Chương 28

Cả đêm đó, biệt thự Nguyễn Cao gần như không ngủ, ai cũng hóng đợi thử xem rốt cuộc con Gấm đi đâu ra ngoài mộ Thanh Nga mà bị ngất xỉu. Rõ ràng tối qua trời mưa dầm mưa dề, phải có chuyện gì quan trọng lắm thì người ta mới phải ra đường. Mà ra đường thì cũng đi công việc, chứ ai lại ra mộ giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy. Mà có chuyện này còn lạ lùng hơn nữa, con Gấm với Thanh Nga... có bà con họ hàng gì đâu mà giữa đêm mưa gió nó phải chạy đi thăm mộ người ta?


Câu hỏi đặt ra thì nhiều, hầu như ai cũng cảm thấy tò mò thắc mắc nhưng chuyện đêm đó xảy ra với con Gấm, ông chủ Thượng cấm tiệt người trong biệt thự bàn ra tán vào. Thành thử dù tò mò lắm nhưng mọi người cũng không ai dám nói tới nói lui. Có chăng là bàn luận len lén với nhau, bàn cho thoả cái tính hiếu kỳ của con người, vậy rồi thôi.


Con Gấm nằm viện nhưng với tình trạng hiện tại của cô ta, bác sĩ bắt buộc phải chuyển Gấm sang khoa thần kinh vì cô ta có những dấu hiệu không được bình thường. Kể từ cái đêm tìm thấy Gấm ở trước mộ Thanh Nga, sau khi tỉnh dậy, cô ta cứ la hét um xùm. Gặp người khác là hoảng lên rồi lấy khăn lấy mền trùm đầu trùm cổ lại, không dám gặp ai. Ai có hỏi cái gì cô ta cũng không nói, đến cả người nhà tới hỏi mà cô ta cũng chỉ lắc đầu. Mặt mày thì xanh xao, ăn uống không được, từ một cô gái thanh tú đột nhiên biến thành hồn phách lên mây, ngơ ngơ ngẩn ngẩn... không hiểu được là bị làm sao.


Có người nói cô ta bị hồn ma Thanh Nga dọa, cũng có người nói tại vì con Gấm làm chuyện xấu nên mới bị trời hành. Nói chung mỗi người một ý, cũng không ai đoán được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà riêng ông chủ Thượng lại đặc biệt quan tâm đến chuyện này. Về tình hình sức khỏe của con Gấm, tiền viện phí, tiền chăm sóc cho cô ta, đều một tay ông chủ Thượng bỏ ra chi trả. Người ngoài không biết thì luôn miệng khen ông chủ Thượng có đức, đối đãi tốt với gia nhân. Nhưng còn những người đã biết thì ai cũng hiểu lý do vì sao ông chủ Thượng lại quan tâm đến con Gấm như vậy. Nguyên nhân chẳng phải vì chuyện của con Gấm đặc biệt có liên quan đến Thanh Nga hay sao?


...................................
Bà Hai kiệt sức là sự thật, song song với con Gấm, bà Hai nằm viện phải hai ngày mới được xuất viện về nhà. Sau khi về lại nhà, bà Hai đột nhiên trở nên dễ tính hơn hẳn, không ngủ thì lại ngồi thẩn thờ, cũng không đi tìm bà Tư Phụng gây chuyện nữa.


Với tình hình này của mẹ mình, Phong đặc biệt cảm thấy lo lắng. Sau khi từ chỗ con Gấm ở bệnh viện trở về, anh về thẳng biệt thự. Cũng không có thời gian đến xem Nhiên, anh lên thẳng phòng mẹ mình, có vài chuyện quan trọng anh cần hỏi bà.


available on google playdownload on app store


Bà Hai vừa nghe tiếng Phong bên ngoài, bà bất giác có chút căng thẳng. Đứa con trai này của bà mỗi khi chủ động đến tìm bà thì hầu hết đều có chuyện gì đó không lành. Nhưng không gặp con thì không được, nhỡ đâu con trai bà có chuyện gì đó cần đến bà thì sao...


Phong vừa bước vào phòng đã nhìn thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế, biểu cảm của bà có chút khẩn trương. Mấy ngày trước bà bị ngất, bác sĩ cũng có nói sức khỏe của bà không tốt, vậy nên dù có nhiều chuyện thắc mắc nhưng anh vẫn không dám hỏi. Phải đợi đến hôm nay, khi tình hình sức khỏe của bà đã tốt hơn, anh mới dám đến hỏi chuyện bà. Dù sao thì bà cũng là mẹ ruột của anh, bà có thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không thể bỏ mặc bà được.


Anh đi đến ghế, nhẹ nhàng ngồi xuống, giọng cũng dịu dàng không còn lãnh bạc như thường khi.
- Mẹ thấy đỡ hơn chưa? Có còn khó chịu ở đâu không?
Bà Hai dè chừng nhìn con trai, giọng bà khàn khàn vì mất sức.
- Mẹ đỡ hơn rồi. Con lên tìm mẹ... có phải là có chuyện gì không?


Phong nghe mẹ hỏi, bất giác anh cảm thấy giữa anh và mẹ mình có quá nhiều khoảng cách xa lạ. Anh và bà không giống như mẹ con ruột, mà cũng không giống mẹ nuôi và con nuôi. Cái loại cảm giác nửa thịt nửa mở, nửa ruột thịt nửa người dưng... nghĩ đến thôi cũng đủ khiến anh ngứa ngáy khó chịu.


Biết là bà sẽ buồn nhưng anh cũng không còn cách nào khác, giá như năm đó bà đừng làm ra loại chuyện tàn nhẫn với anh như vậy. Nếu vậy thì tình cảm của anh và bà đã khác, nào phải rơi vào mối quan hệ mẹ con gượng ép khổ sở như thế này...


Thở dài trong lòng một hơi, giọng của anh không lạnh cũng không nóng, dễ chịu dễ nghe hơn rất nhiều.


- Con có chuyện muốn hỏi mẹ thật nhưng thứ quan trọng nhất vẫn là sức khỏe của mẹ. Dù có chuyện gì xảy ra thì mẹ vẫn là người sinh ra con... con không muốn nhìn thấy mẹ có chuyện gì. Mẹ cố gắng giữ gìn sức khỏe, bây giờ lớn tuổi rồi, không cần phải đấu đá tranh giành như lúc còn trẻ nữa.


Dừng vài giây, anh lại nói tiếp, những lời này là những lời khuyên giải từ tận sâu trong lòng anh:


- Mẹ cũng biết tình cảm của ba dành cho mẹ là thật lòng hay không thật lòng mà, phải không? Nếu ba không thật lòng thương mẹ thì năm đó ba đã không nghe theo lời bà nội mà cưới dì Cả. Con năm nay đã hơn 30 rồi, trong suốt 30 năm qua, ba có bao giờ để mẹ thiệt thòi chuyện gì đâu, phải không ạ?


Bà Hai ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn con trai, vì bà bệnh nên không trang điểm, trông có vài phần thanh thuần và yếu ớt của phụ nữ. Đột nhiên bà nở nụ cười, một nụ cười chua xót:


- Con nghĩ... ba con thương mẹ thiệt lòng hả Phong? Nếu ông ấy thương mẹ thì đã không có bà Ba, bà Tư, hay là con Thanh Nga rồi...


Phong biết mẹ mình khúc mắc ở đâu, mà rõ ràng thì những khúc mắc này của bà cũng là khúc mắc trong lòng anh từ tấm bé đến giờ. Anh từng nghe ông bà nội kể, ông bà kể là ba anh đặc biệt thương mẹ anh. Cũng không phải thương bình thường mà là rất thương, rất yêu. Nhưng hai chữ yêu thương này liệu có đủ hay không, trong khi đó, ngoài mẹ và dì Cả, ba vẫn yêu và cưới thêm hai dì nữa. À mà không, đáng lý là ba người mới đúng, vì người phụ nữ tên Nga cũng từng được gọi là bà Năm.


Anh cũng là đàn ông, anh cũng hiểu được đàn ông rất dễ bị sắc đẹp cám dỗ, đặc biệt là những người đàn ông có tiền, có quyền và có bản lĩnh. Anh cũng không dám nhận bản thân mình quá tốt vì thi thoảng anh cũng phóng túng bản thân cho những thứ gọi là "trần tục". Nhưng đó là khi anh vẫn còn độc thân, anh không có bạn gái, không có vợ, không có trách nhiệm phải chung thủy với người phụ nữ nào. Nhưng còn ba anh thì khác, ông đã có người trong lòng, ông có người ông yêu thương, vậy sao ông vẫn còn buông thả bản thân với những người phụ nữ khác? Hay đây chính là cái quyền của những người đàn ông đứng trên đỉnh cao của quyền lực?


Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Phong không muốn nghĩ nữa, anh lúc này chỉ có thể khuyên nhủ mẹ mình.


- Mẹ à, dù ba có thêm bao nhiêu người phụ nữ nữa thì ba vẫn luôn dành cho mẹ một vị trí rất lớn trong lòng, mẹ thấy đúng không? Mặc dù mẹ là bà Hai nhưng có bao giờ dì Cả dám lấn lướt xem thường mẹ đâu. Còn con, con là con trai của mẹ, ba cũng đã dành cho con vị trí cháu nội đích tôn của dòng tộc rồi còn gì. Mẹ cũng biết cháu đích tôn sẽ được hưởng những quyền lợi gì mà, sau này chưa chắc Cao Thiên đã tốt hơn con, đúng không? Vậy nên, mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa, bây giờ mẹ cũng đã có tuổi rồi, thời gian sau này nên dành để hưởng thụ cuộc sống, mẹ hiểu ý con nói không ạ?


Bà Hai lý gì lại không hiểu, bà cũng từng muốn buông hết để dành thời gian cho những hoài bão còn lại của cuộc đời mình. Nhưng mỗi lần bà nhìn thấy mẹ con Cao Thiên, bà lại không nhịn được mà nghĩ đến Phong, nghĩ đến con trai của bà chỉ là một ông chủ ở chi nhánh nhỏ của đại công ty lớn. Xét ra bây giờ thì con trai của bà còn thua cả con trai của bà Ba, Cao Vĩ dù sao cũng là sếp lớn, trong khi đó con trai bà chỉ là sếp nhỏ. Vị trí cháu đích tôn của con trai bà cũng là do bà giành được, nào phải người đàn ông kia cho bà?


Chỉ nghĩ đến những chuyện quá khứ thôi cũng đủ làm bà không cam lòng. Trước khi bà nhìn thấy được chồng bà viết di chúc để lại tài sản cho con trai bà, bà sẽ không bỏ cuộc.
- Được rồi, mẹ hiểu... con cũng đừng nói chuyện này nữa, con gặp mẹ là có chuyện gì hả Phong?


Phong nhìn thái độ này của bà, anh biết là bà chưa chịu buông bỏ. Hết cách, anh không biết phải nói làm sao cho bà hiểu nữa, chỉ sợ lúc bà hiểu ra thì cũng đã quá muộn rồi...
Thôi, tạm thời bỏ qua chuyện này vậy, trước mắt vẫn nên nói đến vấn đề chính.


- Con vừa từ chỗ con Gấm về... con lên tìm mẹ cũng không muốn trách móc gì mẹ đâu, con chỉ muốn hỏi mẹ một chuyện thôi.
- Ừ, hỏi đi con.
Phong nhìn bà, giọng của anh nghiêm túc hẳn:
- Mẹ, có phải mẹ sai con Gấm đi ra mộ của Thanh Nga không?


Bà Hai im lặng khoảng vài giây, như đã suy nghĩ kỹ, bà quyết định không giấu giếm con trai, bà thẳng thắn thừa nhận.
- Ừ, là mẹ sai nó ra mộ con Nga.
Phong khẽ chau mày, anh hỏi:
- Để làm gì?
Bà Hai nhạt giọng:
- Mẹ không ngủ được, cứ ám ảnh vụ của ông thầy pháp kia...


- Vậy nên mẹ sai con Gấm ra mộ yểm bùa trên mộ người đàn bà đó... con nói đúng không?
Bà Hai thoáng sững sờ:
- Sao... sao con biết?
Phong thở dài một hơi, hóa ra là anh đoán đúng.
- Con vừa tới thăm Gấm, mặc dù cô ta vẫn chưa tỉnh táo nhưng con cũng hỏi được vài chuyện.


Bà Hai nheo mày nhìn con trai, tông giọng cao hơn vài bậc:
- Nó chịu nói rồi?
Phong khẽ lắc đầu:
- Không, cô ta vẫn như vậy nhưng con đại khái có thể suy luận được từ những lời nói nửa tỉnh nửa mê của cô ta...


Dừng vài giây, biểu cảm của Phong lúc này đột nhiên trở nên nghiêm nghị hơn hẳn, anh nhìn mẹ mình, nghiêm giọng hỏi:
- Bây giờ mẹ có thể nói thật cho con biết... mẹ có liên quan gì đến chuyện trước kia của Thanh Nga hay không?


Trước câu hỏi này của Phong, bà Hai thoáng trầm mặc không trả lời. Mặc dù bà Hai được mệnh danh là người phụ nữ chỉ có sắc không có đầu óc. Nhưng trong một số chuyện, trong một số trường hợp thì khả năng che giấu cảm xúc, khả năng ứng biến của bà Hai... phải nói là không thể xem thường.


Sau vài giây suy xét, biểu cảm của bà Hai cực kỳ bình tĩnh, bà nhìn con trai, nghiêm giọng trả lời:
- Mẹ không có liên quan gì đến nó hết, nó không đáng để mẹ ra tay...
Phong nghi ngờ, anh hỏi:
- Mẹ nói thật không?
Bà Hai khó chịu trước câu hỏi này của Phong.


- Chứ con nghĩ thế nào, con nghĩ là với ai mẹ cũng tranh giành hay sao hả Phong? Cuộc đời mẹ chỉ hận duy nhất một mình bà Liên, kể cả con Phụng cũng không là cái đinh gì trong mắt mẹ. Chẳng qua sống chung một nhà, thái độ của con Phụng không tốt thì mẹ chỉnh nó một chút thôi. Không phải ai cũng khiến mẹ thấy khó chịu, luôn cả con Nga cũng vậy.


Phong nghe những lời mẹ mình nói, anh một nửa tin tưởng, một nửa lại thấy nghi ngờ. Nhưng mà những gì mẹ anh nói cũng không phải là không đúng. Trước Thanh Nga là mẹ của Cao Vĩ, sau đó lại tới mẹ của cu Bắp, mà đối với hai người này, mẹ anh cũng đâu làm ra hành động gì quá đáng. Trong khi đó Thanh Nga cũng chưa uy hϊế͙p͙ gì đến địa vị của mẹ anh, bà không hẳn phải ra tay làm chuyện gì đó để hại đến người phụ nữ này.


Xem ra, anh chỉ còn một cách...
Phong ngả người dựa vào ghế, biểu cảm có phần vô ưu, anh nhàn nhạt cất giọng:
- Nếu mẹ đã nói vậy, con tin tưởng mẹ. Chỉ là có chuyện này... con nghe nói trước khi ch.ết... Thanh Nga đã sinh con... không biết có đúng không?


Lần này thì bà Hai kinh ngạc thật sự, bà trố mắt nhìn con trai, ấp úng đến nửa ngày vẫn chưa nói được nửa chữ. Phải khó khăn lắm, khó khăn lắm thì bà mới bập bẹ hỏi rõ được vài câu:
- Làm sao... làm sao có chuyện đó được? Nó làm gì có con... con nghe ai nói?
Phong hờ hững trả lời:


- Con không biết nữa, con không nhớ là nghe ai nói, nhưng chuyện đứa con của Thanh Nga... con nghĩ là có thật.
Dừng đoạn, anh lại thay đổi biểu cảm, như cố ý muốn cảnh cáo mẹ mình:


- Ba đang có ý định điều tr.a lại về chuyện trước kia của Thanh Nga, mà tính tình của ba thế nào, không phải là mẹ không biết. Hôm nay con lên đây tìm mẹ cũng chỉ muốn hỏi mẹ về chuyện này. Nếu mẹ có làm gì với Thanh Nga... vậy thì tốt nhất mẹ nên nói cho con biết. Bằng không đến lúc ba phát hiện ra được chuyện gì đó... thì có là ông nội xin giúp, con cũng không thể đảm bảo được cho mẹ.


Thấy bà Hai không trả lời, Phong cũng không cố ý muốn nói thêm gì khác, sợ gây ảnh hưởng đến sức khỏe của bà. Anh khẽ đứng dậy, ánh mắt nhìn mẹ mình vẫn có vài phần dịu dàng, anh dịu giọng, nói:


- Con chỉ hy vọng... quãng đời về sau của mẹ sẽ luôn sống trong bình yên và tốt đẹp. Mẹ phải sống thật tốt, mẹ sống tốt thì con mới có thể sống tốt... mẹ hiểu ý con không?


Phải mất mấy giây sau, bà Hai mới chịu gật đầu đáp lại anh, mà cũng chỉ gật đầu thôi, ngoài ra bà cũng không chịu mở miệng nói thêm gì khác. Phong biết rõ mẹ mình đang phải đấu tranh tâm lý, vậy nên anh lúc này chỉ có thể lui về sau, nhường chỗ cho mẹ anh suy nghĩ. Anh thật sự không muốn uy hϊế͙p͙ hay cảnh cáo mẹ mình, nhưng nếu không làm như thế này, bà ấy sẽ không chịu nói thật. Mà nếu bà cứ giấu giếm anh không chịu nói, để đến khi sự thật được ba anh phanh phui ra thì đến lúc đó, có là mối tình đầu... ba anh cũng sẽ không nể mặt.


Anh chỉ hy vọng, mẹ anh biết đâu là nặng, đâu là nhẹ mà chịu quay đầu... trước khi quá muộn!
______________________


Nhiên gặp được Phong đã là mấy ngày sau sự kiện con Gấm bị ngất trước mộ của Thanh Nga. Dì giúp việc hôm nay nấu một bữa cực kỳ thịnh soạn, Nhiên ăn đến no căng cả bụng mới chịu dừng lại. Ăn xong bữa chiều, Nhiên kéo Phong ra hồ sen gần đó hóng mát. Hái cho cô một búp sen tươi, anh vừa bóc hạt cho cô ăn, vừa dặn dò cô:


- Ăn hết búp này thôi, ăn nhiều hạt sen tươi sẽ đầy bụng.
Nhiên gật gù, miệng vẫn nhai hạt sen:
- Em biết rồi mà, à này, chị Gấm thế nào rồi anh?
Phong hờ hững đáp lời cô, tay bận bịu tách lấy nhân hạt sen:
- Vẫn như vậy, chưa tỉnh táo lại được. Lúc thì nhớ anh, lúc lại nói anh là ma.


Nhiên nheo mày suy ngẫm, cô có hỏi qua ma Tú, anh ta khẳng định với cô là anh ta không hề hù dọa gì chị Gấm hết. Đến anh ta còn không biết mộ của Thanh Nga ở đâu thì làm sao hù dọa chị Gấm được. Lại nhớ đến những gì mà ma Tú đã nói với cô, cô lúc này mới nói lại với Phong.


- Anh này, có khi nào do sấm sét đánh xuống mộ nên chị ấy mới bị doạ thành tỉnh tỉnh mê mê như vậy không? Vì em nghe ɖú Tư nói, bữa đêm đó, mộ của cô Nga bị sấm sét đánh trúng đó...


Mỗi khi nghe nhắc đến chuyện này, Phong lại cảm thấy đau hết cả đầu. Thật là không thể hiểu được lý do vì sao Gấm lại trở nên như vậy. Hay đúng như những gì Nhiên vừa nói... Gấm là vì bị ảnh hưởng từ tiếng sấm đánh nên mới thành ra như thế này?
Phong thở dài một hơi, giọng anh nhàn nhạt:


- Cũng có thể là như vậy, nhưng vấn đề sấm sét đánh xuống mộ... cũng chưa chắc là đúng đâu. Anh có cho người đến xem, người ta nói không hẳn đấy là do sét đánh, có khi là do chính tay Gấm làm bậy trên mộ của Thanh Nga cũng nên. Mẹ anh cũng đã xác nhận với anh về chuyện có sai Gấm ra mộ, nhưng bà chỉ muốn Gấm dán một miếng bùa lên mộ của Thanh Nga, hoàn toàn không có ý gì khác.


Nhiên im lặng, cô không nói gì, một phần vì ngại bà Hai là mẹ của Phong, phần khác lại không chắc những gì ma Tú suy luận có đúng hay không...


Trong khoảng không yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng ếch nhái kêu vang, trên bầu trời chỉ còn sót lại chút ánh sáng le lói khi màn đêm dần dần buông xuống. Nhiên vốn định muốn nói thêm gì đó nhưng đột nhiên tiếng chuông điện thoại trong túi quần của Phong reo lên, phá tan sự yên tĩnh của một vùng quê thanh vắng.


Phong đặt búp sen vào trong tay Nhiên, anh lau lau tay, sau đó mới trượt nút nghe trên màn hình điện thoại. Giọng anh trầm trầm đầy uy nghiêm:
- Alo, tôi là Phong, xin hỏi là ai vậy?
Đầu dây bên kia vang lên giọng khá gấp:


- Anh Phong, tôi là y tá ở bệnh viện A, anh có nhờ tôi trông chừng bệnh nhân Gấm. Cô Gấm... lúc nãy tôi đến thăm vẫn thấy cô ấy ở trong phòng, mà bây giờ... bây giờ cô ấy... mất tích rồi... tôi và bác sĩ đi tìm hơn nửa giờ đồng hồ vẫn chưa thấy...


Nhiên sững sốt, bàn tay cô khẽ run, những hạt sen đang cầm trong tay cũng trượt dần xuống đất. Nhiên trước còn không tin những lời mà ma Tú đã nói nhưng lúc này chị Gấm thật sự đã mất tích. Đây... đây có phải là điềm báo trước cho một chuỗi những sự việc mà người đời thường hay bảo nhau là... quả báo đến rồi hay không?!






Truyện liên quan