Chương 36: Thiếu
Bệnh viện thành phố, khu nội trú.
Ra lệnh cho George chờ ở đại sảnh thăm bệnh, sau đó Thích Nghi đi tới phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh đúng lúc bị người đẩy ra.
Đang lúc Trần Thiên Nhụy mở cửa phòng ra thì chú Phúc nhìn thấy Thích Nghi, ánh mắt sáng lên: “Ngũ tiểu thư, tứ tiểu thư tới.”
Trần Thiên Nhụy ngước mặt lên, có chút kinh ngạc nhìn Thích Nghi: “Chị tư?”
“Ông nội ở bên trong sao?” Thích Nghi nhìn vào phía bên trong phòng bệnh.
“Dạ vâng.”
“Em phải đi à?”
“Dạ, em phải lập tức đến trường rồi.” Thiên Nhụy vẫn còn học cao trung, việc học rất quan trọng.
“Chú Phúc, chú ở lại đây đi, tôi có việc muốn nói với chú.” Thích Nghi nhìn Thiên Nhụy một cái: “Ở đại sảnh thăm bệnh có một thiếu niên ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, nói cậu ta đưa em đến trường học, hãy nói là chị kêu.”
Thiên Nhụy liếc mắt nhìn chú Phúc, gật đầu một cái, sau đó đi ra ngoài.
Chú Phúc nhìn Thiên Nhụy rời đi, rồi hơi khom người xuống nói với Thích Nghi: “Tứ tiểu thư, cô có việc gì muốn hỏi tôi?”
“Đi vào trước.” Thích Nghi đẩy cửa phòng bệnh ra.
Dù sao cũng là phòng VIP, bên trong phòng tương đối gọn gàng sạch sẽ, không gian cũng đủ lớn, trừ giường bệnh ra, còn có một bộ ghế salon và một chút gia cụ đồ điện…, nhìn giống như là phòng khách của nhà bình thường.
Sau khi chú Phúc theo Thích Nghi vào phòng thì đóng cửa phòng lại.
Tầm mắt Thích Nghi rơi vào trên giường bệnh, nơi đó có một ông già đang nằm. Ông ta vốn là đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng hình như nghe được âm thanh nên chậm rãi mở mắt ra.
“Ông nội.” Thích Nghi kêu một tiếng.
“Ừ.” Trần Phi liếc nhìn cô một cái, thường ngày ở giới kinh doanh oai phong tương đối lợi hại, thế nhưng lúc này trong mắt ông lại không có cảm xúc gì.
Đối với sự lạnh nhạt của ông, Thích Nghi cũng không để ý tới: “Con chỉ là tới thăm ông một chút, sau đó sẽ nhờ chú Phúc mang con đi nơi đó.”
Ánh mắt Trần Phi lướt qua gương mặt của chú Phúc, vốn là trong mắt có chút suy sụp, bỗng nhiên lại xuất hiện một ánh sáng sắc bén.
Chú Phúc hơi cúi đầu xuống, vẫn là bộ dáng câu nệ như thường ngày.
“Yên tâm, cho dù con có muốn nói gì với ông ta, ông ta cũng không có cách nào đáp lại, đúng không?” Khóe miệng Thích Nghi hơi cong lên, có chút tự giễu nói: “Chuyện con trở về nhà họ Trần, chắc hẳn chú Phúc đã nói cho ông nghe. Thật xin lỗi, con trở về muộn, Nhã Xá đã bị bán đi.”
“Chuyện này không nên trách Bích Nhã.” Trần Phi kết luận theo lẽ thường, nói tiếp: “Dù sao cô tiếp quản truyền thông Trung Thiên, xử lý việc lớn nhỏ của nhà họ Trần, là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Chân mày Thích Nghi hơi hơi nhíu lại.
Trần Phi đưa tay vỗ vỗ bắp đùi của mình: “Tôi đã già rồi, chân này cũng không thể đi lại, bất quá đầu óc tôi cũng không biến chất đến nỗi không biết phân biệt thị phi. Chuyện của nhà họ Trần, trong lòng tôi nắm chắc.”
Thích Nghi nhìn tay ông ta đang sờ trán mình, dưới đáy lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, sau đó cô lạnh lùng nói: “Ông nội, ông không nên gọi con trở về.”
Trần Phi hừ lạnh: “Tôi nuôi cô nhiều năm như vậy, cũng không phải là nuôi không.”
Lúc cần dùng, sẽ dùng!
——— ——————
Lúc chú Phúc dẫn Thích Nghi đi đến một phòng bệnh khác thì Thích Nghi lạnh nhạt hỏi: “Chú Phúc, một quân cờ không có giá trị, có phải sẽ bị bỏ đi hay không?”
Cả người chú Phúc hơi chấn động, quay mặt qua nhìn cô: “Tứ tiểu thư. . . . .”
“Cũng đúng, đây cũng là lúc tôi nên trả ơn.” Thích Nghi giơ tay lên ngăn ông ta lại: “Thiếu thứ gì, tôi đều sẽ trả.”
——— ——————
Thích Nghi không để cho chú Phúc theo cô đi vào phòng bệnh này.
Sau khi cô vào phòng thì dừng chân không đi tiếp, cho đến khi nghe được tiếng vang đóng cửa của chú Phúc ở bên ngoài mới cắn răng một cái, đi tới cái giường bệnh kia.