Chương 12: Hình nền điện thoại
Loại cảm giác xa lạ này làm trong lòng Sầm Niệm nổi lên gợn sóng, đối với cô mà nói nhìn thấy Úc Tiện trong khoảng cách gần như vậy là chuyện vô cùng kì diệu.
“Sao chị đỏ mặt thế?” Úc Tiện ngạc nhiên khi nhìn thấy từ lỗ tai đến cổ của Sầm Niệm phiếm hồng.
Úc Tiện nhanh chóng đặt Sầm Niệm lên sô pha, sau đó nhìn sơ qua rồi nói: “Nóng quá, để em mở cửa sổ.”
Thấy cậu đứng dậy đi tới ban công, tầm mắt Sầm Niệm cũng nhìn theo, vừa hay thấy được sự ngượng ngùng của cậu.
Lúc này Sầm Niệm cũng quên mất lúc nãy mình hồi hộp thế nào, chỉ muốn trêu ghẹo Úc Tiện, “Cậu từng ôm con gái chưa?”
Úc Tiện đã quay lại, nghe nói như thế hai tai càng đỏ hơn: “Chị….sao chị lại hỏi như vậy…”
Sầm Niệm híp mắt lại, vừa cười vừa nói: “Cũng không đúng, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt tôi đã ngã trong vòng tay cậu rồi, hình như khi đó cậu cũng rất bình tĩnh.”
Vừa nói xong Sầm Niệm cũng thấy bất ngờ, không ngờ mình với Úc Tiện lại có duyên như vậy.
Úc Tiện mím môi không trả lời, lúc đó cậu chỉ hơi có hảo cảm với lại tò mò về Sầm Niệm thôi, không ngờ sau này tiếp xúc với cô lại rung động. Người mình thích ở trong lòng mình, cậu mà bình tĩnh được mới là lạ.
“Cậu nên xem mấy bộ phim tình cảm để rèn luyện một chút, lúc nào cũng như thế này thì không tốt đâu.” Sầm Niệm trêu chọc cậu.
Úc Tiện bĩu môi hỏi, “Trong kịch bản của chị không viết về tình yêu, tại sao không thêm nó vào?”
Sầm Niệm giật mình, nhất thời không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.
“Em cũng giống như chị, không nhất thiết phải quay những cảnh yêu đương.” Úc Tiện nói một cách nghiêm túc.
Có thể là vì hai người đều thổ lộ tâm tình nên cũng hiểu nhau rõ ràng hơn.
Sầm Niệm chợt thấy hối hận, hình như cô đã không coi Úc Tiện là người ngoài nên có chuyện gì cũng nói với cậu.
“Bây giờ chị cảm thấy thế nào?” Úc Tiện nhanh chóng chuyển chủ đề.
Sầm Niệm nhéo nhéo cổ chân, cảm giác tê rần đã dần dần biến mất, “Đỡ hơn nhiều rồi, nhưng vừa rồi người đại diện của cậu nói chuyện gì mà không thích hợp thế?”
Úc Tiện cười che giấu lòng mình: “Không có gì đâu, anh ấy nói về chuyện những fan kia thôi.”
Để ngăn Sầm Niệm lại hỏi nữa, Úc Tiện vội vàng lấy một cuốn sổ, “Không phải chị nói là bạn của chị muốn chữ ký của em à? Vậy bây giờ em kí, côô ấy tên là gì?”
Quả nhiên Sầm Niệm đã quẳng chuyện đó ra sau đầu: “Cô ấy tên là Doãn Sơ Hạ, có thể để chữ ký của cậu trong quán cà phê của cô ấy không?”
Mỗi lần trước khi xin chữ ký ai Sầm Niệm cũng hỏi như thế, may mà mấy người Trì Uyên cũng không bận tâm chuyện này.
Úc Tiện kí tên mình rất nhanh: “Có thể, em không ngại.”
Sau khi ký tên, cậu ấy còn viết thêm một câu: Chúc việc kinh doanh ngày càng tốt hơn ^ _ ^
Sau khi Sầm Niệm nhận lấy nó, cô ấy mỉm cười hài lòng: “Cô ấy sẽ rất vui vẻ khi nhìn thấy nó.”
“Còn chị?” Úc Tiện hỏi, “Chị có cần chữ ký của em không? Em nghe nói chữ ký của em rất có giá trị, chị có thể đem bán.”
Sầm Niệm bị câu nói của cậu chọc cười: “Tôi cũng không thiếu tiền tới mức đó đâu.”
Úc Tiện thở dài, đột nhiên cảm thấy hơi đáng tiếc.
Sau khi đưa Sầm Niệm đến cửa cậu còn không chịu đi về lập tức mà dùng đôi mắt nai con ủy khuất mong chờ nhìn cô: “Lần sau em sẽ làm xôi sườn cho chị ăn nữa, chị nhất định phải tới đó.”
Vốn dĩ Sầm Niệm đã hạ quyết tâm sẽ giữ khoảng cách với Úc Tiện, cuối cùng lại mềm lòng đồng ý.
_______________
Úc Tiện phải bay đến thành phố Tân tham gia một sự kiện, trước khi đi cậu còn đặc biệt đến tạm biệt Sầm Niệm.
“Chị ơi, chị có gì muốn mua gì không, chờ đến thành phố Tân em sẽ mua cho chị.” Cậu nói với giọng điệu quen thuộc.
Sầm Niệm cười lắc đầu: “Không có.”
Cô còn nhớ rõ chuyện fan tư sinh nên dặn dò cậu: “Phải chú ý an toàn.”
Úc Tiện chỉ nghĩ rằng Sầm Niệm quan tâm và lo lắng cho mình nên vui vẻ gật đầu: “Em nhất định sẽ chú ý an toàn!”
Sầm Niệm nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Úc Tiện, đột nhiên cảm thấy nói cậu là em trai cũng không sai tí nào.
Sau khi Úc Tiện đi thành phố Tân, Sầm Niệm đi đến quán cà phê của Doãn Sơ Hạ, thuận tiện đem chữ ký tới cho Sơ Hạ.
Khi vừa đến quán cà phê, cô đã thấy không ít nữ sinh viên ở đây, nhanh chóng chụp quầy trưng bày, đó là nơi Doãn Sơ Hạ dùng để đặt chữ ký.
Chữ ký của Lê Dữ, Mạnh Thanh Nghiên, Trì Uyên và Bạc Kiến Từ đều ở đây, tất cả chữ ký đều được đóng khung và đặt trong tủ trưng bày, theo lời của Doãn Sơ Hạ thì đặt như sẽ nở mày nở mặt lắm.
Doãn Sơ Hạ nhìn thấy chữ ký của Úc Tiện lập tức thét chói tai, bởi vì chữ ký của Úc Tiện khác với chữ ký của bốn người kia.
“Đây là chữ ký phiên bản có to* đấy! Còn chúc việc làm ăn của tớ thuận lợi nữa!” Doãn Sơ Hạ ôm chữ ký kích động không thôi, “Úc Tiện đúng là một viên kẹo ngọt ngào mà, sao cậu lấy được chữ ký loại này thế?”
* Chữ ký phiên bản có to (to 签): là một thuật ngữ được sử dụng bởi người hâm mộ, đề cập đến phiên bản chữ ký có To. Nó giống như phần mở đầu của một bức thư (to so and so), khi ký sẽ có tên của người hâm mộ, và đôi khi có cả phần tái bút. Nói chung, chữ ký phiên bản có to là một thứ gì đó có ý nghĩa đặc biệt và rất được thổi phồng. Nó tương đương với việc thần tượng nói với fan rằng đây là cái tên được ký đặc biệt dành cho cô ấy, và giá trị của nó sẽ tăng lên gấp đôi.
Thấy âm thanh cùng hành vi của Doãn Sơ Hạ đã kinh động đến khách trong quán, Sầm Niệm vội kéo cô ấy đi ra sau bếp, “Cậu đừng kích động như thế.”
“Tớ không kích động mới lạ ấy.” Doãn Sơ Hạ cảm động ôm Sầm Niệm, “Niệm Niệm, cảm ơn cậu, tớ phải đặt làm riêng một cái khung thật đẹp để bỏ chữ kí này vào mới được!”
Thiếu chút nữa Sầm Niệm bị Doãn Sơ Hạ ôm đến tắt thở, cô cảm nhận được sự kích động của Doãn Sơ Hạ một cách sâu sắc, cũng cảm nhận được sự nổi tiếng của Úc Tiện.
“Sơ Hạ, cậu bình tĩnh đi.” Cô bất lực nói.
Sau khi Doãn Sơ Hạ bố trí ổn thỏa cho chữ kí rồi, cô ấy bưng đồ uống đi đến chỗ Sầm Niệm, dùng nụ cười ôn nhu ngọt ngào dâng đến trước mặt Sầm Niệm, thậm chí còn hận không thể đút cho Sầm Niệm luôn.
“Cậu có thể dừng nhìn tớ chằm chằm như thế không.”
Doãn Sơ Hạ chống cằm nhìn cô: “Niệm Niệm, sao cậu lại có được chữ ký của Úc Tiện?”
Tuy rằng dự đoán được vấn đề này nhưng Sầm Niệm vẫn bối rối, cô đã sớm nghĩ ra lý do rồi: “Gặp ở hậu trường lễ trao giải, nói chuyện vài câu sau đó kí tên.”
“Vậy người thật chắc đẹp trai lắm!” Hai mắt Doãn Sơ Hạ sáng lên, lập tức hỏi.
Sầm Niệm cười cười: “Minh tinh sao có thể không đẹp được?”
“Cũng đúng.” Doãn Sơ Hạ gật đầu đồng ý, “Tớ đi xem phim của Úc Tiện ở rạp chiếu phim, chỉ cần màn ảnh có Úc Tiện thì tiếng hét chói tai lập tức tràn ngập cả phòng.”
Doãn Sơ Hạ lập tức lộ ra vẻ lo lắng của người mẹ già: “Em trai xuất sắc như thế chắc cũng đã nói chuyện yêu đương lâu rồi. ”
“Chắc là không đâu?” Sầm Niệm nhớ lại bộ dạng của Úc Tiện, cảm thấy hình nhu cậu không có hứng thú với chuyện yêu đương, nếu không sao ngay cả phim tình yêu cũng không đóng.
“Trước kia tớ thích Mạnh Thanh Nghiên, Trì Uyên và Bạc Kiến Từ cậu cũng nói như vậy.” Doãn Sơ Hạ cảm thấy buồn, “Sau đó họ đều kết hôn”.
Nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Doãn Sơ Hạ, Sầm Niệm muốn cười nhưng lại không dám cười, con đường đu idol của cô ấy cũng nhấp nhô quá đi.
__________
Úc Tiện không nghĩ rằng hoạt động lần này lại gặp Bùi Hàng Dịch, cậu nhìn thấy danh sách cũng cười nhạo ra tiếng, thật sự là âm hồn không tan.
Từ Dục biết cậu chán ghét Bùi Hàng Dịch cũng lập tức nói tin tức anh mới nhận được: “Không phải lần trước chúng ta thấy Bùi Hàng Dịch và Sầm Niệm đứng chung với nhau à, thật ra là Bùi Hàng Dịch cố ý đi tìm Sầm Niệm.”
Úc Tiện không dám thể hiện bộ dáng hứng thú, giọng điệu thản nhiên hỏi: “Vì lí do gì?”
“Không phải là kịch bản mới của Sầm Niệm mới hoàn thành à, Bùi Hàng Dịch qua mảng truyền hình flop quá nên muốn trở về đóng phim điện ảnh, cho nên mới đi tìm Sầm Niệm.” Từ Dục vô cùng bát quái nói, “Nghe nói bị từ chối tàn nhẫn.”
Khóe môi Úc Tiện nhếch lên, rất vừa lòng đối với kết quả này.
Từ Dục thấy cậu vui vẻ cũng tiếp tục nói: “Nghe nói Bùi Hàng Dịch còn đi tìm đạo diễn Hứa Lập Thành nữa, kết quả cũng bị từ chối khéo léo. Chẳng thế mà Sầm Niệm lại nói những lời kia lúc nhận giải, chính là để cảnh cáo Bùi Hàng Dịch đó.”
“Tôi ra ngoài đi dạo thuận tiện hít thở không khí, sẽ quay lại nhanh thôi.” Mặt mày Úc Tiện vui vẻ, trong lòng hiển nhiên cũng tốt lắm.
Từ Dục cũng không ngăn cậu, dù sao Úc Tiện cũng sẽ có chừng mực.
Úc Tiện đi tới một hành lang dài, chuẩn bị đến một góc gọi điện cho Sầm Niệm, lại không ngờ nửa đường gặp được Bùi Hàng Dịch.
Hai người gặp nhau ở hành lang dài, mùi thuốc súng lập tức trở nên nồng nặc.
Bùi Hàng Dịch nhớ tới lời giễu cợt lần trước của Úc Tiện nên cũng không định bày ra vẻ mặt tố, lại không ngờ rằng Úc Tiện còn chẳng thèm nhìn hắn ta, coi hắn như là không khí vậy.
“Tôi nhớ rằng tôi ra mắt trước cậu, dù gì cũng được coi là tiền bối mới đúng. Thái độ của cậu như này có phải hơi quá đáng không?” Bùi Hàng Dịch nhịn không được mở miệng.
Vốn dĩ Úc Tiện chuẩn bị nhấc chân lại vì những lời này mà dừng lại.
Cậu liếc mắt nhìn Bùi Hàng Dịch, bên môi tràn đầy ý giễu cợt: “Bây giờ nói chuyện bối phận trước sau có phải hơi muộn rồi không?”
Bùi Hàng Dịch ngẩn người: “Cậu có ý gì?”
“Nếu muốn người khác kính trọng coi mình là tiền bối thì ít nhất cũng phải có bộ dáng của tiền bối chứ không phải luôn núp sau người ta làm những việc xấu xa bẩn thỉu.” Giọng nói Úc Tiện mỉa mai, “Anh nói có phải không?”
Bùi Hàng Dịch thay đổi sắc mặc trong nháy mắt: “Cậu…”
“Thì ra anh cũng không quên những lời nói trong hậu trường Kim Yến Tử năm đó, còn nhớ rõ những lời anh đã nói không?” Vẻ mặt Úc Tiện lạnh lùng nhìn hắn.
“Úc Tiện dựa vào cái gì mà nhận giải thưởng này? Rõ ràng giải nam diễn viên xuất sắc nhất nên là của tôi!”
“Có phải cậu ta dùng tài nguyên trong nhà mua chuộc ban tổ chức không? Nếu không thì tại sao lại là cậu ta!”
“Đi cửa sau vào giới giải trí, vừa ra mắt đã đóng nam chính rồi nhận giải ảnh đế, tôi cực cực khổ khổ như thế vẫn thua xuất thân của cậu ta….”
“……”
“Anh bình tĩnh một chút, thua bởi Úc Tiện cũng không oan, kỹ năng diễn xuất của cậu ta cũng không tệ.”
“Đừng dùng những suy nghĩ đó để soi mói người khác, không có sự khoan dung lại còn cho thấy bụng dạ hẹp hòi. Anh cũng không phải là người duy nhất làm việc chăm chỉ trên thế giới này. Trên đời này có ai mà không ngừng cố gắng, tuy xuất thân Úc Tiện không chính quy, điều đó cho thấy cậu ta đã chăm chỉ trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình như thế nào. ”
“Nếu anh chỉ biết oán giận trách tội người khác, vĩnh viễn cho rằng mình không sai thì sẽ không tiến bộ.”
Cô gái nói xong những lời này lập tức cau mày rời đi, bỏ lại Bùi Hàng Dịch với sắc mặt khó coi y như cũ ở phía sau.
“Chị.” Úc Tiện thu lại suy nghĩ, nhẹ giọng gọi Sầm Niệm.
“Tôi nhớ là cậu đang tham gia hoạt động mà, sao lại gọi điện cho tôi?” Sầm Niệm nghi ngờ hỏi.
Mặt mày Úc Tiện vui vẻ nở nụ cười: “Bởi vì rất vô vị, cho nên muốn tìm chị tâm sự.”
“Người đại diện đâu?” Sầm Niệm cười hỏi.
“Em không có đề tài chung với anh ta.”Úc Tiện bĩu môi, “Vẫn là nói chuyện với chị tốt hơn.”
Sầm Niệm khẽ cười: “Bạn của tôi nhận được chữ kí của cậu, cô ấy thích lắm, còn chuẩn bị đặt làm một cái khung theo yêu cầu để đóng khung lại.”
“Chị thích cái gì?” Úc Tiện tò mò hỏi.
Sầm Niệm loạn nhịp hai giây, sau đó mới trở lời: “Hình như không đặc biệt thích cái gì hết.”
Úc Tiện tràn đầy tự tin nó: “Sau này sẽ có!”
Sau khi cúp điện thoại Úc Tiện đột nhiên cảm thấy màn hình điện thoại của mình không vừa mắt chút nào.
Cậu trực tiếp đổi hình nền thành ảnh HD fan chụp Sầm Niệm, hơn nữa còn đổi mật khẩu điện thoại.
Bởi vì chỉ mình cậu có thể xem thôi.