Chương 4

Hôm nay nhà ông Thượng có khách, ɖú Tư từ sáng đã lẽo đẽo theo sau Nhiên, bà nói cái gì đủ thứ chuyện, làm cho cô nhức đầu không thôi. Nói mãi nói mãi, cuối cùng ɖú Tư cũng không nhịn được sự thờ ơ của cô, bà kéo cô vào góc, nói thẳng:


- Con nhỏ này, từ nãy giờ con có nghe ɖú nói cái gì không?
Nhiên gật gật đầu, mặt mũi cô điềm nhiên, cực kỳ tỉnh táo.
- Con nghe mà, con nghe từ nãy giờ luôn mà.
Vú Tư đánh nhẹ vào tay cô, bà cằn nhằn:
- Nghe mà có hiểu không?
Cô lại gật đầu:


- Hiểu. Con hiểu nên con mới xin ɖú đi ra chợ mua đồ đây nè.
Vú Tư ngả người hỏi lớn:
- Chuyện tao nói với chuyện ra chợ thì liên quan gì? Con nhỏ này, mày nói cái gì cho tao dễ hiểu hơn coi.
Nhiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh ɖú Tư, cô cười hề hề, giải thích:


- Thì vầy, ɖú sợ con với cậu Cả có chuyện gì gì đó đúng không? Thì bây giờ vợ tương lai của cậu Cả tới chơi, con tránh mặt đi là được mà, đúng không?
Vú Tư bĩu môi:
- Mày tránh đi thì chắc cậu Cả không để ý tới mày nữa chắc?
Cô cười khổ nhìn vú, cô hỏi:


- Vậy chứ ɖú muốn sao?
Vú Tư lúc này không cà khịa cô nữa, bà thở nhẹ ra một hơi, thật lòng quan tâm đến cô, bà nói:


- Nhiên, ɖú không có chê con nhưng ɖú nói thiệt là con với cậu Cả... không thể nào được đâu. Cậu Cả nhà này thân phận cao quý lắm, mình người thường với không tới được đâu con. ɖú chỉ sợ mày có tình cảm gì gì đó với cậu Cả thì khổ, khổ cho mày thôi con à. Mày được bà Nhĩ gửi gắm, lỡ mày có chuyện gì thì tao cũng khó mà bả cũng khó, khó ăn khó nói với nhà mày. Mày hiểu ý ɖú không con?


available on google playdownload on app store


Nhiên biết ɖú Tư muốn tốt cho cô, bà là người lạ với cô, chỉ vì sự gửi gắm của bà lão Nhĩ nhà cô mà hết lòng quan tâm chăm sóc cho cô trong suốt thời gian vừa qua. Cô cũng hiểu rất rõ những gì mà ɖú Tư vừa nói, thân phận cô thấp như vậy, gia đình không có, nghề nghiệp lại đặc biệt không được lòng phụ huynh, nào dám mơ tưởng gì đến làm dâu nhà giàu. Mà cô cũng không thích cậu Cả mà, lại chưa từng muốn trói buộc cuộc đời của mình vào sau cánh cửa hào môn quyền quý. Cô không hợp để làm người quản lý một gia đình lớn, đến cả cuộc đời của cô, cô còn chưa chắc quản lý được, nói gì là quản lý cuộc đời của những người khác.


- Vú, con nói thiệt là con với cậu Cả không có gì thiệt mà. Con biết con đứng ở đâu, sẽ không có cái chuyện như ɖú vừa nói đâu. ɖú đừng có lo, ɖú yên tâm nha.


Vú Tư nghe cô nói, lại nhìn thấy biểu cảm thật thà trên gương mặt trắng hồng của cô, bà coi như yên tâm phần nào. Bà cũng không phải chê cô không hợp với cậu Cả, thật sự là cô rất xinh, đứng bên cạnh cậu Cả trông cô rất nhỏ nhắn đáng yêu, không hề kém sắc một chút nào so với cậu Cả bên cạnh. Nhưng xét về gia cảnh, tuổi tác, xuất thân,... Nhiên và cậu Cả hoàn toàn không hợp nhau một chút nào. Bà chỉ sợ cô phải lòng cậu Cả rồi mãi không thể dứt mình ra được...


Thở dài một hơi, bà khẽ gật đầu, nói với cô:
- Ừ, con liệu sao mà làm, ɖú chỉ sợ con khổ...
- Con biết mà vú, ɖú đừng lo nha, nha!


Sau khi nói chuyện xong với ɖú Tư, Nhiên vào phòng sửa soạn một chút. Cô mặc thêm áo khoác, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang kèm theo túi đeo chéo, sau đó báo với ɖú Tư một tiếng rồi mới ra ngoài. Cô muốn về thăm nhà bà lão Nhĩ, xem bà nội cô có để lại thông tin liên lạc nào không. Phần khác, cô cũng muốn tránh mặt một số người không nên gặp mặt. ɖú Tư nói với cô hôm nay bạn gái của cậu Cả đến chơi, có thêm vài người bạn của cậu Cả nữa. Mặc dù cô không hỏi những người bạn kia là ai nhưng cô biết chắc sẽ có người mà cô không muốn gặp nhất cũng sẽ đến. Thà là cô tránh mặt, đỡ hơn vô tình nhìn thấy nhau sẽ rất phiền phức.


.......................................


Cao Phong bị bà Hai ép phải ở lại ăn một bữa cơm, anh biết là mẹ anh muốn anh gặp mặt Nhi, đã vậy bà còn cố ý kéo thêm Chí Thiện và bạn gái anh ta đến chơi cùng. Nếu chỉ có Nhi đến, anh lúc này đã không cần phải đứng ở đây, nhưng Thiện và Như cũng tới, anh không thể nào không nể mặt bọn họ được.


Anh đứng ở trên lầu hai, trên tay là điếu thuốc cháy được một nửa, chuyện bức tranh bị mất cắp thật là khiến anh đau đầu. Đã gần một tháng mà vẫn chưa tìm ra tung tích gì của bọn lấy cắp tranh, cuối cùng chỉ có thể vịn theo một cô nhóc con mà điều tr.a tiếp. Anh không biết là anh làm như vậy có đáng thương cho cô nhóc kia quá hay không nhưng anh cũng không còn cách nào khác, trước mắt chỉ có thể làm như vậy, xem kết quả thế nào rồi lại tính tiếp.


Rít vào một hơi thuốc, sau đó phả mạnh ra, trong lúc lơ đãng nhìn xung quanh, anh vô tình nhìn thấy Nhiên vừa bước ra khỏi cổng. Bóng dáng cô nhỏ xíu, ăn mặc kín đáo, chân trước chân sau thoăn thoắt ra ngoài. Đột nhiên anh nhớ lại chuyện lần trước ở nhà anh, cô phi xe như bay ra khỏi cổng, không hề chào hỏi anh một câu nào. Trong lòng anh đột nhiên sinh ra thắc mắc nhưng cụ thể là thắc mắc thế nào thì anh không rõ, chỉ thấy có chút kỳ lạ về hành động của cô mà thôi.


Lấy điện thoại ra gọi cho một số, lát sau, có hai chiếc xe máy rà rà chạy theo sau Nhiên, bọn họ chính là người mà anh thuê để theo dõi cô, mục đích là muốn xem thử cô ra khỏi nhà sẽ đi đâu và làm gì. Anh cũng không định sẽ mãi theo dõi cô, chờ khi nào anh tìm được bà lang Nhĩ, hỏi rõ ràng mọi chuyện, anh sẽ để cho cô được tự do.


Thêm vài phút sau nữa, cánh cửa lớn nhà ông Thượng có một chiếc xe hơi chạy vào, Phong nhìn thấy chiếc xe hơi ở dưới sân, anh bắt đầu dụi thuốc, sau đó xoay người quay vào trong phòng. Trước là cởi áo thun bên ngoài, sau đó lại đến chiếc quần thun phía dưới, đến khi không còn mảnh vải nào trên người, anh mới thong thả bước vào phòng tắm.


Phong là người đàn ông trưởng thành, cơ thể được luyện tập mỗi ngày nên cơ bắp trên người anh vô cùng săn chắc, hơi thở tràn đầy sự nam tính. Đã hơn 30 tuổi nhưng nếu anh không nói thì người đối diện cũng không đoán được số tuổi hiện tại của anh. Cơ thể này cùng với gương mặt này, bảo sao lại làm nhiều cô si mê đến như vậy. Chẳng qua, người đàn ông này vẫn chưa muốn tính đến chuyện trăm năm, cũng chưa có ý định sẽ tìm cho mình một cô vợ.


Lúc anh xuống dưới nhà đã nhìn thấy Nhi cười đến rực rỡ nói chuyện cùng mẹ anh, Thiện và Như ngồi một bên, nét mặt của ai cũng tràn đầy vui vẻ. Phong hơi nhíu mày, anh bước vào phòng khách nhỏ, trong lòng có chút không thoải mái nhưng cũng không muốn biểu hiện rõ ràng ra mặt. Anh là người kiệm lời, lại đặc biệt không thích sự ồn ào, người càng nói nhiều thì càng không thể là bạn của anh. Một phần vì tính cách, phần khác lại vì công việc, lâu dần hình thành cho anh thói quen không thích nơi ồn ào náo nhiệt. Người nhà họ Nguyễn đều hiểu tính anh, vậy nên mỗi khi anh về thăm nhà, hoặc là mẹ ruột anh, hoặc là có chuyện gì quan trọng thì mọi người mới lên phòng tìm anh. Còn ngoài ra nếu có việc gì khác sẽ đợi đến bữa cơm hoặc là đợi khi anh xuống nhà sẽ tìm anh nói chuyện. Anh chỉ khó khăn trong việc sinh hoạt một chút, còn ngoài ra những thứ khác thì sao cũng được, tương đối dễ chịu.


Bà Hai thấy con trai mình xuất hiện, bà ngoắc ngoắc tay, cười nói:
- A, Phong, lại đây ngồi đi con.
Phong bước đến ngồi xuống bên cạnh Thiện, anh từ chối mẹ mình.
- Con ngồi ở đây.


Vừa nói, ánh mắt anh vừa chạm đến ánh nhìn của Nhi, dưới đôi mắt phượng đầy sức hút, Nhi có chút không nhịn được mà khẽ rung động trong lòng. Cô vừa giận anh lại vừa nhớ nhung anh, cảm giác lúc này rất khó diễn tả được bằng lời. Đã mấy tháng không gặp, anh lúc này lại càng trông điềm tĩnh và cuốn mắt cô hơn hẳn. Người đàn ông trưởng thành, phong độ, bên cạnh lại không có bóng dáng phụ nữ thì càng quyến rũ, càng nam tính và mị hoặc. Cô tự nhận mình là một người phụ nữ xinh đẹp, cũng từng qua lại với rất nhiều người khác giới tầm cỡ. Nhưng không hiểu sao, trong lòng cô cứ mãi nhớ nhung đến anh, cứ như là nếu không phải gả cho anh thì cô sẽ không lấy chồng luôn vậy.


Thiện ngồi bên cạnh Phong, anh cũng nhìn ra được ánh mắt si mê của em gái mình khi nhìn Phong. Khẽ thở dài trong lòng một hơi, sợ Phong lại làm ra hành động gì khiến em gái mình đau lòng, anh liền dời sự chú ý của Phong sang mình, anh hỏi:
- Này, nghe nói bé Hoài được mẹ nó đến đón à?


Phong dời tầm mắt sang hướng khác, anh gật đầu, trả lời:
- Ừ, mẹ con bé về rồi, nói là bên nội nhớ nên đưa con bé về thăm ông bà nội nó mấy hôm.
Nhi vọt miệng góp lời:
- Em vừa định đến chơi với bé Hoài thì con bé lại đi rồi, khi nào thì bé Hoài về hả anh Phong?
Phong nhàn nhạt trả lời:


- Chắc là hai ngày sau.
Nhi lại hỏi:
- Vậy hai bữa nữa em đến đưa con bé đi chơi nha?
Phong đồng ý:
- Tùy em.


Nhi cười xán lạn, còn bà Hai thì lại cảm thấy cực kỳ hài lòng về thái độ này của con trai mình với Nhi. Bà rất ưng Nhi, xét về diện mạo, gia cảnh, công việc và tuổi tác, Nhi gần như hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của bà khi chọn dâu. Mà Nhi lại là em gái của Chí Thiện, bạn thân của Phong, vậy cũng coi như cô là thanh mai trúc mã với Phong rồi. Giờ chỉ đợi con trai bà nhận ra sự chân thành của Nhi, vậy thì sẽ rất nhanh thôi, bà liền có cháu nội mà ẵm bồng. Hơn nữa, chồng bà cũng khá hài lòng về gia đình Nhi, một cô con dâu tốt như vậy, bà không thể để vuột khỏi tay mình được. Bà lại càng không muốn mình cũng sẽ giống như bà Ba, vớ ngay một đứa con dâu không ra gì, làm mất hết mặt mũi của bà.


Người giúp việc từ phòng ăn đi tới thông báo thức ăn đã được dọn lên, mời mọi người sang dùng bữa. Bà Cả và bà Tư đang xuống, riêng bà Ba có hơi mệt trong người nên không xuống ăn cơm cùng mọi người. Ai cũng biết mấy hôm trước ông Thượng và bà Ba có chuyện gì đó cơm không lành canh không ngọt, vậy nên bà Ba tâm trạng không vui cũng là chuyện quá đỗi bình thường. Mà bà Ba là như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy bà ấy có thái độ tốt với ông Thượng, mặc dù ông ấy là chồng của bà.


Trên bàn ăn, mọi người ăn cơm vô cùng nghiêm túc, vì hôm nay có khách đến chơi nên không khí náo nhiệt hơn một tí. Mà cũng không hẳn là quá náo nhiệt, đại loại là có thêm người, có thêm vài tiếng cười vốn dĩ phải nên có mà thôi. Bà Cả và bà Tư cũng sẽ vì nể mặt cậu Cả mà không nói mấy lời châm chích bà Hai như thường ngày. Nói gì thì nói, khách khứa dù có thân thiết cỡ nào thì cũng là người ngoài, mọi người dù có không ưa nhau thì cũng phải giữ thể hiện cho ông Thượng, giữ thể diện cho nhà họ Nguyễn. Chưa nói đến hôm nay lại có vị "mặt lạnh" là cậu Cả ngồi đây, bà Cả có quyền lực cỡ nào cũng không dám nói nặng nói nhẹ bà Hai, huống hồ chi là bà Tư sinh sau đẻ muộn.


Bà Tư Phụng tính tình vốn cởi mở, nhìn thấy Nhi nói năng dễ nghe, biết tôn trọng địa vị của bà, tầm tuổi hai người bọn họ cũng không hơn kém nhau là bao nhiêu, vậy nên cũng không kiệm lời mà hỏi cô vài câu.


- Cô Nhi sau này rảnh phải thường xuyên ghé đây ăn cơm nha, tôi thấy chị Hai ưng bụng cô dữ lắm đó nghen.
Nhi cười tươi, cô có chút thẹn thùng, khẽ nói:
- Con sợ làm phiền mọi người thôi ạ.
Tư Phụng lại nói:


- Có cái gì mà phiền, trước sau gì cũng về chung một nhà mà, phiền gì không biết... phải không chị Hai?
Bà Hai hôm nay đặc biệt vui vẻ, vậy nên cũng hòa thuận với bà Tư.
- Ờ, là người một nhà cả mà, trước lạ sau quen, có cái gì mà phiền.


Bà Cả im lặng suốt từ nãy đến giờ, bà để ý đến cậu Cả từ đầu bữa cơm, không rõ cậu Cả tâm ý thế nào, bà nghĩ ngợi một lát rồi đột nhiên quay sang hỏi cậu ấy.


- Cậu Cả nè, con định bao giờ thì cưới vợ đây? Thiên cũng sắp kết hôn rồi, trong ba anh em giờ chỉ còn mình còn độc thân thôi đó. Có ưng ai chưa, nói với má để má chuẩn bị trước cho. Thân là cậu Cả, không thể thua kém hai đứa kia được.
Bà Hai nhíu mày, bà vọt miệng trả lời:


- Chị Cả hỏi gì lạ, thì con bé Nhi...
Bà Hai chưa kịp nói hết, cậu Cả đã lạnh lùng cất giọng cắt ngang lời bà.
- Con chưa có ý định kết hôn, má Cả đừng tính sớm.
Bà Cả cười cười, lại hỏi:
- Sao vậy cậu Cả?


Cao Phong gắp thịt tôm cho vào miệng, nhai xong con tôm nhỏ rim mặn, anh mới nhàn nhạt trả lời:
- Chưa tìm được cô gái thích hợp, chưa muốn cưới.


Một câu nói ra khiến bà Hai và cả anh em Thiện, Nhi đều cảm thấy khó chịu trong lòng. Nhất là bà Hai, bà giận đến phát run trong lòng, chẳng qua vì hiểu quá rõ tính tình con trai, vậy nên bà mới không lên tiếng trách móc.


Còn Nhi thì khỏi nói cũng biết cô ê ẩm mặt mày như thế nào, không phải là buồn bã suy sụp mà là tức giận chán ghét. Nói cái gì thì cô cũng là con gái, sao anh ấy lại không biết thương xót cho cô một chút nào hết vậy? Có cần phải nói những lời tuyệt tình như thế không?


Bà Cả vốn dĩ biết Phong không thích Nhi, mấy hôm trước lại nghe có người báo cho bà biết là họ nhìn thấy Phong vào phòng của cô giáo Nhiên. Nhiên thì tất nhiên là không xứng với cái danh mợ Cả nhà này rồi, nhưng nếu bà muốn, không xứng rồi cũng sẽ thành xứng.


Ông Thượng chồng bà quá thiên vị Phong, bà không thể cứ trơ mắt nhìn con trai của mình thiệt thòi thêm nữa. Cái gì mà không hợp với Phong, không vừa ý bà Hai, không nằm trong tiêu chuẩn của ông Thượng thì bà đều muốn gán ép cho Phong. Có như vậy, địa vị của con trai bà mới có thể vững mạnh, tương lai kế thừa gia sản sẽ là chuyện một sớm một chiều mà thôi. Cứ đợi đấy!


.....................................
Sau bữa cơm, bà Hai kéo Nhi đến phòng trò chuyện, cả Như vợ sắp cưới của Thiện cũng theo cùng. Trong đình nghỉ mát lúc này chỉ có Phong và Thiện, hai người bạn thân, lại là hai người đàn ông, ngồi chung với nhau vẫn là dễ chịu hơn hẳn.


Phong không uống trà, anh chỉ uống nước lọc, thêm một ít đá. Dòng nước mát lạnh chảy vào bụng khiến tâm trạng anh tốt hơn rất nhiều. Cũng không kiên dè gì, anh quay sang nói với Thiện.
- Chú về nói lại với Nhi, sau này hạn chế đến đây chơi, tôi không muốn làm em gái chú buồn.
Thiện cười nhạt:


- Còn chỗ nào để buồn hơn nữa, chú tuyệt tình lại thẳng thắn như vậy, con bé chắc chỉ có nước nuốt nước mắt vào trong.
Phong liếc mắt nhìn bạn mình, anh nói:


- Em gái chú thế nào, chú tự hiểu. Tôi với cô ấy không thể, chú bảo cô ấy đừng nên phí sức vào tôi như vậy. Con người tôi không biết dịu dàng với phụ nữ, tổn thương là em gái chú thôi.


Thiện đột nhiên thở dài, ẩn sau gương mặt điển trai răng trắng môi hồng kia là một nỗi niềm giấu kín khó tả. Bao nhiêu năm qua, anh đã từng khuyên em gái mình rất nhiều lần nhưng con bé vẫn nhất quyết không chịu bỏ cuộc với Phong. Mà anh là bạn Phong, bạn từ thuở nhỏ đến giờ, chẳng nhẽ anh không hiểu tính cách của Phong. Cậu ấy đã nói không thể tức là không thể, cũng đã nói với anh mấy lần về chuyện của Nhi. Nhưng anh đứng giữa, anh biết phải làm sao đây. Em gái thì khuyên không được, lại không có mặt mũi nào xin Phong cho con bé một cơ hội. Chuyện này... chỉ trách Nhi yêu không đúng người, u mê bất chấp.


Biết Thiện đang khó xử, Phong cũng không nói thêm về vấn đề này. Anh đột nhiên nhớ ra chuyện lần trước Thiện từng nói sơ qua với anh, anh bắt đến chuyện này mà nói.
- À chuyện lần trước chú nói với tôi là tìm giúp một người, đã tìm được chưa?


Nghe Phong hỏi, Thiện vốn đang đau đầu lại càng đau đầu hơn, anh khàn giọng trả lời:
- Vẫn chưa, cô ấy giống như là mất tích vậy.
Phong nhướn mày, anh hỏi:
- Chú làm con gái người ta đau lòng đến mức chạy trốn, giờ còn tìm làm gì? Hay là thích người ta rồi?


Thiện cười cười, không biết là nói thật hay nói đùa.
- Cũng có thích.
Phong quăng cho bạn mình một ánh nhìn xem thường:
- Đã chuẩn bị đám cưới với Như, chú đừng làm khổ con gái nhà người ta. Làm như vậy không quân tử, chắc chắn sẽ hối hận.


Thiện đá một phát vào ghế Phong, anh vừa cười vừa nói:


- Nói đùa thôi, tôi muốn tìm cô ấy để xin lỗi. Dù sao cũng là do tôi, cô ấy là cô gái rất tốt, lại nhỏ tuổi như vậy... không biết lúc này đang trốn ở đâu khóc thầm một mình rồi. Hơn nữa club của tôi rất cần cô ấy, vừa đổi sang người khác đã có chuyện, chú giúp tôi tìm cô ấy, đây là chuyện chính đáng.


Phong khẽ gật đầu:
- Chính đáng thì được, gửi thông tin sang cho tôi, tôi nhờ bạn tôi để ý giúp. Tên gì vậy?
- Cô ấy tên An....


Thiện còn chưa nói hết tên người cần tìm thì điện thoại của Phong đột nhiên reo lên. Nhìn thấy dãy số hiện trên màn hình, anh có chút gấp gáp hơn bình thường, nhanh chóng ấn máy nghe.
- Tôi nghe!
Đầu dây bên kia khá là ồn ào, tiếng nói xen kẽ vào nhau, vô cùng khẩn trương.


- Cậu Cả, cô gái ở đây xảy ra chuyện rồi.
Phong khẽ nhíu mày, anh trầm giọng, hỏi gấp:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Đầu dây bên kia gấp rút báo cáo:


- Tôi đi theo dõi cô ấy, phát hiện cô ấy đến nhà bà lang Nhĩ... nhưng chỉ mấy phút sau... tôi đột nhiên nghe thấy tiếng hét của cô gái này. Sau đó... lúc bọn tôi chạy vào, liền thấy cô ấy bất tỉnh nằm sóng soài dưới đất, trên đầu chảy máu, không tìm thấy người khác xung quanh nhà.


Phong siết chặt điện thoại, anh nghĩ rất nhanh, sau đó liền hỏi:
- Nghe thấy cô ấy hét cái gì?
Người bên kia có vẻ kích động, giọng nói vừa khàn vừa run.
- Cô ấy hét lên là... ma... ma!
Ma? Nhà bà lang Nhĩ... có ma?!






Truyện liên quan