Chương 34
Tất cả được diễn ra theo đúng như dự tính của bà Cả, vì sự việc xảy ra quá bất ngờ, ông chủ Thượng hoàn toàn bị động trước toàn bộ diễn biến của câu chuyện. Tất nhiên, diễn biến tâm lý này của ông chủ Thượng đều nằm cả trong sự tính toán của hai bà. Vậy nên hai bà phối hợp rất ăn ý với nhau, không để cho ông Thượng bắt bẻ được một lời nào. Bây giờ khai báo thì cũng đã khai báo, nhận lỗi thì cũng đã nhận, chịu phạt thì cũng đã chịu luôn... ông chủ Thượng còn biết nói gì nữa. Một bụng tức giận nghẹn ứ không phát ra bên ngoài được, ông chủ Thượng chỉ biết trừng mắt nhìn về phía hai bà vợ của mình, đây gọi là tức đến nói không nên lời.
Nắm bắt được thời cơ, bà Cả liền đẩy mũi nhọn chuyển hướng về phía bà Ba Hạ, diễn biến nhanh và kịch tính còn hơn phim hành động của Hollywood nữa. Ông chủ Thượng lúc này tức đến trào máu, nếu không có Cao Vĩ can ngăn, chắc ông đã sút cho bà Ba Hạ vài cái rồi.
Mặc cho ông chủ Thượng mắng chửi thậm tệ đến thế nào thì bà Ba Hạ vẫn chỉ ngồi yên lặng ở đó. Bà không khóc, không náo loạn, ẩn sâu trong đôi mắt vô hồn kia là một tâm tình không ai có thể hiểu thấu được. Không giống như bà Cả, cũng chẳng giống với bà Hai, bà Ba dường như không cảm thấy hối hận, không hối hận một chút nào về những chuyện ác mà mình đã làm.
Nhiên đứng ở một bên, trên tay cô là chiếc chuông màu đen, bên trong chiếc chuông này chính là oan hồn của bà Năm Thanh Nga...
Ông chủ Thượng đứng giữa phòng khách nhỏ, ông chỉ tay về phía bà Ba Hạ, ông quát ầm lên:
- Cô... Phương Hạ... cô hận tôi vì tôi ép cô về đây đúng không? Nếu cô hận tôi thì cô có thể đi, tôi sẵn sàng để cô ra đi, đi luôn cũng được. Tôi đã từng nói với cô thế nào, tôi cần con trai tôi, còn cô nếu đã không nguyện ý thì cô có thể đi, đi khuất mắt tôi càng tốt. Thanh Nga là em gái của cô, sao cô có thể làm ra những chuyện quá mức ác độc đến như vậy? Cô không thấy hối hận hay sao, cô không có một chút tình người nào hay sao?
Bà Ba Hạ đưa mắt nhìn về chiếc chuông đen, trên môi bà nở nụ cười lạnh lẽo.
- Nó ch.ết là đáng, nó giống hệt ba mẹ nó, tham lam độc ác như nhau.
Ông chủ Thượng gằn lên:
- Cô nói cái gì? Cô bây giờ vẫn còn đổ lỗi được cho người khác?
Bà Ba Hạ chợt quay sang nhìn ông chủ Thượng, trong đôi mắt sáng trong kia ẩn chứa một tầng nước mắt mơ hồ vô định. Bà nói, như nói ra hết nỗi lòng của mình...
- Phải, tôi đổ lỗi đó thì sao? Tôi có đổ sai cho ai à? Tôi có đổ sai hay không? Cuộc đời tôi từ bé đến giờ đã chẳng có một giây phút nào vui vẻ, con Nga ch.ết là đáng... nó phải thay cha mẹ nó gánh nợ... ch.ết là đáng...
Dừng một vài giây, bà lại nở ra một nụ cười chua chát trên môi:
- Ông Thượng... cảm ơn ông vì đã cho mẹ con tôi một cuộc sống đầy đủ và ấm no. Nếu không có ông, chắc có lẽ bây giờ tôi đã ch.ết quách ở một xó xỉnh nào đó. Hoặc là tôi... tôi đã biến thành một con đàn bà bán ɖâʍ ở đâu đó rồi cũng nên. Lúc ông cưới tôi về, tôi nhận là tôi không có tình cảm với ông... nhưng sống chung lâu ngày... tôi thương ông lúc nào không hay biết... Tôi, tôi cũng giống như chị Cả đây, chưa từng muốn tranh giành tình cảm của ông dành cho chị Hai, kể cả là ông cưới thêm Thu Phụng về, tôi cũng chưa bao giờ có ý nghĩ là tôi sẽ giành ông với em ấy. Nhưng là ai cũng được, là người phụ nữ nào đến với ông cũng được, chỉ riêng con Nga là không được...
Trên gương mặt diễm lệ đã có dấu hiệu của tuổi tác, nếp nhăn càng lúc càng hiện rõ, bà Ba chưa bao giờ rơi vào tình trạng chật vật hèn mọn như thế này. Nhưng song song với sự khổ sở, một nửa sự hận thù như lấp đầy ánh mắt sâu hút kia...
- Tôi... vừa sinh ra đời thì mẹ ch.ết, cha bỏ đi, từ nhỏ tôi sống chung với dì và dượng, bọn họ cũng chính là cha mẹ ruột của con Nga. Còn cha còn mẹ thì hơn, không cha không mẹ như đờn đứt dây... tôi sống thua một con gà một con chó ở nhà họ. Vất vả ngược xuôi cơm nước gà vịt nhưng có bữa nào được ăn no, ăn đủ đâu. Cũng may, cũng may là trời phú cho tôi gương mặt này, lại tặng thêm cho tôi giọng hát... cũng bởi vì vậy tôi mới gặp được ông...
Dừng đoạn, bà lại đi nhanh tới trước chuông đồng mà Nhiên đang ôm trong tay, bà trừng lớn mắt, gào lên:
- Nga... mày có còn nhớ cha mày đã làm gì với tao không? Thằng chó đó nó hại tao... nó cướp đi sự trong sạch của tao... cái ngày hôm đó mày cũng có mặt mà... sao mày nhẫn tâm nói dối... sao mày lại không đứng về phía tao... tao đã từng thương mày nhiều như vậy mà Nga? Tại sao hả Nga? Mày cũng khốn nạn lắm, mày ch.ết là đáng rồi, ch.ết là rất đáng... tao có xuống âm tào địa ngục tao cũng mãn nguyện... tao mãn nguyện mà...
Ông chủ Thượng chưa từng nghĩ đến ở phía sau bà Ba Hạ lại có một câu chuyện khủng khiếp đến như vậy. Năm đó ông cưới bà về đây, một phần vì thích nét đẹp của bà, phần khác vì muốn chọc tức mẹ ông. Ông biết mẹ ông không thích gái hát, bà đã không thích thì ông càng làm. Ông còn muốn bà chuyển sự chú ý từ Ngọc Trà sang Phương Hạ, ông muốn bảo vệ người phụ nữ của ông. Nhưng mà, nhưng mà lúc này đây, liệu ông có làm sai ở đâu không, lỗi lầm này của Phương Hạ... có một phần nào do ông hay không?
Hồn phách của Thanh Nga chưa đầy đủ, thầy Cù vất vả lắm mới thu về được bảy vía, còn hai vía ông vẫn đang tìm. Trận đánh lịch sử với thầy Tam, thầy Cù thắng nhưng muốn thu về đủ hồn phách của Thanh Nga thì vẫn cần có thêm thời gian. Vì hồn phách chưa đủ nên Thanh Nga không thể nhập hồn vào con người, cũng không thể xuất hiện như ma Tú. Để giúp cô ấy chứng kiến tận mắt ngày hôm nay, Nhiên đã phải dùng máu của mình nhỏ bảy giọt lên chuông đồng. Sau đó đích thân Nhiên ôm chuông đồng vào trong người, chỉ có cách này mới giúp cho Thanh Nga vào trong biệt thự này được.
Ông chủ Thượng cũng biết hồn của Thanh Nga ẩn trong chuông đồng nhưng ông không dám tiến lại gần, chỉ dám đứng từ xa quan sát. Khi nghe những lời nói này của Phương Hạ, trong lòng ông ngũ vị tạp trần, ông đau lòng hỏi bà Ba một câu:
- Phương Hạ ơi là Phương Hạ... em có thể hận bọn họ nhưng sao em lại giết ch.ết Thanh Nga? Giết người phải đền mạng, em thoát được hay không hả Hạ?
Bà Ba cúi thấp mặt, biểu cảm thê lương không cách nào che giấu đi được, bà run run, cất tiếng:
- Em có sợ đâu hả anh? Cuộc đời này em sinh được cho anh một đứa con trai, sống an nhàn ở đây hơn mấy chục năm... nhiêu đó thôi cũng đủ khiến em toại nguyện rồi. Sau này... em không cần anh cho con chúng ta những thứ gì cao quý, em chỉ xin anh cho Cao Vĩ một cuộc sống an yên là được. Em khổ nhiều rồi, con của chúng ta... em không muốn nó cũng sẽ khổ...
Lau vội những giọt nước mắt chua xót, bà Hạ lại nói:
- Con Nga... nó có lòng tham... mục đích nó vào nhà này chính là vì muốn được làm bà Năm. Chính cha mẹ nó đã ép em phải đưa con gái của họ vào đây, em ép để con Nga xuất hiện trước mặt anh. Nếu em không đồng ý, bọn họ sẽ phanh phui chuyện em bị cưỡng hϊế͙p͙ để đe dọa. Em vì thương con, em cũng vì lo sợ, sợ anh sẽ bỏ rơi mẹ con em nên em mới phải cắn răng đồng ý. Chứ anh nghĩ thử xem, nếu con Nga chỉ là một con ở tầm thường như bao người khác, nó làm gì có cơ hội được xuất hiện trước mặt anh?
Bà nói tới đây rồi chỉ tay vào chiếc chuông đồng, bà cười lớn:
- Mày với cha mẹ mày là cùng một giuộc, bọn mày chỉ muốn hành hạ tao, muốn tao phục tùng bọn mày... mày mơ đi Nga... mày mơ đi. Tao chưa từng hối hận, tao chưa bao giờ hối hận vì đã trả thù mày... mày từ trước đến giờ chưa từng nghĩ cho tao... vậy mày cũng đừng mong có tư cách để tao phải nghĩ cho mày. Cùng lắm thì xuống âm phủ, tao kể một tội, mày kể một tội là được chứ gì. Tao còn mong tao ch.ết quách đi để xuống dưới đấy tao hỏi thử Diêm Vương xem... có phải chính mẹ mày là người cố ý xô ngã mẹ tao lúc mẹ tao sắp sinh tao hay không?
Không gian xung quanh im ắng như tờ, không một ai có thể ngờ được diễn biến như thế này sẽ xảy ra. Vô số những bi kịch ở phía sau bà Ba Hạ... làm cho người ta muốn trách bà cũng không thể trách được. Suy cho cùng mà nói, bà Ba Hạ không phải giết em gái vì lòng ghen tị, bà chọn giết người vì muốn trả thù riêng. Nhưng mà... giết người là sai... bà chọn sai con đường rồi...
Nhiên ôm chuông đồng trong người, cũng chỉ có một mình cô mới nhìn thấy được Thanh Nga, cũng chỉ có một mình cô mới nghe được những lời mà Thanh Nga nói. Cũng giống như một người trung gian làm cầu nối, cô lúc này đang giúp Thanh Nga truyền đạt lại ý tứ của cô ấy. Nhiên nhìn về phía bà Ba Hạ, cô thuật lại từng chữ, từng chữ:
- Chị Hạ... chị giết tôi nhưng tôi không muốn trả thù chị. Những thứ tôi từng làm cũng vì bất đắc dĩ, tôi cũng giống như chị... cũng bị cha mẹ tôi quản lý...
Dừng một vài giây, Nhiên lại hít vào một hơi, cô nghiêm túc truyền lời:
- Tôi vất vưởng ở dương gian bao nhiêu năm... hy vọng của tôi là chỉ muốn tìm lại con... tôi chưa từng muốn trả thù chị. Ân oán của gia đình tôi và chị... tôi thay mặt cha mẹ tôi trả hết.
Trong giây phút Nhiên nói ra những lời này, những giọt nước mắt nghẹn ứ của bà Ba Hạ dần dần rơi xuống. Bà ngồi phịch xuống sàn nhà, nước mắt lấm lem trên mặt, bà khóc, Cao Vĩ cũng khóc. Có lẽ cuộc đời này đã quá bất công với bà, mà bà cũng quá bất công với Nga. Không biết sau này bà có cảm thấy hối hận về những gì trước kia bà đã làm hay không... nhưng có lẽ những lời nói ngày hôm nay của Nhiên sẽ làm bà nhớ mãi, ám ảnh mãi không quên!
Phong ngồi im lặng một bên, suốt từ nãy đến giờ anh chưa hề lên tiếng, bản thân anh cũng mang trong người rất nhiều tâm sự, vậy nên những loại chuyện như thế này, anh không dám xen vào. Chỉ là mục đích anh ngồi ở đây ngày hôm nay, không chỉ là giúp mẹ anh xin tội mà anh còn muốn giúp cho Thanh Nga, giúp cho người phụ nữ ấy tìm lại con...
Phong đột nhiên đứng dậy, anh đi đến trước mặt bà Tư Thu Phụng, trên tay anh là một bì hồ sơ màu đen. Bì hồ sơ này là kết quả của một ngày và một đêm anh huy động toàn bộ sự quen biết để điều tr.a cho bằng được một chuyện của mười năm về trước. Anh hoàn toàn tự tin về kết quả trên tay mình, anh dám chắc là bà Tư rồi cũng sẽ nhận tội giống như bà ba Hạ mà thôi.
Thả bì hồ sơ vào người bà Tư, Phong cất giọng trầm đục, băng lãnh và uy nghiêm:
- Thu Phụng... dì đọc cái này trước đi rồi xem xem có thiếu ở đâu không để tôi bổ sung.
Bà Tư ngơ ngác nhìn Phong:
- Đây là gì vậy cậu Phong? Hồ sơ gì đây?
Phong nhoẻn môi cười, nụ cười chứa ý tứ xem thường:
- Cũng không có gì, trong đây là kết quả tôi điều tr.a được về chuyện mười năm trước... dì mang thai giả đó mà. Dì xem coi có đúng không, để tôi còn đưa cho ba xem nữa.
Lời này của Phong khiến tất cả mọi người đều chấn động, riêng bà Tư thì mặt mũi cắt không còn giọt máu, bà run rẩy đẩy bì hồ sơ xuống sàn nhà, bà lắc đầu kêu oan:
- Cậu nói cái gì vậy Phong, mang thai giả gì... cậu đừng đổ oan cho tôi... tôi...
Phong cắt ngang lời của bà Tư:
- Có đổ oan không thì dì xem sẽ rõ, cứ xem đi, xem coi tôi đổ oan cho dì ở khúc nào...
Dừng vài giây, anh lại nói tiếp, thái độ càng lúc càng lạnh lùng:
- Dì cũng giỏi thật, qua mặt được tất cả mọi người ở đây. Cũng may cho dì là cu Bắp có mang trong người dòng máu họ Nguyễn... nếu không... tội này dì trả không hết đâu.
Ông chủ Thượng cũng giống với mọi người, ông hoang mang đến ngơ ngác, ông vội hỏi:
- Phong, con nói rõ ràng hơn đi... mang thai giả là sao?
Phong đi tới ghế ngồi xuống, giọng anh nửa dịu nửa uy, từ tốn giải thích:
- Để con nói thế này cho ba và mọi người dễ hiểu... cu Bắp là con ruột của ba và Thanh Nga. Còn về phần Thu Phụng, dì ta mang thai giả, cho người bắt cóc con của Thanh Nga lúc cô ấy mới sinh...
Phong chưa nói dứt câu thì chuông đồng đen trên tay Nhiên đột nhiên rung lên dữ dội, Nhiên phải đặt hai tay giữ chặt lại nếu không thì chắc chắn chiếc chuông sẽ rơi. Vừa giữ chặt chiếc chuông, cô vừa nói:
- Cô Nga... bình tĩnh... bình tĩnh...
Không đợi bà Tư Phụng có cơ hội chối cãi, Phong liền cất giọng đanh thép, anh nói lớn:
- Dì không cần chối, con người tôi từ trước đến giờ chưa từng vu vạ cho ai, tôi cũng chưa từng giúp mẹ tôi giành giật cái gì của người khác. Dì thấy trước giờ tôi có cần cái gì ở đây không, đến cả ở đây tôi còn không muốn, vậy thì dì cứ yên tâm là tôi sống rất công bằng. Chẳng qua là tôi nhìn thấy chuyện bất bình trước mắt, tôi mà không giúp thì sẽ rất có lỗi với lương tâm mình. Vì vậy, tôi khuyên dì nên thành thật một chút, nếu dì thành thật, tôi sẽ nói ba tôi chừa cho dì một con đường sống... đây là tôi hứa với dì.
Bà Tư Phụng ngẩn người, sắc mặt bà tái méc, trắng đến không thể nào trắng hơn. Kể từ cái hôm con Gấm ngất trước mộ của Thanh Nga thì bà đã lường trước được rồi sẽ có ngày hôm nay. Bà khác với bà Ba, bà Ba còn có Cao Vĩ chống lưng, còn bà... đến con trai mà bà chăm bẫm từ nhỏ cũng không phải do bà sinh ra. Bà có cái gì để dựa vào đây? Bà thật sự chẳng có cái gì để dựa vào cả...
Nhưng không có chỗ dựa thì thế nào, bà bây giờ làm gì có sự lựa chọn nào khác. Cao Phong là con người quyết liệt, nếu bà càng chối tội thì tội của bà sẽ càng nặng. Chưa kể, chưa kể ở đây còn có oan hồn của Thanh Nga... bà không dám... không dám...
Trong sự hồi hộp của mọi người, bà Tư đột nhiên quỳ sụp dưới chân ông chủ Thượng, bà van lạy:
- Em sai rồi, em sai rồi... anh tha cho em... làm ơn tha cho em...
Ông chủ Thượng không còn lời nào để nói với bà Tư lúc này nữa, hôm nay ông gặp đủ đả kích... thật sự quá đủ đả kích rồi. Tay ông run run chỉ vào người Thu Phụng, ông khàn hết giọng, hỏi gấp:
- Nói... nói cho rõ ràng... cu Bắp... là con của ai?
Bà Tư quỳ rạp dưới đất, nước mắt nước mũi lấm lem, bà nói trong sự ngắt quãng, nói như sắp đứt hơi:
- Cu Bắp... là con... con... con của... Thanh Nga...
- Trời ơi là trời!
Ông chủ Thượng kêu lên một tiếng rồi đột nhiên ôm chầm lấy ngực, vài giây sau đó, ông từ từ khụy xuống, nét mặt đau đớn khổ sở vô cùng. Phong và Vĩ chạy nhanh đến ôm chầm lấy ông, Cao Vĩ to con hơn nên cậu ấy cõng ông chủ Thượng trên vai, còn Phong thì chạy phía trước mở đường đưa ông chủ Thượng đi bệnh viện. Ba người vừa ra đến cửa thì gặp Cao Thiên đi vào, không kịp hỏi gì, cả Cao Thiên cũng chạy theo, ba anh em cùng đưa ông chủ Thượng đi bệnh viện.
Ngày hôm nay, quả là một ngày tồi tệ nhất của biệt thự Nguyễn Cao. Quá nhiều sự thật được phanh phui, cũng có quá nhiều bí mật đen tối ẩn sâu dưới lớp mặt nạ xinh đẹp của con người!
________________________
Bà Ba Hạ đóng cửa không gặp bất cứ ai, bà Tư Phụng thì âm thầm bỏ đi ngay trong cái đêm mà ông chủ Thượng lên cơn đau tim. Trước khi đi, bà Tư Phụng có khai hết tất cả mọi việc với Nhiên và Phong, bà ấy cũng đã cúi đầu quỳ lạy trước oan hồn của Thanh Nga, một lòng ân năn hối cải. Bà ấy nói, trong mười năm qua, bà ấy sống cũng chẳng dễ dàng gì, bây giờ như thế này, có khi lại là chuyện tốt với bà ấy.
Bà Tư Phụng cũng đã nhận hết mọi tội lỗi, bà ɖú giúp đỡ cho Thanh Nga năm đó là người của bà, trước khi Thanh Nga bỏ đi, bà đã đoán được là Thanh Nga có thai. Bà Tư Phụng không phải không thể sinh được mà do bà từng sảy thai, tổn thương nặng nề đến cơ thể nên mới không thể sinh con được nữa. Lợi dụng Thanh Nga đang yếu thế, không còn người thân nương tựa, bà cho người đi theo Thanh Nga, cưu mang và chăm sóc cho mẹ con cô ấy. Đợi đến khi Thanh Nga sinh con rồi bồng con của cô ấy đi, đứa bé năm đó của Thanh Nga chính là cu Bắp bây giờ.
Sau khi bắt cóc cu Bắp, chính bà Tư Phụng cho người ẩn danh thông báo tung tích của Thanh Nga cho bà Ba Hạ. Cũng bởi vì vậy, bà Hạ mới tìm được Thanh Nga và hành hạ đến ch.ết. Nói đúng ra thì trong cái ch.ết của Thanh Nga cũng có một tay của bà Tư Phụng đẩy vào. Nếu không có bà Tư Phụng chỉ điểm thì có lẽ bà Ba Hạ đã không tìm được Thanh Nga dễ dàng như vậy.
Quả đúng là thâm cung bí hiểm, càng thui ra thì càng thấy đáng sợ muôn phần. Bởi vậy người ta thường hay nói, lòng dạ đàn bà là thứ không thể đo lường được... câu nói ấy thiệt sự đâu có sai!
..................................
Thầy Cù vất vả lắm mới gom đủ hồn phách cho Thanh Nga, Nhiên còn nhớ rõ khoảnh khắc của đêm hôm nay, trước khi Thanh Nga được quỷ sai dẫn đi, cô ấy cuối cùng cũng được con trai mình ôm vào lòng. Cái ôm của cu Bắp khiến Nhiên nghẹn ngào đến không thể nói được nên lời, vì cô cũng nhớ cha, cô cũng nhớ mẹ...
Sau khi Thanh Nga biến mất, Phong tiễn thầy Cù ra ngoài, còn Nhiên ở lại dỗ dành cu Bắp. Cu Bắp ôm chặt lấy cô, trong sự nghẹn ngào và suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ, thằng bé khẽ hỏi:
- Cô Nhiên... sau này con đi theo cô được không cô?
Nhiên xoa xoa lưng thằng bé, giọng cô khàn khàn:
- Ở đây con có ba, có anh trai, ai cũng yêu thương con mà... sao Bắp lại đòi theo cô?
Cu Bắp khịt khịt mũi, cu cậu nghẹn giọng:
- Mẹ con nói... con phải đi theo cô... chỉ có cô mới thương con thôi...
Nhiên thoáng sững sờ, cô vội hỏi:
- Mẹ? Là mẹ Phụng hả Bắp?
Cu Bắp gật đầu, cu cậu ôm cô càng lúc càng chặt:
- Mẹ con nói... anh Cả thương cô Nhiên... cô Nhiên mà thương con thì anh Cả cũng sẽ thương con. Cô Nhiên... cô cho Bắp theo cô với... cỡ nào Bắp cũng chịu... cô Nhiên đừng có bỏ Bắp... nha cô?
Nhiên vừa thấy thương Bắp, lại vừa thấy khó xử trong lòng rất nhiều. Đến bản thân cô, cô còn lo chưa xong, vậy thì làm sao cô có thể lo cho một đứa bé được. Bà Tư Phụng, đâu phải là bà ấy không thương cu Bắp, vì thương thằng bé nên bà ấy mới dặn dò thằng bé như thế này...
Haiz, nếu biết trước sẽ có kết quả đau thương như vậy, liệu bọn họ có còn muốn làm hại lẫn nhau như thế này nữa hay không?!