Chương 14

Nghe thấy tiếng hét của cậu Cả, một đám người làm hoảng loạn giương mắt nhìn nhau, cả bà Hai cũng sững người vì cảm nhận được quá rõ cơn thịnh nộ của người đàn ông đằng sau lớp cửa. Nhất thời, tay chân bà Hai có hơi run run, cũng đã rất lâu rồi, bà chưa từng nghe con trai mình xưng "tôi" với bà. Ánh mắt bà gấp gáp chuyển dời lên gương mặt trắng bệch táy đỏ đầy mồ hôi của Nhiên. Cô lúc này cũng đang nhìn bà, ánh mắt cô lờ đờ nhưng lại chưa từng rơi nước mắt...


Mi mắt bà Hai run run, bà vừa cảm thấy tức giận, lại vừa cảm thấy lo lắng trong lòng. Lại nghe tiếng đập cửa vang dội vang lên gấp gáp, bà biết nếu hôm nay bà không mở cửa, tình nghĩa mẹ con có thể sẽ không còn...


Nghĩ vài giây, bà liền ra lệnh cho đám người làm dìu Nhiên đến ngồi xuống ghế, cũng bảo ả Xinh và vài người nữa đi vào trong tránh mặt. Đến lúc trong phòng chỉ còn lại bà, dì Cúc và Nhiên, bà mới nháy mắt bảo dì Cúc ra mở cửa, còn bà ở đây lại thị uy cảnh cáo Nhiên.


- Mày khôn hồn thì câm miệng, đừng để tao xé rách miệng mày!
Nhiên cắn chặt môi, nếu cô mà còn sức để trả lời thì cô đã to miệng chửi cha mắng mẹ bà ta rồi, ở đó mà uy hϊế͙p͙ cô. Mẹ kiếp!


Cửa được mở, cậu Cả kéo theo một nhóm người đi vào, có cả bà Tư cũng góp sức đi theo tìm người.


Tầm mắt cậu Cả quét nhanh một vòng trong phòng, ngay lúc nhìn thấy Nhiên đang ngả người dựa vào ghế, quả tim đang treo lơ lửng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng có thể bình yên trở lại. Nhưng vui chưa được mấy giây thì cảm giác lo lắng lại ập tới, vì lúc này đây, Nhiên nhìn thấy cậu đến nhưng mà cô không nở nụ cười...


available on google playdownload on app store


Cậu Cả bước nhanh đến chỗ Nhiên, cậu cúi người vuốt ve trán cô, ánh mắt cậu ngập tràn sự lo âu, cậu dịu giọng hỏi:
- Nhiên... trả lời tôi... em ổn không?
Nhiên nhìn cậu, nhịp thở yếu ớt, cô không khóc chỉ khẽ lắc đầu, thay cho câu trả lời không ổn.


Bà Hai nhìn thấy Nhiên lắc đầu, bà tức đến mức muốn hộc máu, lại thêm bà Tư đang oang oang cái miệng chỉ trích, bà gần như muốn nổ tung cái đầu. Bà Tư đây là sợ nhà cháy chưa đủ lớn, một mực muốn châm thêm dầu đây mà!


- Trời ơi chị Hai, chị định giết cô giáo của con em hả? Chị làm cái gì cô giáo Nhiên vậy? Sao chị đánh con gái nhà người ta ra nông nỗi này? Không được rồi... không được rồi... em phải báo cho chị Cả biết một tiếng... loạn rồi... loạn rồi!


Nói vừa dứt câu, bà Tư đã lệnh cho người làm đi báo tin cho bà Cả. Bà Hai lúc này trừng lớn mắt nhìn bà Tư, giọng bà khàn đi vì tức giận:
- Tư Phụng! Cô đừng có nhiều chuyện, đây là chuyện riêng tư của tôi, cô đi méc lại với bà Cả làm gì? Liên quan gì tới các người?


Bà Tư sấn ngang tới trước mặt bà Hai, bà lớn tiếng trả lời lại:
- Sao không liên quan? Cô Nhiên là cô giáo của con trai em, chị bắt người ta hành hung có hỏi em tiếng nào chưa? Mà chị đánh cô giáo vì lý do gì? Chị thích thì đánh người ta hả hay sao?
Bà Hai quát lớn:


- Là chuyện riêng của tôi và cô Nhiên, cô biết cái gì mà nói? Cút đi!


Trong lúc hai bà đang vung tay chửi nhau thì cậu Cả đã cúi người bồng lấy Nhiên, cậu nhìn gương mặt đỏ rực của cô, cõi lòng cậu nhoi nhói rất khó chịu. Nhìn cô mím chặt môi chịu đựng, đến động đậy còn khó khăn, cậu không biết phải diễn tả cảm giác lúc này của cậu ra làm sao nữa. Nếu cậu không đến kịp, nếu ɖú Tư không gọi cho cậu... vậy thì cô sẽ ra sao đây? Còn bị đánh đến mức nào nữa đây?


Nhiên dựa hết người vào lồng ngực rộng lớn của cậu Cả, cô mất sạch sức lực, cố gắng mở miệng nói một chữ cũng không được. Mệt quá, cô cứ thế khiếp dần đi, lúc này chỉ muốn ngủ một giấc cho quên đi cảm giác đau đớn.


Cậu Cả nhìn thấy hai mắt cô nhắm lại, hơi thở của cô tuy yếu nhưng không đến mức quá tệ, cậu biết cô chỉ muốn ngủ nên cũng không gọi cô dậy. Cậu lúc này mới nhìn về phía mẹ mình, lãnh khí ẩn quanh, lời nói phát ra cực kỳ lạnh lẽo:
- Mẹ... mẹ cho người đánh Nhiên?


Bà Hai nhìn con trai mình, lòng bà thoáng run rẩy, nhưng vì có mặt bà Tư ở đây nên bà cố gắng chống chế đến cùng.
- Phải, mẹ đánh nó, nó ăn cắp vòng tay của mẹ, mẹ đánh nó thì sao? Con định làm gì mẹ?


Phong thật sự quá mức thất vọng về mẹ mình, đã bao nhiêu năm qua đi mà bà vẫn chứng nào tật nấy, bản tính hung hăng ngày càng tăng chứ chưa từng giảm đi một chút nào. Cái tính tình này là do người cha quyền lực của anh dung dưỡng mà nên. Suốt ngày bao che, bà làm sai cái gì cũng bao che, hà hϊế͙p͙ người khác cỡ nào cũng bao che. Giờ thì hay rồi, hành hung con gái nhà người ta đến thừa sống thiếu ch.ết, chả nhẽ bây giờ anh báo công an gông cổ mẹ anh về đồn để bà biết khổ biết nhục với người ta cho chừa cái thói ngông cuồng này hay sao?


Phong nhịn hết mức có thể, anh thì ra sức cưng chiều trẻ nhỏ, đến ăn cũng canh chừng từng li từng tí. Còn mẹ anh thì hay rồi, thích là đánh, đánh không lý do cũng đánh. Càng nghĩ đến càng tức, tức đến mức lười thị uy với bà, cũng lười tranh luận đúng sai.


Anh bồng chặt lấy Nhiên, ánh nhìn lạnh lùng, giọng nói phát ra hờ hững khiến cõi lòng bà Hai buốt lạnh...
- Mẹ không cần nói nữa, chuyện này sẽ không dừng lại ở đây. Tốt nhất mẹ nên kêu đám lâu la của mẹ xuống gặp dì Cả nhận tội, nếu không... đừng trách con xuống tay với phụ nữ.


Nói rồi, cậu Cả bồng Nhiên bước ra ngoài, theo sau cậu là ɖú Tư và chú Lộc quản gia. Bà Tư nhìn thấy mặt mày bà Hai nhăn nhó méo mó, bà cười khinh thường, cũng không quên nhắc nhở một tiếng.


- Không biết chị Hai có nghe rõ những gì con trai chị nói chưa? Kêu cái lũ người của chị đi mà gặp chị Cả đầu thú. Lũ độc ác, vô pháp vô thiên.
Bà Hai trừng mắt nhìn bà Tư, bà vung tay đập nát bình hoa sứ nhỏ trên bàn, gào ầm lên đuổi người:
- Cô cút đi, cút đi cho tôi, cút!


Bà Tư cười khẩy, vừa phủi phủi tay vừa cười nói:
- Tôi cần thèm ở đây với chị lắm đó chị Hai, nói cho chị biết, chị lo mà tìm cách chạy tội với anh Thượng đi. Lần này thì đừng hòng mà nhờ con trai xin xỏ, cho bỏ cái thói coi trời bằng vung của chị. Hừ!


Không đợi bà Hai kịp phát hoả, bà Tư đã nhanh chóng xoay người lắc mông rời đi. Lúc bà Tư đã đi xa được một đoạn mà vẫn còn nghe rõ được tiếng mắng chửi kèm theo tiếng đập phá đồ đạc trong phòng. Bà Tư càng nghe càng phấn khích, cũng không vội đi xuống xem tình hình của Nhiên mà rẽ ngang sang phòng của bà Cả để báo cáo tình hình. Phen này thì bà Hai mệt mỏi rồi đây, không có con trai chống lưng, để xem bà ta thoát tội thế nào?


................…....................


Nhiên được cậu Cả bồng lên phòng cậu, bác sĩ đã được chú Lộc quản gia đón về từ trước, lúc này đang thăm khám cho Nhiên. Sau một hồi kiểm tr.a kỹ càng trên mặt, bác sĩ kê cho Nhiên thuốc bôi, truyền cho cô một túi nước biển lấy lại sức, kèm theo một số thuốc bổ dưỡng. Sau khi dặn dò một số thứ, bác sĩ có bảo cứ để Nhiên nghỉ ngơi, khi nào cô tỉnh thì tỉnh, không cần gọi cô dậy.


Cậu Cả tiễn bác sĩ ra cửa, sau khi kiểm tr.a kỹ càng ống truyền nước cho cô, cảm nhận rõ nhịp thở của cô ổn định, cậu mới yên tâm được phần nào. Cậu lúc này mới có thời gian hỏi ɖú Tư xem chuyện gì đã xảy ra.
Vú Tư mí mắt đỏ hoen, giọng bà khàn khàn vì xúc động mạnh, bà kể:


- Dạ, thú thực là tôi cũng không biết chuyện gì nữa cậu. Lúc tôi hay tin con bé Nhiên theo chị Cúc lên phòng bà Hai là tôi gọi liền cho cậu. Đâu có tới mấy phút đâu mà con nhỏ bị đánh ra cỡ này...


Phong vừa nghe ɖú Tư kể lại, anh vừa liếc mắt nhìn sang Nhiên đang nằm trên giường. Lần đầu tiên kể từ khi quen biết cô, anh mới sinh ra cảm giác đau lòng cho cô như thế này. Anh cũng có nghe chuyện ngày hôm qua mẹ anh bị mất đồ, nhưng anh nghĩ đông nghĩ tây cũng không nghĩ ra được chuyện mẹ anh mất đồ có liên quan gì đến Nhiên.


- ɖú Tư, tình hình đêm hôm qua như thế nào?
Vú Tư vừa nghe đã hiểu cậu Cả đang hỏi đến chuyện gì, bà vội nhớ kỹ lại từng chuyện, sau đó cẩn thận kể rõ lại từng chi tiết.


- Ngày hôm qua... bà Hai nói là bị mất chiếc vòng quý, ông chủ ra lệnh lục soát từng phòng, mọi người cũng hô hào đi tìm tận mấy tiếng đồng hồ mới tìm được. Phòng của tôi và con bé Nhiên cũng bị lục soát, nhưng tụi tôi đâu có lấy nên cũng đâu có soát ra cái gì. Cũng may là tìm một hồi trong vườn thì cũng tìm ra được chiếc vòng tay của bà Hai bị vướng trong bụi cây. Chị Cúc lúc đó vội vàng đem chiếc vòng lên cho bà Hai. Mặc dù là tôi với con bé Nhiên cũng hơi ngờ ngợ về chuyện cái vòng bị mất nhưng ông bà chủ không có nói gì, vậy nên tụi tôi cũng đâu dám tò mò nhiều chuyện. Cứ tưởng vậy là xong, ai có dè bà Hai lại nghi ngờ con bé Nhiên...


Phong đại khái hiểu ra được vấn đề, cũng giống như ɖú Tư, anh thật sự không thể ngờ được việc mẹ anh đột nhiên nổi máu hành hung người một cách ngang ngược như vậy. Anh biết tính mẹ anh không phải là mẫu người hiền lành nhân hậu, bà là phụ nữ nhưng lại có cái tính độc tài gia trưởng y hệt đàn ông. Lúc còn trẻ không biết tính tình bà thế nào nhưng kể từ khi anh biết nhận thức, anh cũng đã nhận ra rõ sự bao dung và bao che khuyết điểm vô hạn của cha anh dành cho mẹ anh. Vậy nên anh biết mẹ anh ngang ngược là do đâu, sống cố chấp ích kỷ là do đâu...


Anh cứ tưởng bây giờ tuổi của bà đã cao, hay đi chùa, lại hay làm việc thiện thì kiểu tính tình ngang ngược của bà sẽ giảm xuống một nửa, hoặc ít nhất cũng là một ít. Thiệt là không thể ngờ được, sau bao nhiêu năm, bà vẫn không chịu sửa đổi tính nết, vẫn cứ thích hành động theo cảm tính, thích chèn ép người khác như vậy. Mà một người thích hành động theo cảm tính, lại còn không biết suy nghĩ thấu đáo... đúng là thảm họa của một gia đình. Anh từ trước đến giờ đã vô cùng bất mãn với kiểu tính cách này của mẹ mình, đến bây giờ, anh thật sự đã hết hy vọng, không còn từ ngữ nào để diễn tả sự bất mãn này được nữa rồi.


Nhiên lúc này đã ngủ sâu giấc, thi thoảng mí mắt cô hơi giật giật, có lẽ vì đau nên ngủ không được ngon. Phong hết nhìn Nhiên rồi lại nghĩ đến mẹ mình, anh bất giác thở dài ngao ngán trong lòng. Anh thật sự không biết mẹ anh có phải là người đã sinh ra anh hay không, sao những gì anh thích, bà đều thể hiện sự ghét bỏ ra mặt như vậy? Cô bé nhỏ này anh muốn cưng chiều còn chưa đủ, vậy mà bà lại muốn cứa vào lòng anh một vết, muốn anh trở thành kẻ bất hiếu thì lúc đó bà mới hài lòng hay sao?


Không muốn nghĩ đến nữa, anh lúc này chỉ muốn mau mau lại nhìn thấy nụ cười của Nhiên, còn những thứ khác... để sau hãy tính đi.
...............................


Chiều hôm ấy ở biệt thự Nguyễn Cao diễn ra một màn hỏi tội cực kỳ nghiêm trọng, lại được đích thân ông chủ Thượng tr.a xét, vậy nên có vẻ như không ai dám khai láo, còn có khai thật hay không thì cũng không phân biệt rõ được.


Cậu Cả ngồi trên ghế, anh nghe lần lượt từ mụ Cúc cho tới con Xinh khai báo đã hành hung Nhiên ra sao mà anh nóng ran hết cả mặt. Một đám giữ người bịt miệng không cho vùng vẫy, cộng thêm một con đàn bà lực điền vả một phát 5, cái vào mặt, hỏi còn gì là da dẻ con gái nhà người ta nữa. Cái đám nịnh hót này, tàn nhẫn không thua gì bọn phát xít!


Hỏi rõ lý do thì bà Hai khai là do nghi ngờ Nhiên, lúc mời cô lên phòng hỏi chuyện thì cô thách thức ngang ngược nên bà mới đánh. Cả đám mọi rợ kia cũng khai giống hệt như bà, hết thảy đều đổ lỗi cho Nhiên. Ở đây ai mà không biết bà Hai ngang ngược, người tin lời bà nói chắc chỉ có mấy người khờ khạo hoặc là lú lẫn đần độn, chứ người bình thường thì chắc chẳng ai tin.


Bà Hai vừa kể vừa khóc, nước mắt cá sấu nhìn chằm chằm ông chủ Thượng. Mà ông chủ Thượng thì thế nào, có bao giờ ông chịu nổi khi nhìn thấy bà Hai khóc đâu. Vậy nên sau một hồi rày la, ông mới vờ quay sang hỏi cậu Cả, chỉ cần con trai ông bao che cho Ngọc Trà, ông chắc chắn sẽ không để người phụ nữ này chịu phạt.


- Phong, con thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?


Tâm trạng Phong cực kỳ tệ, anh lúc này đang đứng giữa ranh giới của một đứa con trai hiếu thảo và một người đàn ông chính chắn, cái ranh giới này đang hành hạ anh đến mức đau hết cả đầu. Bây giờ anh mà bao che cho mẹ mình thì sẽ cảm thấy quá có lỗi với đứa nhỏ nhà anh, nhưng nếu anh chỉ tội mẹ mình thì lại mang tiếng bất hiếu cả đời. Mẹ kiếp, làm đàn ông mà cũng mệt đến thế này à?


Tất cả mọi người đều đang đợi câu trả lời từ anh, nhất là bà Hai, bà đang cực kỳ hy vọng về sự hiếu thảo của con trai mình, cực kỳ hy vọng.
Phong sau một hồi nội tâm tranh đấu, anh cuối cùng cũng chỉ có thể giải quyết theo cách vẹn cả đôi đường. Chỉ là, sẽ thiệt thòi cho đứa nhỏ nhà anh một chút...


- Nếu mẹ đã thề thốt như vậy, con cũng không có ý kiến gì. Chẳng qua mẹ chưa hỏi rõ đầu đuôi mọi việc mà đã kêu người đánh con gái nhà người ta, chuyện này con không bênh được. Con không cần biết cô giáo Nhiên có tội hay không có tội... mẹ phải cho con Xinh và bà Cúc đến trước mặt Nhiên xin tội. Không biết cô giáo có tha hay là không tha, nếu hai người bọn họ không nhận được sự tha thứ của Nhiên... vậy thì cứ theo đó mà trừ lương. Một ngày không được bỏ qua thì tính 200 nghìn, bao nhiêu ngày thì nhân lên...


Ả Xinh gần như muốn khóc khét, một ngày 200 nghìn, ví dụ 100 ngày thì ra hết 20 triệu... trời ơi, là 20 triệu đó... muốn lấy mạng cô ta hay gì?


Ả Xinh với bà Cúc khóc lóc xin xỏ Phong hết lời nhưng Phong không đồng ý. Mà bà Hai lúc này lại như con rùa rụt cổ, không dám mở miệng xin xỏ giúp cho người của mình. Bởi lẽ bà biết việc bà ra tay với Nhiên gần như là chạm vào giới hạn của Phong. Từ trước đến giờ, dẫu cho bà có làm sai việc gì, dù muốn hay không muốn thì Phong vẫn sẽ đứng ra bênh vực cho bà. Nhưng còn lần này, con trai bà đã nói là không thể bênh bà được, vậy có nghĩa là không muốn bênh...


Bà Tư có vẻ không hài lòng lắm về quyết định này của Phong, còn ông chủ Thượng thì lại đang ngờ vực nhìn con trai lớn của mình. Chỉ có bà Cả và bà Ba là bình chân như vại, xem như mọi thứ không có liên quan đến mình. Cậu Hai, cậu Ba và mợ Ba không có nhà, vậy nên ít người sẽ ít đi một số ý kiến.


Trong lúc mọi chuyện còn chưa rõ ràng thì ɖú Tư từ trên phòng cậu Cả đột nhiên chạy ầm ầm xuống, bà ấy trước là chào hỏi mọi người, sau lại kề tai Phong nói nhỏ. Cũng không biết là có chuyện gì, chỉ là lúc nghe xong ɖú Tư báo cáo, mặt mày Phong chuyển từ khó chịu sang lạnh lẽo thấu xương. Trong lúc mọi người còn chưa hiểu ra là có chuyện gì, thì lại nhìn thấy Phong đứng bật dậy. Anh bước nhanh đến trước mặt ả Xinh, đôi chân dài vung thật cao rồi đạp một phát thật mạnh vào người của ả, khiến cho ả đau đớn té ngã sấp xuống nền nhà, không có cách nào ngồi dậy được.


Mọi người trước là sững sờ, nhưng cũng không có ai dám can ngăn. Vì từ đó đến giờ, bọn họ gần như rất hiếm khi nhìn thấy cậu Cả nhà này giận dữ đến như vậy. Nếu không phải là chuyện quá mức nghiêm trọng thì Phong sẽ không hành động thô bạo, đó là điều chắc chắn.


Phong đạp mạnh một cái, rồi đạp mạnh thêm một cái nữa, anh gầm lên:
- Nói! Mày chích kim vào người của Nhiên đúng không? Có phải mày không?
Ả Xinh gào khóc chối tội, một mực nói là ả không làm. Mà mụ Cúc cũng gào mồm lên là bà không biết, bà không làm, không đụng gì đến Nhiên...


Phong như phát hoả, anh nhìn sang mẹ mình, tròng mắt đen hun hút, sâu hoắt như một cái hố sâu lạnh lẽo không nhìn thấy đáy, anh hỏi lớn:
- Mẹ... nói cho con biết... có phải là mẹ làm không?
Bà Hai vừa cả kinh vừa uất ức, bà run rẩy, từng giọt nước mắt rơi dài trên má, bà kêu lên:


- Phong, con nghi ngờ mẹ sao con? Mẹ không có... tại sao mẹ phải làm vậy?
Phong mím môi thật chặt, khoé môi anh hơi nhếch, nói gằng từng tiếng.
- Tốt, hy vọng mẹ không phải là kẻ chủ mưu!


Vừa dứt câu, Phong lại đá thêm một phát lên người ả Xinh, sau đó liền quay người rời đi, bỏ lại một phòng người đang hết sức hoang mang vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Ông chủ Thượng hết nhìn bóng lưng con trai rồi lại quay sang nhìn người phụ nữ đang ngồi thẫn thờ trên ghế. Giọng ông khàn đặc, ông lạnh giọng hỏi:
- Ngọc Trà... nói thật cho tôi biết... em có cho người chích kim hành hạ cô giáo Nhiên không?
Bà Hai khóc đến nhòe lệ, bà gào ầm lên:


- Không có, em nói không có là không có. Em ghét nó nhưng đâu có muốn giết nó... em làm như vậy làm gì. Em đã nói không làm là không làm... không có...
Ông chủ Thượng chau mày nhìn vợ, nhất thời ông không còn phân biệt rõ mọi chuyện là như thế nào nữa rồi...
.........................................


Lúc này ở trên phòng riêng của cậu Cả lại là một hỗn cảnh khác, chú Lộc quản gia vừa đi đón thầy Bảy đến. Thầy Bảy là thầy lang có tiếng trong vùng, chuyên hóa giải các loại độc tố cực độc.
Sau khi xem vết thương trên lưng Nhiên, thầy Bảy chậc lưỡi than một tiếng:


- Không sốt cao thì mới là lạ đó, nhiễm độc thế này cũng không nhẹ đâu. Các người coi, vùng thịt này tụ thành máu bầm rồi, không loại bỏ máu độc thì rất có thể sẽ phải lốc phần thịt này đi mới chữa hết được. Các người cũng sơ suất quá, sao để đến khi chuyển màu máu rồi mới chịu tìm thầy... để lỡ một hai tiếng nữa thì bệnh nhẹ thành bệnh nặng rồi. Tội thân con gái người ta.


Vú Tư khóc như mưa, Phong thì vẫn còn giữ được sự bình tĩnh. Anh nhìn chằm chằm vào mảng thịt ẩn máu bầm trên lưng Nhiên, cõi lòng anh lo lắng xót xa vô cùng. Lại nhìn gương mặt đỏ bừng đang hôn mê của cô, anh có cảm giác bản thân mình lúc này cực kỳ bất lực. Trước kia anh còn tự vỗ ngực xưng tên là mình có thể xử lý tốt hết mọi thứ, vậy mà bây giờ đến việc bảo vệ tốt một cô gái nhỏ, anh cũng không thể làm được...


Thầy Bảy đặt bộ dụng cụ hành nghề của mình xuống bàn, ông từ tốn nói:


- Bây giờ phải rút máu độc trước, loại bỏ hết máu độc rồi mới tính đến việc uống thuốc loại trừ độc tố. Người nhà mau lại đây giữ chặt cô bé này lại, quá trình rút máu sẽ đau lắm đấy, rút sống cả đấy nhé.


Vú Tư gật gật đầu, bà vừa khóc vừa leo lên giường đè chặt chân của Nhiên xuống, một người nữa giữ chặt hai tay của Nhiên trên đỉnh đầu. Còn cậu Cả thì giữ phần vai của Nhiên, không để cho cô động đậy. Vừa giữ lấy cô, cậu vừa khàn giọng hỏi thầy Bảy.
- Độc này có mạnh lắm không thầy?


Thầy Bảy lắc đầu:


- Không mạnh, là loại bình thường thôi. Chẳng qua loại này được bôi lên đầu mũi kim, một khi độc chạm vào thịt người thì sẽ gây sốt cao, gây sưng tấy đau nhức rồi ủ thành cục máu bầm rất đáng sợ. Nếu không phát hiện kịp thời thì chỉ trong vòng 24 giờ, tùy vào thịt của bệnh nhân có độc hay không độc mà có thể phát tán biến chứng gây hoại tử thịt. Mà hoại tử rồi thì cứ xác định sẽ sống khổ sở cả đời, khó hồi phục lại được.


Vừa giải thích, thầy Bảy vừa dùng dao phẫu thuật rọc mạnh một đường vào phần thịt trên lưng Nhiên. Hai tay thầy ấn mạnh, ép ra một lượng máu đen đặc quánh sền sệt. Mùi máu tanh tưởi lan khắp cả phòng, đến cả người gan dạ như cậu Cả cũng chịu không được mà trở nên xanh tái mặt mày.


Nhiên vốn đã hôn mê bất tỉnh, nhưng thầy Bảy vừa rọc vào thịt cô thì cô đã cảm nhận rõ ràng được cơn đau đến buốt hết cả da thịt. Chẳng qua là cô không còn sức để nói chuyện, cũng không còn sức để gào khóc dẫy dụa. Lúc này chỉ có thể siết chặt tay, cắn chặt răng vào gối để chịu đựng cơn đau quằng quại ẩn sâu trong da thịt mình.


Cậu Cả rít vào mấy hơi khi nhìn thấy máu đen được ép ra từ trên lưng của Nhiên. Lại nhìn thấy đứa nhỏ của mình khóc, anh không chịu được mà kề tai cô trấn an thủ thỉ. Anh vừa vén tóc cho cô, vừa ôm mặt cô dỗ dành, lại vừa nỉ non hứa sẽ cho cô thật nhiều tiền, không bắt cô ăn rau nữa. Mà Nhiên lại rất ngoan, rất kiên cường, anh nói cái gì cô cũng gật gật, nước mắt cứ chảy, đầu cô cứ gật, trông mà thương không chịu được.


Phong xoa xoa má cô, anh lau nước mắt cho cô, dỗ ngọt cô từng tiếng từng tiếng. So với nỗi đau thể xác của cô thì anh cũng đang mang một nỗi đau tinh thần rất đỗi kỳ lạ. Có một loại cảm giác như dao bén đang cứa vào lòng anh, cứa từng nhát từng nhát, đau đớn vô cùng. Anh không biết tại sao bản thân mình lại có cảm giác như thế này nữa... anh thật sự không biết... không biết...


Phải hơn 30 phút trôi qua, khi mà thau nước máu thứ 10 được bưng đi đổ, thầy Bảy mới có thể lau mồ hôi mà mạnh miệng tuyên bố.
- Được rồi, ổn định rồi đó, không còn nguy hiểm nữa.


Tất cả mọi người đều thở phào một hơi, ɖú Tư lúc này liền nén cơn buồn nôn mà giúp Nhiên lau sạch vết thương, sau đó bôi thuốc của thầy Bảy vừa cho. Nhìn Nhiên khóc đến sưng mắt, môi bị cắn đến ứa máu, ɖú Tư nhịn không được mà vừa lau người cho cô, bà vừa khóc. Thiệt sự, nếu ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ không chịu được, quá đáng sợ, quá đau lòng...


Cậu Cả sau khi nhận thuốc bôi và thuốc uống, cậu nghe thầy Bảy dặn dò qua một lượt, sau đó mới cung kính tiễn thầy Bảy ra cửa. Chú Lộc đi theo sau cậu, lúc này chú mới khẽ nói:
- Ban nãy ông chủ có dặn, khi nào cứu khỏi cho cô Nhiên thì đi báo cho... cậu... cậu bị sao vậy? Cậu Cả... cậu Cả?


Phong đáng lý vẫn còn đang rất tốt nhưng không hiểu sao lúc anh vừa xoay người thì lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt buồn nôn. Trong người cuồn cuộn giống như là núi lửa sắp phun trào. Chưa đến mấy giây, trước mắt anh đột nhiên nhoè đi, không còn sức lực đứng vững, từ bụng truyền đến cảm giác rạo rực buồn nôn cực mạnh...


Mấy giây kế tiếp, trong tiếng hét kinh hoàng của chú Lộc, Phong bắt đầu nôn ra. Thế nhưng thứ anh nôn ra không phải là thức ăn mà là nôn ra máu... nôn ra một ngụm máu tươi!






Truyện liên quan