Chương 4: Ăn chực một bữa cơm

Vốn dĩ Sầm Niệm lo lắng người đi ra là một người cao to vạm vỡ, bây giờ thì hay lắm, gặp Úc Tiện cô càng không sợ.
“Tôi nhớ rõ phòng này đã trang trí xong xuôi rồi mà, vì sao mới sáng sớm lại có âm thanh máy khoan điện?” Cô lạnh mặt nhíu mày hỏi.


Lúc này, Úc Tiện lại chú ý đến cách ăn mặc của Sầm Niệm, chiếc băng đô màu hồng dâu tây và chiếc váy màu xanh nhạt, ở nhà vô cùng giản dị, khác hẳn với bộ tây trang mà anh nhìn thấy cách đây không lâu, hệt như hai người khác nhau vậy.


“Chị gái cũng sống ở đây à?” Hình như cậu quên lời cảnh cáo vừa rồi của Sầm Niệm, ý cười lan tới ánh mắt, trông rất vô hại.


Nhìn thấy thái độ của cậu, Sầm Niệm cũng không thể lạnh mặt được nữa, ánh mắt cô lướt qua Úc Tiện, thấy sàn nhà sau lưng cậu chỉ toàn là hộp giấy và bọc bong bóng, thoạt nhìn rất lộn xộn.
“Cậu đang làm cái gì vậy?” Cô hỏi.


Úc Tiện nghiên thân mình, dường như muốn cho Sầm Niệm thấy được tình trạng trong phòng cậu, “Em mua một cái giá sách, đang lắp ráp, còn có cả bàn và ghế dài nữa.”
“Sao không mua những thứ đóng sẵn?” vẻ mặt Sầm Niệm đầy dấu chấm hỏi.
Úc Tiện mím môi: “Tự mình làm mới vui.”


Sầm Niệm khịt mũi: “Cậu làm phiền đến giấc ngủ của tôi.”
“Em xin lỗi.” Úc Tiện xin lỗi rất nhanh, “Nhưng mà theo lý thì âm thanh đó hẳn cũng không lớn lắm chứ.”


available on google playdownload on app store


“Bởi vì tôi rất mẫn cảm với âm thanh, cho nên dù là âm thanh nhỏ vẫn có thể nghe được.” Sầm Niệm cũng không muốn gây sự với người ta, “Cậu vừa mới dọn vào, chuyện lắp ráp chắc cũng chỉ là chuyện trong hôm nay, sau này cũng không có chuyện như vậy nữa, đúng không?”


Úc Tiện gật đầu, trông có vẻ rất ngoan ngoãn.
Nhìn thấy việc này cũng đã giải quyết xong, Sầm Niệm cũng không muốn tiếp tục đứng đây, “Vậy cậu cứ bận tiếp đi.”


Cô xoay người bước đi, không ngờ lúc này Úc Tiện lại gọi cô, “Không ngờ chị gái lại ở kế bên, sau này thường xuyên liên hệ nha.”
“Chúng ta rất thân nhau à?” Sầm Niệm quay đầu lại, cười như không cười nhìn cậu, “Không sợ tôi bán địa chỉ nhà của cậu?”


“Không sợ, dù sao đến cả Tưởng Dương chị cũng thấy chướng mắt, sẽ không phải là loại người này.” Đôi mắt nai con của Úc Tiện nhìn thẳng vào cô, rõ ràng lời này mang theo hàm ý chế giễu, nhưng từ miệng cậu nói ra lại chẳng khác gì một câu nói bình thường.


Sầm Niệm cau mày cảnh giác: “Chuyện hôm đó cậu đều nghe được?”
“Rõ ràng là tôi ở đó trước.” Úc Tiện lập tức giải thích, “Em cũng không muốn nghe những lời kia đâu, nhưng cũng đâu thể bịt lỗ tai lại được.”


Sầm Niệm nghĩ dù sao Úc Tiện cũng đã cứu cô, bận tâm việc này cũng không cần thiết, nhưng cô vẫn hỏi: “Tại sao cậu lại gọi tôi là chị gái?”
Lại gọi đến thuần thục như vậy? Đây là câu mà cô luôn muốn hỏi.


“Không gọi chị gái chẳng lẽ gọi là em gái? Gọi tên thì lại càng không lễ phép.” Úc Tiện không vui mím môi lại, “Cũng không phải nhìn thấy ai em cũng gọi là chị gái.”
Sau khi nghe lời giải thích, Sầm Niệm lạnh lùng phũ phàng bỏ đi, không cho Úc Tiện cơ hội phản ứng.


Úc Tiện vẫn chưa hoàn hồn cho đến khi nhìn cánh cửa đối diện bị đóng lại, sau đó thở dài: “Có vẻ như mình đã để lại cho cô ấy một ấn tượng rất xấu.”
_____________


Sau chuyến đi này, Sầm Niệm không còn buồn ngủ nữa, vì vậy cô thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái, sau đó bắt đầu tắm rửa sạch sẽ.
Tin nhắn WeChat nhảy không ngừng, cô quét dọn sạch sẽ xong mới có thời gian xem thử.


Đồng Đồng: Em muốn đập cái con rùa Bùi Hàng Dịch kia quá, thằng chả lại mua hotsearch bán thảm, còn muốn giẫm chị Niệm Niệm!
Đồng Đồng: thằng chả còn còn mặt mũi không thế


Đồng Đồng: cây cỏ.jpg


Sầm Niệm không biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó phải lên Weibo xem, quả nhiên hotsearch thứ nhất là Bùi Hàng Dịch.
Hắn ta vì tuyên truyền cho bộ phim mới nên nhận phỏng vấn, bởi vì tác phẩm xuất đạo là phim của Sầm Niệm nên đã bị người chủ trì hỏi tới một ít vấn đề.


“Một con đường đi rất khúc khuỷu, nhưng rất cảm ơn một vài người tôi đã gặp trên đường, bọn họ dạy tôi rất nhiều. Thật đáng tiếc, đôi khi thế sự không thể đoán trước được, cũng may là tôi đã kiên trì ở lại.”


Một đoạn lời nói ý vị thâm trường, những người đọc khác nhau thì có cách hiểu khác nhau.
Người qua đường dĩ nhiên sẽ đoán đoạn này dùng để ám chỉ Sầm Niệm, mà fan thì lại đau lòng con đường Bùi Hàng Dịch đi quá gian khổ, giống như toàn thế giới đều nợ hắn ta.


Sầm Niệm cười trào phúng, đời này người cô nhìn lầm nhất là Bùi Hàng Dịch, người này cứ một lần lại một lần nữa thay đổi tam quan của cô.
Cô thoát khỏi Weibo, thấy Đồng Đồng còn đang mắng hắn ta vì cái tin tức kia, trực tiếp gọi điện qua.


“Hu hu hu, chị Niệm Niệm, em nuốt không được cục tức này.” Đồng Đồng tức giận kinh khủng.
Sầm Niệm bất đắc dĩ mở miệng: “Em có biết tại sao hắn ta mua hotsearch lúc này không?”
Đồng Đồng hơi sửng sốt, “Không biết, có phải thằng chả muốn cọ nhiệt của chị không?”


“Chị có nhiệt gì đâu mà cọ.” Sầm Niệm cong môi, ánh mắt cười nhưng lại không có chút độ ấm nào, “Phim mới của hắn ta flop quá, bản thảo thông cáo lúc trước không có hồi phục được xu hướng suy tàn kia, đã có người lấy việc này đến chế nhạo hắn ta, chỉ có việc bán thảm kể lể mình gian nan thể nào mới có thể ngược fan, củng cố fan được.”


Chuyện thường ở huyện trong giới giải trí, chỉ cần miêu tả cô thành hòn đá cản đường hắn ta, fan hiểu ra chắc chắn sẽ rơi lệ đau khổ.


Theo như lời Sầm Niệm nói,  những lời nói của Bùi Hàng Dịch khiến một đám fan đau khổ như được tiêm máu gà, trong một giờ đồng hồ ngắn ngủi, tiền donate đã vượt quá 20 vạn, lại còn có xu hướng không ngừng tăng thêm.


“Lúc trước chị Niệm Niệm đối xử với hắn tốt như vậy mà, đúng là đồ sói mắt trắng*.” Đồng Đồng nghĩ tới liền tức giận, “Phim mới của hắn xứng đáng flop, rác rưởi!”


* “Sói mắt trắng” (bạch nhãn lang): ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói.


Thật ra Sầm Niệm căn bản chả đem Bùi Hàng Dịch để trong lòng, lúc trước tán thưởng hắn là bởi vì hắn bằng lòng chịu khổ. Dần dần Bùi Hàng Dịch cảm nhận được khoái cảm do sự nổi tiếng tạo ra, hắn lại trở nên tham lam, khốn nạn.


Vốn dĩ trong lòng cô đã sớm chọn người cho bộ “Tuyệt sát”, bởi vì đã quyết định cho nên không có cọn Bùi Hàng Dịch. Huống chi năng lực và tuổi tác của hắn ta lúc đó cũng không thể khống chế được cái vai người chú đã trải qua những thăng trầm của cuộc đời.


Không nghĩ tới sau khi từ chối Bùi Hàng Dịch lại nói cô qua sông đoạn cầu, nói kịch bản của cô nhờ có hắn mới nổi tiếng, nổi xong lại đá hắn đi.


Trong lòng Sầm Niệm nguội lạnh nhưng không nói thêm gì, dù sao cô cũng sẽ dùng thành tích của “Tuyệt sát” để chứng minh cho Bùi Hàng Dịch xem, rốt cuộc ai nhờ ai mới nổi.


Sau này cô không bao giờ nhắc tới Bùi Hàng Dịch, mỗi lần phỏng vấn đều không nhắc đến hắn. Thế mà tên Bùi Hàng Dịch kia  thì ngược lại, bản thảo truyền thông mấy năm cứ một cái lại một cái bán thảm với cô.


Thu hồi suy nghĩ lại, Sầm Niệm híp con ngươi nói: “Không có gì, hắn ta sẽ bị vả mặt thôi.”
_____________
Giữa trưa Sầm Niệm mở tủ lấy lấy xương sườn ra, chặt thành cục, chuẩn bị làm canh xương sườn củ sen.


Âm thanh máy khoan điện kế bên mới ngừng lại không lâu, Sầm Niệm có hơi bội phục sự nhẫn nại của mình đối với tạp âm, cô thực sự đã quen với nó.
Sau khi mở cửa sổ phòng bếp để thông gió, Sầm Niệm bắt đầu chuẩn bị những nguyên liệu khác.


Cô rất thích tận hưởng quá trình nấu ăn, may thay các món ăn nấu ra cũng không tệ.
Ngay khi món ăn được nấu xong, Sầm Niệm đang chuẩn bị bưng canh ra thì tiếng chuông cửa vang lên.
Sầm Niệm mở cửa, ngạc nhiên khi nhìn thấy Úc Tiện đang đứng ngoài cửa, “Có việc gì không?”


Giọng nói vô cùng lạnh lùng, nhưng Úc Tiện cũng không hề di chuyển, cậu mím môi tỏ ra đáng thương: “Em đã lắp ráp giá sách và bàn, tranh cũng treo lên rồi, không dùng khoan điện nữa”.
“Thì sao?” Sầm Niệm đứng ở cửa không nhúc nhích.


“Vậy có thể cho em đi vào bếp uống một cốc nước …” Úc Tiện nuốt nước bọt, “Em ngửi thấy mùi thơm từ nhà truyền tới.”
Sầm Niệm: “…….”
Phòng bếp của cô và phòng bếp bên cạnh tình cờ liền kề nhau, khi mở cửa sổ ra, mùi hương thực sự sẽ phiêu tán ra ngoài.


Úc Tiện đưa ra một chiếc túi từ phía sau, bên trong có chứa dầu thơm. Bao bì có vẻ như rất tinh tế. “Chị ơi, vì chúng ta đã trở thành hàng xóm của nhau nên món quà này là dành cho chị. Trong tương lai chúng ta sẽ chung sống hòa thuận với nhau.”


Sầm Niệm liếc nhìn nhưng không nhận lấy, bởi vì cô luôn cảm thấy bầu không khí này rất kỳ quái, nên trong tiềm thức cô sinh ra nghi ngờ.


Quả nhiên sau đó Úc Tiện chớp chớp đôi mắt to long lanh hỏi: “Chị ơi, em bận rộn đến giờ vẫn chưa được ăn một miếng cơm, có thể đến nhà chị ăn chực được không?”
Sầm Niệm: “…”
Cô biết mà, vừa có quà lại còn vừa bán manh*, quả nhiên không phải là chuyện tốt.


*Từ moe tiếng Nhật dùng Hán tự 萌 (manh), nên giới trẻ bên Trung Quốc mang chữ này về. “Bán manh” xuất phát từ cụm “mại manh” (卖萌) = bán (cái) moe. Bán manh có nghĩa là (cố) tỏ vẻ dễ thương.


Dưới sự tấn công của Úc Tiện nếu là người khác thì đã gật đầu đồng ý rồi, nhưng vẻ mặt Sầm Niệm chẳng thay đổi gì, lạnh lùng từ chối: “Không thể.”
Dĩ nhiên người khác nếu bị từ khối chắc chắn sẽ cảm thấy rất xấu hổ, nhưng Úc Tiện thì không.


“ Tỷ tỷ không đồng ý cũng đúng, nhưng quà này phải nhận nhé.” Vẻ mặt Úc Tiện hơi cô đơn, khóe môi mím lại nói: “Em về nhà ăn chút mì là được.”
Nhất thời Sầm Niệm đau đầu vcl, nhìn Úc Tiện treo túi thơm lên tay nắm cửa rồi xoay người rời đi.


Úc Tiện mới đi được vài bước, Sầm Niệm đã nghiến răng nói: “Từ từ.”
Úc Tiện dừng lại, trên môi nở nụ cười vì đã đạt được mục đích.
Nhưng lúc cậu quay đầu lại, nụ cười nhạt dần, chỉ còn sự nghi ngờ: “Có chuyện gì vậy chị?”


“Canh sườn nấu nhiều quá, rau cũng bị thừa.” Sầm Niệm khó chịu nói, “Tôi cần người giúp tôi tiêu diệt mọi thứ, cậu đến đây đi.”
Lông mày Úc Tiện cong lên: “Được.” 
_____________
Sầm Niệm đã đưa ra quyết định này sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, quả thật cô cũng động lòng trắc ẩn.


Dù gì cũng là hàng xóm, hơn nữa đối phương cũng đã tỏ ra có thành ý rồi, cô cũng không nên quá từ chối, huống chi lúc đó Úc Tiện đã cứu cô.


Không có dép trong nhà phù hợp với Úc Tiện, vì vậy Sầm Niệm chỉ có thể lấy dép dự phòng của mình, mặc dù không đúng kích cỡ nhưng ít ra cũng có thể mang được.
Đôi dép màu hồng nhạt ở trên chân Úc Tiện thật sự có hơi buồn cười, Sầm Niệm nhịn không được nở nụ cười.


Úc Tiện cũng nhìn xuống dưới chân mình, cậu nhúc nhích một chút, xem ra đi lại cũng không khó khăn lắm.
“Tôi đi dọn canh, cậu vào bàn ngồi đi.” Sầm Niệm nói rồi đi vào bếp.


Úc Tiện lúc này cũng quan sát phòng khách của Sầm Niệm, màu sắc ấm áp, hoàn toàn là hai phong cách trái ngược với phòng khách của cậu. So sánh với nhau thì cậu vẫn thích phòng khách của Sầm Niệm hơn.
Cậu không có trực tiếp ngồi vào bàn mà đi giúp Sầm Niệm bưng canh ra.
“Chị để đó em bưng cho.”


Sầm Niệm sửng sốt một giây mới đưa cho cậu.
Xới cơm xong cô thấy Úc Tiện ngồi trên bàn, một bộ dáng như học sinh mẫu giáo đang chờ được ăn cơm làm cô không khỏi cong môi cười.
“Ăn đi.” Sau khi Sầm Niệm ngồi xuống lại múc cho Úc Tiện một chén canh, bên trong rất nhiều xương sườn.


Hai mắt Úc Tiện sáng lên: “Hóa ra đây là mùi hương em ngửi được trong bếp. Thoạt nhìn cũng rất ngon nha.”
“Không cần cường điệu hóa.” Sầm Niệm không thèm ăn viên đạn bọc đường này, “Thành thật mà ăn cơm đi.”
“Được.” Úc Tiện ngoan ngoãn trả lời.


Cả hai đều ăn rất ngon miệng cho nên quá trình ăn cơm cũng rất im lặng.
Sau khi cơm nước xong Úc Tiện mới có cơ hội mở miệng nói chuyện: “Đồ ăn chị gái nấu ngon ghê, không thua khách sạn năm sao tí nào.”
Sầm Niệm cũng lười nhìn cậu, tàn nhẫn nói: “Ăn xong rồi thì ra khỏi nhà tôi đi.”






Truyện liên quan