Chương 54: Không đời nào
Lúc đẩy cửa bước vào, Thích Nghi bước chân thật nhẹ nhàng.
“Chị đã về rồi.” Thiếu niên đứng bên cạnh cửa sổ quay người lại nói, ánh mắt lấp lánh nhìn cô.
“Tại sao cậu còn chưa ngủ?” Cùng George bốn mắt nhìn nhau, chân mày Thích Nghi không dấu vết nhẹ nhíu một cái. Cô liếc mắt nhìn xung quanh, không thấy Thiên Nhiên ở đây, mới thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu lúc trở về nước, vì đề phòng bị phóng viên giải trí theo dõi, Thích Nghi chọn khách sạn tốt nhất Ôn Thành để ở, hơn nữa chính là ở loại phòng VIP cho tổng thống ở. Mặc dù giá cả có hơi đắt một chút, nhưng được cái không gian vô cùng rộng rãi, có hai sảnh lớn, bốn phòng ngủ và một phòng làm việc, hiện tại George đang ở cùng với các cô. Nhưng mà không nghĩ tới giờ này, George còn chờ cửa cô, cũng may Thiên Nhiên không đợi, nếu không lại mệt cho cô ấy.
George giơ cánh tay lên, ly rượu vang đỏ đang cầm trên tay cũng rung lên, lăn tăn như tâm tình của cậu lúc này, không làm sao bình tĩnh được: “Chị đã đi đâu vậy?”
“Cậu hỏi cái này làm gì?” Thích Nghi liếc mắt nhìn cậu ta một cái.
Mới lúc nãy trời mưa to, gọi điện thoại cho chị lại không được, nếu Nara không ngăn lại…..thì em nhất định đi tìm chị rồi.” Âm thanh của george mang chút mùi vị oán trách: “Trời khuya khoắc như vậy, chị không biết là người khác sẽ lo lắng hay sao? Nếu mà chị vẫn chưa về, em liền……Ơ! Làm sao chị lại thay quần áo khác rồi, đã xảy ra chuyện gì rồi? Không phải là…..”
“Tôi không sao.” Thích Nghi dứt khoát cắt ngang cậu ta: “Lại nói, nếu như thực sự có chuyện, thì đó cũng là chuyện của người lớn, con nít như cậu cũng đừng quan tâm.”
“Ai là con nít chứ?” George cau mày.
“Cậu.”
“Em đã trưởng thành rồi.”
“Vẫn còn thiếu ba tháng.”
“………….”
Ánh mắt Thích Nghi thoáng nhìn đến ly rượu trên tay cậu ta, nói như ra lệnh: “Rượu vang cũng không được uống nữa, mau đi ngủ đi.”
“Thích Nghi……”
“Thích Nghi là để cho cậu gọi sao?” Cô xụ mặt xuống.
“Chị.”
“Nếu còn xem tôi là chị, thì nghe lời đi.”
“…………”
“Nếu không tôi sẽ thông báo với vương phi là cậu đang ở chỗ này.” Thích Nghi trầm giọng nói: “Cậu nên biết, kết quả sẽ như thế nào rồi.”
Cậu đương nhiên biết, nếu mẹ biết cậu trốn học chạy đến chỗ này của Thích Hợp, nhất định sẽ cho người tới bắt về NewYork tiếp tục đi học!
Thiên tài mà lại phải quay về học một cái giáo trình nhàm chán như vậy.
Gương mặt George mang vẻ oán hận, nhưng trong lòng hiểu rõ Thích Nghi nhất định nói được làm được, vì vậy trước mắt không thể không nhịn lại: “Biết rồi, em đi ngủ là được.”
Thích Nghi hướng về phía cậu ta vẫy vẫy tay.
George nhìn cô một cái, cất bước muốn quay về phòng.
“Bỏ cái này xuống.” Khi cậu bước qua bên cạnh mình thì Thích Nghi chỉ chỉ vào ly rượu cậu đang cầm trên tay.
“Chị, sao chị giống như một bà cô thật đó!” George vừa đem ly rượu để xuống bàn, cánh tay dài chợt kéo cánh tay của Thích Nghi.
Thích Nghi vẫn chưa kịp ổn định thân người, liền bị ngã đụng vào trong ngực cậu ta.
Cậu nhanh chóng đặt lên trán cô một nụ hôn, trước khi cô kịp mở miệng trách cứ, đã nhanh chóng chạy về phòng.
*Tội nghiệp bé George quá, đáng yêu như vậy! Nhưng biết làm sao bây giờ, nữ 9 là của nam 9 mừ.
Nhìn cánh cửa phòng đóng lại, Thích Nghi bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Cho tới bây giờ, biểu hiện rõ ràng như vậy, cô có thể không hiểu được tâm ý của cậu ta hay sao? Nhưng trong trường hợp đó, giữa bọn họ là hoàn toàn không thể!
Dù sao bây giờ cậu ta vẫn còn nhỏ.
Mà cô, mặc dù còn trẻ, trong khoản thời gian gian khổ trôi qua mà tâm tư cũng đã thay đổi.
Huống chi, bọn họ lại không cùng ở trong cùng một thế giới!
Trong đầu, đột nhiên lóe lên một gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Đêm tối như mực, ở cửa sau của một đài truyền hình, đang dừng một chiếc xe hơi sang trọng.
Ở chỗ ngồi phía sau xe, anh lẳng lặng xem tivi sau ghế đang phát, một đôi mắt như chim ưng tối như mực, thâm trầm khó hiểu.