em biết cái gì được, cái gì không được. Bộ em Tư không thấy con bé Linh phải đứng chưa được ăn cơm hay sao mà em còn để cô giáo của con em ngồi ăn cùng bàn. Em làm vậy khác nào đánh vào mặt em Ba, đánh vào mặt Tường Linh.
Nhiên nghe bà Hai nói vậy, cô vô thức ngước mắt nhìn sang mợ Ba Linh, mợ lúc này có chút mất tự nhiên, đầu hơi cúi, cũng không biết là đang có suy nghĩ gì. Còn về phần bà Ba, mặt mũi bà không biến sắc, lại nhàn nhã ăn canh trong chén, cứ như những gì bà Hai vừa nói là không liên quan gì đến bà ấy vậy.
Tư Phụng đối nghịch với bà Hai, cô thuộc phe của bà Cả, vì vậy cô chẳng thèm coi bà Hai để vào mắt. Ai cũng nói bà Hai được ông Thượng yêu thương nhưng riêng cô thì cô lại không thấy như vậy. Ông Thượng mặc dù không phải thanh niên trẻ trung anh tuấn nhưng ông đến tuổi này mà vẫn phong độ lịch lãm, lại đặc biệt yêu thích cái "hư" của cô. Mà ông Thượng càng như vậy, cô càng cảm thấy lời đồn ông Thượng từng si mê bà Hai là lời đồn thổi vô căn cứ. Xét ra bà Cả lúc trẻ cũng là mỹ nhân, bà Hai xinh đẹp thì không bàn nhưng muốn so với bà Cả cũng chưa chắc đủ bản lĩnh. Có chăng lời đồn thổi kia là do bà Hai tự mình tung ra, bà ấy muốn củng cố và nâng cao địa vị của mình ở nhà họ Nguyễn, cô nghĩ là như vậy.
Một phần vì ghét, một phần vì theo phe bà Cả cho nên bà Tư chẳng mảy may suy nghĩ gì nhiều, liền muốn sao là nói y như vậy.
- Chị Hai nói gì nghe ngộ vậy, em là em út trong nhà, em thương chị Ba và bé Linh không hết nữa là, nói gì mà đánh vào mặt như lời chị nói. Mà nếu chị đã nói vậy thì em cũng nói luôn, bé Linh là do bị phạt chứ có phải là do quy tắc quy định gì mà người nhỏ không được ngồi vào bàn ăn cơm đâu. Em thấy cái chuyện em mời cô giáo ăn cơm cùng là quá bình thường, em quý cô giáo, tôn trọng cô giáo thì cu Bắp nhà em mới thấy đó mà học theo. Nói thẳng ra là chị Hai lo nghĩ nhiều, bất quá chị muốn làm khó em như vậy thì để em gọi xin phép anh Thượng một tiếng... làm vậy chắc vừa lòng chị mà phải không chị Hai?
Bà Hai nhìn bà Tư bằng ánh mắt dao găm lửa đạn. Mẹ kiếp! Đúng là quân hồ ly tinh, ỷ mình còn trẻ được ông Thượng si mê mà lên mặt. Đến bà Cả còn không nói chuyện với bà bằng cái giọng điệu đó, cô ả nghĩ cô ả là ai mà dám uy hϊế͙p͙ bà. Đồ đ.ỉ mạnh miệng!
Bà Cả ngồi phía cao, bà xem kịch vui từ nãy đến giờ, lúc này thấy mặt mày bà Hai sa sầm, bà tương đối cảm thấy hài lòng. Kể từ ngày Thi Phụng về đây ở, không biết cô ả chọc cho bà Hai tức đến nổ mắt bao nhiêu lần rồi. Vừa lòng bà quá đi mất, phải vậy mới khiến cho người tình trong mắt ông Thượng mất đi cái vẻ cao cao tại thượng. Bà Hai càng hóa hổ dữ thì bà càng thích, thích đến ngủ cũng cười được luôn đó đa!
Lại sợ thời thế không đủ loạn, bà Cả góp vui vài câu, bênh vực bà Tư ra mặt.
- Thôi mà Trà, nhà mình có thiếu một cái ghế, một cái chén, đôi đũa để mời cô Nhiên ăn cơm đâu mà em làm khó Tư Phụng chi vậy. Cái chuyện này là chuyện nhỏ xíu, chứ mà em để đến tai ông nhà là không có được đâu, mang tiếng cho em đó. Cô giáo thì cũng là khách rồi, nhà mình hiếu khách từ xưa đến giờ, hổng lẽ em không biết?
Bà Hai cười khẩy một cái trong lòng, một con yêu tinh đã mệt, giờ lại thêm một con cáo già tỏ vẻ bao dung hiền thục. Được rồi, hiếu khách thì hiếu khách, để xem bọn họ hiếu khách được bao lâu?!
- Nếu chị Cả đã nói vậy thì thôi, Tư Phụng muốn làm gì thì làm, có đưa cả nhà vào ăn cùng bàn em cũng không có ý kiến. Vậy hen!
Kết cục, một màn đấu khẩu khói lửa súng đạn cũng qua đi, chiến thắng thuộc về bà Tư, oanh liệt mà giữ An Nhiên ngồi lại ăn cơm trong vinh quang. Mà ai vui thì vui chứ Nhiên không vui nổi, cô thiếu điều muốn chan mồ hôi vào cơm mà ăn, ăn có mấy hột cơm mà ta nói nó áp lực quá chừng.
Ui là trời, ăn cơm thôi mà, chỉ là ăn cơm thôi, có cần phải hành hạ nhau như vậy không hả?
Đợi bà Cả ăn xong, bà Cả rời đi trước, các vị phu nhân cũng đứng dậy đi về phòng. Vì Nhiên ăn cơm không được thoải mái nên cô lúc này vẫn còn ngồi lại ăn cho hết cơm trong chén. Cứ tưởng chỉ còn một mình cô ăn, ai dè mợ Ba Linh cũng ngồi xuống ăn cơm cùng với cô.
Nhớ lại chuyện khi nãy, Nhiên suy nghĩ một lát, mặc dù bản thân cô rõ ràng là không có lỗi nhưng cô vẫn muốn nói lời xin lỗi tới mợ ấy.
- Mợ Ba!
Mợ Ba ngước mắt nhìn Nhiên, mợ ấy như đợi Nhiên lên tiếng nói trước.
- Tôi... thật ra tôi không cố ý muốn ngồi ăn như vậy đâu, mà tôi cũng không cố ý làm mợ không vui. Chuyện vừa rồi... nếu có làm gì mợ buồn... mợ bỏ qua cho tôi nha.
Tường Linh vốn không nghĩ là Nhiên sẽ nói như vậy với cô, lại nhìn vào gương mặt trắng nõn cùng đôi mắt to tròn sáng trong của Nhiên, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười, lại thấy Nhiên có chút đáng yêu. Cô nói:
- Tôi không có buồn gì đâu, cô nghĩ nhiều rồi.
Nhiên gật gật, biết mợ Ba không thấy khó chịu vì chuyện khi nãy là cô vui rồi. Thật lòng cô thấy rất có thiện cảm với mợ Ba, một cô gái vừa xinh vừa hiền lại vừa hiểu chuyện, ai mà không thích, cô cũng không ngoại lệ.
- Mợ nói vậy là tôi yên tâm rồi, tôi chỉ sợ mợ buồn... tôi không cố ý.
Mợ Ba nhìn Nhiên, mợ đột nhiên hỏi:
- Cô giáo năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Nhiên trả lời:
- Tôi ấy hả, tôi năm nay 20, chuẩn bị sang 21.
Mợ Ba gật gật đầu, mới 20 thôi, hèn gì còn ngây ngô như vậy. Lại quan sát Nhiên thêm một lần nữa, môi có thoa son, mặt không trang điểm, tóc đen tuyền một màu, quần jean áo thun... trẻ trung năng động. Quả nhiên cái độ tuổi 20 ai cũng tràn đầy nhiệt huyết như vậy, mà mợ cũng đã từng có đoạn thời gian giống như Nhiên lúc này...
Thiện cảm tăng thêm một chút, mợ Ba cũng không ghét bỏ mà vui vẻ nhiều lời thêm với Nhiên:
- Ừm, cô giáo còn trẻ như vậy mà có thể vào dạy học ở đây thì cũng coi như là giỏi rồi. Về chuyện ban nãy, tôi không có nghĩ cái gì đâu, bình thường bọn họ vốn dĩ cũng chẳng coi ai ra gì rồi. Là bà Hai với bà Tư muốn gây nhau nên đem tôi và cô vào câu chuyện cho tăng phần kịch tính ấy mà, tôi cũng quen rồi, không phải do cô.
Nhiên nhận ra được sự trào phúng trong lời nói của mợ Ba, chẳng qua cô có tò mò nhưng không dám hỏi đến nhiều. Về chuyện của đàn bà nhà này, cô tốt nhất đừng biết nhiều thì tốt hơn. Nếu không, cô sợ là sau này cô sẽ không dám lấy chồng mất.
- Thôi cô giáo ăn đi, tôi ăn xong rồi, cô cứ tự nhiên.
Nói dứt câu, mợ Ba để lại một nụ cười có lệ rồi cứ thế đi thẳng ra khỏi phòng ăn. Nhiên ăn vội mấy cái rồi đứng dậy phụ giúp người làm dẹp dọn chén bát. Nhìn thấy trong chén cơm của mợ Ba còn thừa hơn một nửa cơm, một người giúp việc thầm than:
- Mợ Ba ngày nào cũng ăn uống như thế này, làm sao đủ chất dinh dưỡng được.
Nhiên tò mò nhìn qua, đúng thật là mợ Ba ăn ít quá, cô không nhịn được cảm thán một câu:
- Mợ Ba ăn ít thật ấy chị, chắc là có chuyện gì buồn.
Chị giúp việc bĩu môi, chị nói:
- Mợ Ba có vui bao giờ đâu mà buồn, lấy cậu Ba chắc là điều mợ không vui nhất rồi quá.
- Sao chị lại nói vậy?
Chị giúp việc chắc là thương cảm cho mợ Ba thật, chị ấy nhiệt tình kề miệng nói nhỏ vào tai Nhiên.
- Cô giáo mới đến nên không biết, mợ Ba là được cậu Ba mua về đây. Mà cậu Ba có vợ rồi mà vẫn ăn chơi bồ bịch bên ngoài, mợ Ba mà vui được mới là lạ đó.
Cô ngạc nhiên mở tròn mắt:
- Thật luôn hả chị?
Chị giúp việc gật đầu chắc nịch:
- Chị nói xạo em làm gì, chuyện này ai cũng biết mà, đâu có bí mật đâu.
Nhiên nghe xong lại thoáng cảm thấy buồn bã trong lòng, cô tự hỏi chẳng lẽ đàn ông bây giờ đều tệ bạc như nhau cả vậy sao?
_______________________
Nhiên hôm nay có việc nên xin nghỉ một hôm, cô báo bệnh rồi nhốt mình nằm ườn trong phòng xem phim tình cảm. ɖú Tư sắp xếp riêng cho cô một mình một phòng, mặc dù phòng nhỏ nhưng rất thoải mái, đặc cách có cả máy lạnh, cô tha hồ mà ngủ nguyên ngày.
Đến tối khuya, đang định thay quần áo để đi ngủ thì cô nghe ngoài cửa có tiếng gõ "cộc cộc". Bình thường nếu là ɖú Tư thì bà sẽ lên tiếng gọi cô nhưng lúc này...
Nhiên đi ra đến cửa, cô không nghĩ nhiều liền cất giọng hỏi:
- Ai vậy?
Bên ngoài im lặng không có tiếng trả lời, Nhiên đợi mãi gần mấy phút mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì. Bản tính gan dạ cùng tò mò trỗi dậy, cô đặt tay lên nắm vặn cửa, nhẹ nhàng xoay tay nắm, cánh cửa từ từ mở ra. Cửa vừa được mở, Nhiên còn chưa kịp thò đầu ra nhìn xem có chuyện gì thì bị một lực thật mạnh đẩy ngược vào trong. Nhiên theo phản xạ, cô ngã người ra sau, té bật ngửa, mà cánh cửa phòng cũng vừa vặn được đóng chặt lại.
Nhiên ngồi dưới đất, cô lúc này mới phát hiện trong phòng vừa có thêm một người nữa, mà người này không ai xa lạ... lại chính là cậu Cả... cậu Phong!
Cậu Cả xuất hiện như một vị thần, cậu đứng trên cao nhìn xuống Nhiên, đáy mắt sâu hút như một cái hố sâu, cậu mặc quần jogger, áo thun đen vừa vặn, dáng người cao to như một tượng đài. Nhiên nhìn đến ngẩn người, cô mở tròn xoe mắt nhìn cậu, miệng há ra không nói được câu nào. Ôi mẹ ơi, có cần phải cuốn hút mắt nhìn của người khác như vậy không? Chỉ là đứng thôi mà, đừng có tiêu sái như vậy chứ hả?
Nhiên nghĩ một đằng, cậu Cả lại nghĩ đến một nẻo. Mặc kệ cô đang ngã ngồi dưới đất, cậu chẳng mảy may để ý đến, cứ như vậy mà nhấc chân đi đến trên ghế, ung dung ngồi xuống. Chân cậu vắt chéo, từ trong túi quần lấy ra một bao thuốc lá, chẳng qua là cậu không lấy thuốc ra hút mà lại dùng bao thuốc gõ gõ xuống mặt bàn. Ngón tay cậu Cả không đẹp, trông có vẻ gai gốc và thô sạn nhưng nếu nhìn tổng thể cả bàn tay thì cũng rất ra gì và này nọ đó chứ. Quả là người đẹp làm cái gì cũng đẹp, đến gõ bao thuốc lá mà cũng đẹp như vậy, đáng sợ thật!
Trong lúc Nhiên còn đang ngây người thì cậu Cả đã cất giọng trầm khàn hỏi đến cô, trong biểu cảm của cậu không có được một chút dịu dàng nào.
- Cô Nhiên, tôi hy vọng là cô nói thật cho tôi biết... cô rốt cuộc là ai? Tại sao lại trà trộn đến đây?
Nhiên thoáng giật mình bừng tỉnh, cô lúc này không còn ngây người nữa mà chống tay đứng dậy. Cô đứng nguyên tại chỗ, mắt to tròn nhìn chằm chằm cậu Cả, trong lòng như có rợn sóng lăn tăn, cảm giác kỳ lạ vô cùng.
Thấy cô im lặng không trả lời, cậu Cả lại tăng âm giọng cao thêm nữa, trên môi như ẩn như hiện nụ cười bí hiểm:
- Trả lời tôi đi chứ, cô DJ? À không phải, phải nói chính xác cô là cháu gái của bà Nhĩ, thầy lang bốc thuốc nhà cách đây 2 cây số. Tôi nói có đúng không vậy... cô Nhiên?
Hai chữ "cô Nhiên" được nhấn mạnh như muốn đấm thẳng vào ngực cô. Nghe đến đây, Nhiên như toát hết mồ hôi hột, cô cảm thấy sợ rồi, sợ thật rồi...
Làm sao cậu ấy biết cô là cháu gái của bà lang Nhĩ? Chuyện này... đến cả ɖú Tư còn không biết thì cậu ấy... cậu ấy làm sao biết được? Bà lão Nhĩ và cô chưa từng công khai thân phận, không thể có người ngoài biết được... không thể nào như thế được!