Chương 11

Nhiên đứng hình mất mấy giây, phải một lát sau, cô mới thả phịch người ngồi xuống nệm. Cô nhìn ma Tú, sau lại thở phào một hơi đầy thất vọng, cô hỏi nhỏ:
- Vậy... anh có biết người ch.ết kia là ai không?
Ma Tú trầm mặc, đáy mắt đen hun hút:


- Vẫn chưa tìm ra được, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng.


Nhiên hít vào một hơi, cảm giác lúc này có hơi sầu đời một chút. Ma Tú là ma mà anh ta còn không giúp cô tìm được chủ nhân của mặt dây chuyền, vậy thì cô cũng đừng trông mong gì về bản thân mình sẽ tìm được. Mà nghĩ lại thấy mọi chuyện hết sức kỳ lạ, nó cứ rối rắm kiểu gì ấy, gỡ mãi không ra.


- Ma Tú, tôi thiệt là nhức hết cả đầu, tôi không hiểu cái mô tê gì hết đây nè.
Ma Tú đồng cảm với cô, anh ta cất giọng trầm trầm, như là động viên cô.


- Tôi biết cô không hiểu, tôi đang cố gắng hết sức để giúp cô. Trước mắt thì tôi chỉ có thể thông qua mặt dây chuyền mà xác nhận chủ nhân từng sở hữu mặt dây chuyền này đã ch.ết. Còn về chuyện người ch.ết này là ai thì tôi vẫn đang ngóng tin tức giúp cô. Nhưng chuyện này có vẻ không đơn giản đâu Nhiên Nhiên, cô nên cẩn thận hơn, hạn chế đi đêm một mình.


Nhiên không phải người nhát gan, chẳng qua là cô có hơi lo lắng một chút.
- Ý anh là... ở đây có ma?
Hỏi xong câu này, Nhiên lại thấy có chút buồn cười. Cô hỏi câu này dư thừa thiệt, trước mặt cô chẳng phải là một con ma hay sao?


available on google playdownload on app store


Ma Tú cũng nhận ra được câu hỏi quắn quéo của cô, anh ta cười cười, trả lời cô:
- Ở đây chỉ có tôi là ma, tổ tiên nhà này không ở đây.
Nhiên mở tròn mắt nhìn anh:
- Thật á? Ở đây không có con ma nào khác?
Ma Tú gật đầu xác nhận:


- Không có. Đất ở đây là đất long mạch, xung quanh được trấn bằng hoàng phù, ma quỷ không vào được. Còn tổ tiên nhà này thì không ngụ ở đây, họ có nhà thờ tổ riêng để hiển linh và hưởng hương khói.
Nhiên gật gù:


- À tôi hiểu rồi, vậy tôi cũng yên tâm hơn chút. Ơ mà này, còn anh thì sao, sao anh vào đây được?
Ma Tú từ tốn giải thích:


- Tôi có bà nội của cô giúp, bà lão Nhĩ làm cho tôi một chiếc vòng ẩn linh khí, vậy nên tôi mới vào đây được. Hơn nữa, tôi toàn ở trong kiếm đồng, mà kiếm đồng do có từ thời xa xưa, tôi ẩn trong đó nên không bị hoàng phù phát hiện.
- Ra là vậy, hèn gì anh vào đây được...


Lại nghĩ thêm một chút, Nhiên chậc lưỡi một phát, cô bắt đầu suy luận với ma Tú:


- Nếu chủ của mặt dây chuyền này đã ch.ết, vậy thì rất có thể chị gái xinh đẹp tôi gặp đêm hôm đó... cũng không phải là người còn sống. Nhưng mà tôi vẫn không hiểu được, anh vừa nói xung quanh biệt thự Nguyễn Cao này có trấn phù... nếu đã trấn phù thì làm sao có con ma khác nào vào được? Hay chẳng nhẽ con ma đó cũng giống anh, cũng được người nào đó tìm cách cho vào được đây?


Ma Tú thoáng im lặng một lát, vài giây sau, anh ta mới khẽ lắc đầu, trả lời:


- Không có chuyện đó được đâu, khả năng có thêm một con ma nào khác vào được đây là không khả quan. Cô cứ nghĩ đi, nếu con ma đó vào đây được, nếu đã gặp được cô, vậy sao không nói thẳng ra là muốn gì ở cô, đúng không? Chỉ đưa cho cô một mặt dây chuyền như vậy, dù cô có mọc thêm tám cái đầu cũng không đoán được người kia muốn cái gì từ cô.


Nhiên mặt mày nhăn nhó kêu lên một tiếng:
- Ui nhức cái đầu! Rốt cuộc là thế nào vậy hả trời?
Ma Tú cũng rối rắm thật sự, chuyện này anh ta đoán không ra, cũng không có cách nào đoán ra được. Cuối cùng cũng chỉ có thể làm theo cách của cậu Cả đã nói với Nhiên.


- Trước hết tôi thấy cứ làm theo ý cậu Cả gì đó, theo dõi cô gái tên Dao kia. Biết đâu là do cô ta cố tình để lại mặt dây chuyền này cho cô thì sao. Cũng không loại trừ khả năng giống như cô nói, vụ này là do người còn sống làm. Mục đích là muốn đấu đá hãm hại nhau, mà nạn nhân bất đắc dĩ bị cuốn vào cuộc chiến... vô tình là cô.


Nhiên cũng hết cách, bây giờ cũng chỉ có thể làm theo cách này. Xem ra chuyện này không đơn giản, ước gì lúc này có bà lão Nhĩ nhà cô ở đây thì hay biết mấy!
________________________


Như thường lệ, Nhiên sau khi dạy học xong cho cậu Bắp con trai của bà Tư, cô nghỉ ngơi một vài tiếng, sau đó lại phi xe chạy đến nhà cậu Cả dạy học cho bé Hoài. Giờ giấc đã đổi lại sang 3 giờ chiều, vậy nên Nhiên không dám đi bộ nữa. Cô sợ trời khuya, đi bộ lông nhông bị chó rượt, vậy nên từ bỏ sở thích vừa đi vừa ngắm mây trời ruộng lúa của mình.


Nhiên cho xe máy dừng trước cổng, cô thấy cửa khóa bên trong, vậy nên cô liền bấm chuông cửa, gọi dì giúp việc ra mở cửa cổng cho cô. Cô nghĩ chắc là cậu Cả không có nhà, hôm qua nghe cậu ấy nói hôm nay cậu đi đâu đó có việc thì phải.


Nhiên ấn chuông cửa một lát, cứ đinh ninh là dì giúp việc sẽ đi ra mở cửa cho cô, nhưng trái với suy nghĩ của cô, người giúp cô mở cửa cổng lại là người mà cô không ngờ tới được. Và cũng là người mà cô cả đời này... cô không muốn gặp lại nhất!


Nhiên siết chặt túi xách, hô hấp như ngừng trệ, tim đập hơi nhanh, thậm chí vẫn còn chút gì đó nhoi nhói khi nhìn thấy gương mặt đang dần đến gần. Đúng là oan gia ngõ hẹp, đã là oan gia thì dù có trốn ở đâu cũng gặp nhau được, buồn cười thật...


Thiện đưa Như đến chơi nhà Phong, nghe nói lát nữa mẹ bé Hoài sẽ đến, đã lâu không gặp lại bạn cũ nên anh hẹn Phong hôm nay cùng ăn bữa cơm. Sẵn dịp thông báo với mẹ bé Hoài về thời gian diễn ra đám cưới của anh với Như. Vì anh đưa Như đến hơi sớm, Phong lúc này vẫn chưa về, dì giúp việc thì đang bận rộn sau bếp. Lại nghe bé Hoài bảo là cô giáo dạy kèm tiếng anh của con bé đến, anh cũng đang rảnh tay nên liền giúp con bé ra mở cửa cho cô giáo. Nhưng mà... anh ngàn lần vạn lần cũng không thể ngờ được rằng... cô bé mà anh luôn tìm kiếm trong suốt mấy tháng trời... rốt cuộc lại vô tình gặp được ở đây!


Thiện như hóa đá đứng nhìn Nhiên, còn Nhiên thì không nhìn anh nhưng cũng không nói được câu nào. Trời hôm nay không quá nóng nhưng đứng gần mấy phút giữa trưa nắng như vậy, quả thật là đủ thử thách lòng kiên nhẫn của con người mà. Nhiên mặc dù không muốn gặp lại Thiện nhưng người tính không bằng trời tính, kết quả cuối cùng vẫn là không thể trốn tránh nhau suốt cả đời này được. Nếu bắt buộc phải gặp lại nhau, vậy thì cô xin chấp nhận, cũng không có ý kiến gì. Ông Trời nhiều khi cũng thích tạo sóng gió lắm, nhưng nghĩ thoáng lên thì, ông Trời là đang muốn cô mau khỏi "bệnh" đó chứ. Chắc ông ấy sợ cô cứ ôm "mối thù" này thì mãi sẽ không lấy được chồng, thế chẳng phải ông Tơ bà Nguyệt thất nghiệp vì cô à?


Nghĩ thì nghĩ cũng đã thông suốt nhưng cô lại không muốn nói chuyện trước với ông chủ cũ của mình. Vậy nên cứ mặc kệ anh ta có xây cột đình giữa sân hay không thì cô vẫn cứ điềm nhiên mà đẩy xe vào trong sân. Dựng xe ngay ngắn, cô rút chìa khóa xe, đang định đi vào trong thì lại nghe được giọng khàn đục của người đang đứng phía sau. Cô thầm cười nhạt trong lòng, cuối cùng thì cũng chịu lên tiếng rồi à, cứ tưởng lâu ngày gặp lại anh ta bị câm ngang hông.


- Nhiên, em... em đang sống ở đây à?
Nhiên đứng đối diện với Thiện, càng nhìn càng thấy không thuận mắt lắm. Đúng là ông bà nói cấm có sai, lúc thích thì nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp, lúc ghét rồi, đến họ thở thôi cũng thấy chướng khí vây quanh.


- Cảm ơn phúc khí của vợ chồng ông chủ, tôi sống rất tốt, chưa bị sốc mà ch.ết.


Thiện biết rõ Nhiên không phải là người độc mồm độc miệng, từ trước đến giờ cô luôn cư xử rất đúng mực, chỉ khi bị dồn ép quá mức, cô mới thể hiện rõ thái độ chống đối ra mặt mà thôi. Anh cũng biết là cô vẫn còn rất giận anh, nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ giận anh giống như cô vậy. Mà có khi còn là hận nữa chứ. Cũng là lỗi do anh, anh vì muốn kích thích Như mà tìm Nhiên làm mồi nhử. Nói là muốn bắt đầu một mối quan hệ nam nữ với Nhiên nhưng thật chất mục đích của anh là muốn Như để ý đến anh, muốn cô vì sợ mất anh mà quay trở về vòng tay của anh. Là do anh tự tạo nghiệp, anh lợi dụng tình cảm đơn phương của Nhiên, bây giờ dù cô có đánh anh thì anh cũng chịu chứ biết nói cái gì để bù đắp lại cho cô đây?


Nhiên cười cười, nụ cười lạnh lẽo này thật sự không hợp với đôi mắt to tròn này của cô một chút nào. Thiện có cảm giác nụ cười này của cô là một nụ cười khinh bỉ, tựa như hàng chục gáo nước lạnh phả mạnh vào mặt anh cùng một lúc. Đã vậy, giọng nói của cô lại còn chua chát hơn gấp nhiều lần.


- Ông chủ, tôi nghe nói anh và chị gái sắp kết hôn, thôi thì tôi chúc phúc cho hai người. Về chuyện trước kia, tôi chỉ nói với anh một lần, anh nghe cho rõ. Tôi quên hết rồi... nếu anh còn có lòng tự trọng, vậy mong anh đừng làm phiền đến tôi. Tôi và anh không ai nợ gì nhau hết, không có duyên, không đi chung đường, không cần phí thời gian với nhau. Anh hiểu ý tôi chứ?


Thiện nhìn cô, nhìn từng ánh mắt, từng cử chỉ, từng lời nói sắc bén lạnh lùng mà cô vừa nói ra... chẳng hiểu sao anh lại có cảm giác là cô cả đời này sẽ không tha thứ cho anh vậy. Ngay trong lúc anh vừa định nói lời xin lỗi cô thì bé Hoài trong nhà chạy ra, đi theo sau bé Hoài là Như, vợ sắp cưới của anh. Như nhìn thấy Nhiên đang ở đây, nụ cười rực rỡ trên môi cô ấy tắt ngúm, đôi mắt long lanh nhìn về phía Thiện, chốc chốc lại nhìn sang Nhiên, giống như là đang nghi ngờ, đang dò xét...


Chẳng qua là Nhiên không để ý đến lắm, cô lúc này nắm lấy tay bé Hoài, dắt con bé đi vào trong. Lúc đi ngang qua Như, Nhiên không khựng lại, không chào hỏi cũng không liếc nhìn lấy một cái. Cô xem chị ta cứ như người xa lạ, hay nói đúng hơn là xem chị ta như không khí, không buồn ngó ngàng tới. Nếu con người ai cũng giống như vẻ bề ngoài của họ thì tốt biết mấy, thế thì trên đời này đã chẳng có nhiều kẻ xấu đến như vậy rồi!


Nhiên cũng không biết sau đó thế nào, lúc cô dạy học xong, cặp đôi tiên đồng ngọc nữ kia vẫn còn ở bên ngoài. Chẳng qua lúc này cậu Cả cũng đã về, cậu đang ngồi trò chuyện cùng Thiện ở ngoài sân, tất nhiên là Như cũng vừa vặn ngồi sát bên cạnh chồng tương lai của mình rồi.


Phong đang uống trà, liếc mắt nhìn lên vừa vặn thấy Nhiên vừa bước ra. Môi anh hơi cong lên, hớp một hớp trà đợi cô bước ra ngoài. Anh cũng không nhận ra là cô có gì khác thường, chỉ thấy mặt mũi cô hơi méo xệch, có vẻ là đã đói.


Nhiên vốn dĩ không có ý định ở lại ăn cơm vì cô biết chắc kiểu gì hai người kia cũng sẽ ở lại ăn cơm. Gặp mặt càng lâu càng thêm phiền, cô thật sự không muốn nhìn thấy bọn họ thêm chút nào nữa. Cô bước đến gần bàn uống trà, không rảnh để ý đến cặp đôi kia, cô chỉ tập trung nói chuyện với cậu Cả.


- Cậu Cả, hôm nay em có việc... em về trước.
Phong có chút ngạc nhiên, mới hôm qua cô còn chạy theo anh, lẽo đẽo nói muốn ăn lẩu hải sản. Hôm nay anh cũng kêu dì giúp việc nấu rồi, lý nào cô lại đòi về?
Phong đặt tách trà xuống bàn, anh hơi nhíu mày, nói với cô:


- Đã nấu lẩu theo ý em, muốn ăn đòn?


Nhiên quên mất là cô hôm qua một hai đòi ăn lẩu, cậu Cả không thích ăn đồ cay nóng, cô phải năn nỉ đến gãy cả lưỡi thì cậu mới chịu đồng ý với cô. Nguy rồi, phen này cô mà về thật, có nước ngày mai cô phải ăn cơm với thịt lươn thật ấy chứ đùa?


Trong lúc còn đang suy tính nặng nhẹ thì Nhiên lại được nghe giọng nói trong trẻo của ai đó nói với cô:
- Nhiên ở lại ăn cơm đi, có mỗi mình chị hơi ngại... em cũng ở lại nha.


Nhiên ngước mắt nhìn Như, cô thầm bĩu môi trong lòng... làm như thân thiết lắm vậy mà kêu tên người ta. Xời ạ, chị ngại thì kệ chị, liên quan gì đến tôi.
Thấy Nhiên không trả lời, Thiện lại nói thêm vào:
- Ở lại ăn cơm đi cô giáo, dù sao cũng đã nấu theo ý em rồi mà.


Nhiên nghĩ nghĩ, lại nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của cậu Cả đang nhìn cô, cô thoáng chột dạ. Cuối cùng cũng không thể từ chối được mà lí nhí nói với người đàn ông mặt lạnh kia:
- Cậu Cả... trời tối cậu phải đưa em về đấy.


Mặc dù có hơi nghi ngờ về thái độ ngày hôm nay của Nhiên nhưng Phong cũng không có ý định sẽ hỏi cô luôn tại đây. Lại liếc mắt nhìn sang Thiện, anh thấy Thiện luôn nhìn chằm chằm về phía Nhiên, anh lờ mờ đoán ra được chuyện gì đó. Chẳng qua chuyện này cũng không phải là chuyện của anh, anh không nên xen vào làm gì.


Bữa cơm có bốn người ngồi chung một bàn, chủ yếu là hai người đàn ông nói chuyện với nhau, hai người phụ nữ bên cạnh chỉ tập trung ăn uống, không ai nói với ai câu nào. Nhiên thật sự có hơi đói, mà lẩu lại là món khoái khẩu của cô, vậy nên cô ăn khá nhiều. Phong biết cô thích ăn tôm, lại là tôm lột sạch vỏ, anh thì không đói lắm, rảnh rỗi ngồi không nên giúp Nhiên lột vỏ tôm. Nhiên hôm nay tâm trạng hơi tệ, thấy có tôm để trên đĩa thức ăn của mình, vậy nên cô cứ thế mà ăn, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều cả.


Chỉ là Nhiên không để ý nhưng hai người ngồi đối diện với cô thì lại cực kỳ để ý, nhất là Thiện, kể từ lúc nhìn thấy Phong lột vỏ tôm cho Nhiên, anh ta ngạc nhiên đến mức không ăn nổi nữa, mắt cứ nhìn chằm chằm về trước mặt, hệt như nhìn thấy ma.


Rõ là mới có mấy tháng trôi qua thôi nhưng anh có cảm tưởng đã trãi qua mấy năm rồi vậy. Thứ nhất là gặp lại Nhiên, thứ hai là nhìn thấy thằng bạn thân nổi tiếng là vô tâm với cả thế giới... vậy mà lúc này lại đang nhẫn nại ngồi lột vỏ tôm cho cô bé nhỏ bên cạnh. Chốc chốc lại thấy cô bé làu bàu bảo là Phong lột vỏ tôm còn sót, vậy mà thằng bạn khó chiều của anh lại không hề thấy khó chịu, vẫn kiên nhẫn tiếp tục lột vỏ tôm. Hai người bọn họ ngồi cạnh bên nhau, thế giới xung quanh ai ch.ết ai sống cũng đều mặc kệ, như là chẳng liên quan gì để họ cả...


Nhịn không được, Thiện buộc lòng phải hỏi:
- Này Phong, chú thân với Nhiên từ khi nào vậy?
Phong cười cười, nửa đùa nửa thật:
- Không thân lắm, đang hợp tác cùng một chí tuyến.


Phong nhìn sang Nhiên, thấy cô vẫn đang cúi đầu ăn tôm, ăn ngon đến hai mắt cũng sáng rực lên. Anh đột nhiên cảm thấy có hơi buồn cười, chung quy cũng là đứa trẻ mới lớn, có thất tình cũng phải ăn no. Nhịn không được, anh nửa đùa nửa nhắc nhở cô:
- Ăn từ tốn xem nào, nhai ẩu nuốt vội không tốt đâu.


Nhiên nghe Phong nhắc nhở, cô mím mím môi nhìn anh, lưng cũng bất giác ngồi thẳng dậy, tốc độ nhai thức ăn trong miệng cũng chậm hơn vừa nãy khá nhiều. Cũng không phải là Nhiên tham ăn, chẳng qua cô từ bé đã thường xuyên sống một mình, ăn uống qua loa, nhai đại nhai đùa rồi nuốt nhanh cho kịp giờ làm chuyện khác. Riết rồi cũng thành thói quen, mặc dù biết là không tốt nhưng cô cũng lười sửa. Vả lại cũng không có ai quản lý, cô có ăn hay không ăn thì cũng ít có ai nhắc nhở, nói gì là sửa được thói quen ăn nhanh...


Thấy cô nghe lời, Phong tương đối hài lòng. Chốc chốc lại kêu cô ăn thêm rau, đừng mãi ăn thịt, như vậy sẽ thiếu dinh dưỡng. Mà Nhiên lại đặc biệt nghe lời, anh nói cái gì cô đều gật gù nghe theo, dù có nhai rau đến trợn lên trợn xuống thì cô vẫn cố phải nuốt vào trong bụng. Quả thật, ăn cơm cùng cậu Cả thì đầy đủ dinh dưỡng đấy nhưng hơi vất vả, lại hơi bốc lột sức lao động của cô một tí.


Ăn xong bữa cơm, Thiện và Như về trước, mặc dù còn rất nhiều điều muốn nói riêng với Nhiên nhưng Nhiên lại chưa từng nhìn đến anh. Vậy nên những lời đã chuẩn bị sẵn từ trước cũng đành nuốt hết vào trong, đợi dịp khác sẽ đến xin lỗi cô một cách đàng hoàng nhất có thể.


Vừa rời khỏi nhà Phong, Như đột nhiên buông tay Thiện, cô không nhìn sang anh, chỉ nhàn nhạt giọng nói với anh:
- Em thấy hơi mệt, hôm nay em muốn ngủ ở khách sạn.


Thiện nhíu mày nhìn cô, anh đoán là do gặp được Nhiên nên cô mới cảm thấy không thoải mái. Thấy cô không vui, anh liền đi nhanh đến ôm lấy vai cô, thì thầm vào tai Như:
- Ừm, em muốn gì cũng được hết, chịu chưa?


Như không trả lời, nhưng cũng không chống cự lại cái ôm vai thân mật của Thiện. Cô yêu Thiện, cũng đã xác định anh là người trọn đời của cô. Chẳng qua là đang yên đang lành lại gặp được Nhiên... người con gái mà Thiện từng dùng để thay thế cô trong thời gian cô và anh chia tay. Vậy nên cô mới thấy không thoải mái, không được tự nhiên. Nói gì thì nói, cô thật sự không thể thích Nhiên được, mặc dù cô biết nếu không có Nhiên thì cô và Thiện có thể đã không còn cơ hội trở về bên cạnh nhau. Nhưng mà một cô gái đã từng được bạn trai cô ôm ấp, đã từng danh chính ngôn thuận trở thành bạn gái của bạn trai cô. Giờ bắt cô xem cô ta như một người bạn, cô thật lòng không thể làm được.


Hơn nữa, Nhiên lại vừa vặn là mẫu con gái mà cô không thích, tính tình ngang ngược, không dịu dàng, không biết phép tắt cư xử. Đúng hệt như những gì mà Thiện đã từng kể cho cô nghe, Nhiên không có gia đình, không được giáo dưỡng, vậy nên tính cách mới xấu đến như vậy. Mà cô, cô là người được ba mẹ bao bọc yêu thương dạy dỗ từ nhỏ, so giữa cô với Nhiên... Nhiên thật sự không xứng làm bạn của cô một chút nào!


.............................
Vì Phong hứa sẽ đưa Nhiên về nên lúc này Nhiên đang ngồi ở ghế xích đu đợi anh vào trong mặc thêm áo. Tối nay ăn lẩu no quá, cô thở phì phò đến cứng hết cả bụng. Tâm trạng ỉu xìu như bông hoa héo, cô hết thở dài, rồi lại tiếp tục thở dài...


Phong vừa bước ra đến sân đã nhìn thấy Nhiên ủ dột rầu rĩ thiếu sức sống ngồi một mình. Anh trước là quay đầu xe máy, sau đó mới thong thả bước đến chỗ cô đang ngồi. Anh kéo ghế bên cạnh ngồi xuống trước mặt cô, gõ gõ vào trán cô vài cái, nghe cô kêu đau, anh liền hỏi:


- Lại thế nào, nói tôi nghe xem.


Nhiên khịt khịt mũi, cô cũng biết là cậu Cả đã đoán ra được mối quan hệ của cô và Thiện. Chẳng qua là lúc này cô không muốn nhắc đến tên người đàn ông đó, vậy nên cô cũng ngại phải kể lại với cậu ấy. Lại tiếp tục thở dài một hơi, Nhiên ngước đôi mắt trong veo nhìn cậu Cả, cô cất giọng khàn khàn, lí nhí gọi:


- Cậu Cả...
Phong gật gật đầu nhìn cô:
- Ừm, ở ngay đây...
Nhiên mím mím môi, cô đột nhiên hỏi anh một câu kỳ lạ.
- Cậu nghĩ thử xem nhé, nếu là cậu thì cậu có thích một cô gái không có gia đình không?
Phong thoáng ngạc nhiên, anh nhướn mày nhìn Nhiên:
- Ý em là gì nào?


Nhiên mở đôi mắt tròn xoe, do dự mãi mới nói rõ một câu hoàn chỉnh.
- Một cô gái... theo người đời nhận xét là vô gia cư, không có ai dạy dỗ... có phải là không xứng đáng có được một người đàn ông tốt ở bên cạnh không hả cậu?


Phong kinh ngạc thật sự, đây là lần đầu tiên có người hỏi anh câu hỏi như thế này. Mà người đầu tiên hỏi anh lại là một cô gái mà anh đang để ý đến. Theo anh quan sát, Nhiên là cô gái năng động, trẻ tuổi, có hoài bão, có tham vọng, lại rất hiểu chuyện,... bình thường anh chỉ nhìn thấy cô nói cười, đã bao giờ thấy cô u sầu như thế này đâu?


Anh cũng đã trải qua cái tuổi yêu đương nhắng nhít, vậy nên chuyện cô thất tình, chuyện cô và Thiện có gì đó với nhau, anh thật sự không để ý đến lắm. Anh chỉ nghĩ là cô gái trẻ nào cũng sẽ có người trong lòng, Nhiên cũng đã 20 rồi, không yêu ai thì mới là chuyện kỳ lạ. Nhưng chuyện tình yêu là chuyện tự nguyện của hai cá thể có đủ cảm xúc, làm sao lại đem gia cảnh, xuất thân ra để phân biệt? Là hai người yêu nhau chứ có phải là hai gia đình hay là bố mẹ hai bên yêu nhau đâu?


Biết cô đang không vui, anh cũng không đùa với cô nữa, giọng anh dịu hơn một chút, anh nói với cô:
- Hai người yêu nhau không nói đến gia cảnh, vì vậy theo tôi thì không có cái gì gọi là không xứng, chỉ có phù hợp hoặc là không phù hợp thôi.
Nhiên gật gù:
- Thế ạ? Thế là em không phù hợp với ai rồi.


- Sao lại nói bản thân mình yếu kém như vậy?
Nhiên nhìn anh, cô thật sự rất buồn, vì câu nói này mà cô suy sụp mất một khoảng thời gian. Lại cố nở nụ cười chống chế, cô cười cười, nói:
- Cũng không có gì, sự thật là em không phù hợp với ai cả mà.
Phong lại hỏi cô:


- Em không vui vì mình không có gia đình, không có ai dạy dỗ à?
Nhiên gật gật đầu, đây quả thật là nỗi đau của cô, nỗi đau mà những người có đầy đủ gia đình sẽ không thể nào hiểu rõ được.


Phong càng nhìn cô, anh càng cảm thấy cô thật sự rất đáng thương. Nhỏ tuổi như vậy mà cuộc sống trải qua lại đủ thăng trầm, nếu là anh thì anh cũng cảm thấy khổ sở chứ không nói gì là cô. Anh là không muốn ở gần gia đình, nhưng chuyện đó sẽ khác xa hoàn toàn với chuyện anh không có gia đình. Loại cảm giác mỗi dịp ngày lễ ngày tết nhìn nhà nhà xum họp mà mình chỉ lủi thủi có một mình, đến ăn cơm cũng phải vội vàng như vậy... thật là đủ khiến anh chua xót.


Thật không thể nhịn được sự đồng cảm dành cho cô, anh liền nâng tay xoa xoa tóc cô. Cố gắng vận dụng hết vốn từ ngữ nghèo nàn của anh, anh dành cho cô một lời hứa hẹn bất chợt:


- Nếu sau này ai cười em không có gia đình thì em cứ bảo họ đến gặp tôi. Tôi đang nuôi cơm em, tôi cũng đủ trưởng thành để dạy dỗ em, thậm chí đi họp phụ huynh cho em tôi cũng có thể. Nhà tôi cũng có, không to nhưng đầy đủ tiện nghi, chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào em cũng có thể trở về. Được rồi, mỗi người sinh ra đều là báu vật, với tôi, em cũng là báu vật!






Truyện liên quan