Chương 108: Tập luyện
Tin tức về chuyện lùm xùm ở khoa Nghiên cứu thực phẩm lan ra rất nhanh, chưa tới nửa ngày sau thì cả học viện đã biết chuyện thách đấu này. Chưa nói tới việc nó có liên quan tới Helen, thì riêng khoản đấu tay đôi theo truyền thống đế quốc cũng đủ nổi lắm rồi. Đám học viên trẻ tuổi bắt đầu đồn thổi đủ thứ xung quanh việc này, đủ cả yếu tố từ tình cảm, danh dự tới vũ lực đều được tập hợp không sót cái nào, còn lớp lang hơn cả tiểu thuyết dài tập, muốn không thu hút cũng khó.
Trong lúc đó, nhân vật chính Ethas thì đang mặt mày như cá ch.ết ủ rũ ngồi một góc tại nhà của Helen, trong lòng không biết có đang rủa xả tổ tông mười đời thằng đã tạo nên vụ này là Hoàng hay không. Cần phải biết lời thách thức đấu tay đôi không những bao gồm danh dự mà còn bao gồm cả truyền thống của đế quốc, lời đã nói ra thì không thu hồi được, cũng không được bỏ cuộc bởi bất cứ lý do gì, vì thế nó có sức nặng còn hơn cả một lời thề độc, không phải thứ để lấy ra đùa.
Nhưng đáng tiếc là trong con mắt của Hoàng thì mấy cái giá trị này không đáng một xu, hắn chỉ đơn thuần là muốn phá thối giết thời gian mà thôi. Hoàng đã tìm hiểu rất kỹ về vụ đấu tay đôi này, cả về luật lệ, cách thức lẫn thời gian, vì thế hắn gần như chắc chắn đám đồ chơi của mình sẽ có rất nhiều đất dụng võ. Duy chỉ có vấn đề lớn nhất hiện tại là khả năng của Ethas, cậu ta là người duy nhất không được ra thực địa ở khoa Khoáng thạch học, theo đó sức chiến đấu của Ethas chưa được cấp năm, lớ ngớ sợ ra đánh nhau còn chưa trụ được đã thua rồi.
Một điều nữa là từ lúc vào học viện tới nay, Hoàng chưa từng thấy Ethas biểu hiện bất cứ khả năng võ thuật gì, cộng thêm bản tính của cậu ta khá hiền lành và chịu trận, cho nên hắn có nghi ngờ mãnh liệt thằng nhóc này thực sự không thể ra đánh nhau được:
- Ethas, khởi động đi, tôi cần kiểm tr.a cậu một chút.
Hoàng quẳng ra một câu cụt lủn rồi đi ra khoảng đất trống bên cạnh nhà Helen, dọn dẹp một chút cho thông thoáng, sau đó quay sang Ethas vẫn còn đang ngơ ngác trấn an:
- Đừng lo, coi như là hai chúng ta giao lưu đi, sẽ không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra đâu.
Ethas là một người dân của đế quốc Ramas, dĩ nhiên mấy truyền thống kiểu này cậu ta không xa lạ gì, nhưng tại sao đột nhiên Hoàng lại nổi hứng thì chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì. Tuy vậy cũng không thể từ chối được, do đó Ethas chỉ đành nuốt nước bọt tiến vào, cúi đầu làm một động tác chào coi như đồng ý. Ở phía đối diện Hoàng cũng trả lễ lại đầy đủ, hắn thủ thế rồi thông báo:
- Tôi lên trước đây.
Do không phải đánh thật nên Hoàng chưa móc đồ chơi của mình ra, chỉ đơn giản dùng mấy thứ học được ở võ đài thành Roc để tấn công Ethas, do đó động tác của hắn chỉ ở mức trung bình, nhưng ngược lại thì Ethas cũng chẳng nhanh nhẹn hơn là mấy. Ngay khi Hoàng tung cú đấm đầu tiên, cậu ta đã khá luống cuống giơ cả hai tay ra đỡ, vì thế mà làm lộ nguyên cả phần hông ra ngoài. Hành động bất cẩn này làm Ethas ăn nguyên một đòn từ đối thủ, rất may là Hoàng đã cố tình nương tay, do đó cậu ta chỉ hơi loạng choạng lùi lại mà thôi.
Hoàng dừng lại vài giây để Ethas lấy lại trọng tâm, sau đó tiếp tục lao lên, lần này thì cậu ta không đứng yên phòng thủ mà chủ động phản công lại. Đáng tiếc là với phản xạ của Hoàng thì hành động của Ethas chậm tới mức đáng thương, hắn dễ dàng đoán được cậu ta muốn làm gì và tiếp tục giã thêm một đấm ngay cổ khiến Ethas phải co cả người lại.
Hoàng nhận ra một điều là Ethas cũng biết một chút võ thuật, nhưng lại hoàn toàn không có kinh nghiệm thực chiến, cứ như cả đời cậu ta đứng múa quyền một mình vậy. Các đòn đánh của Ethas một là thiếu lực hai là thiếu xác, chưa kể tốc độ phản ứng quá kém, trong mắt của Hoàng thì đúng chả khác gì phim quay chậm cả. Nếu thực sự bỏ cậu ta ra mấy cái võ đài chính thống, sợ rằng đến một phần trăm chiến thắng cũng chả có, còn kém hơn thằng nhóc thương thủ Gon ở thành Roc nữa.
Sau vài lần giao thủ qua lại, Hoàng buộc lòng phải dừng tay khi thấy Ethas ăn đòn sắp thành ngu người tới nơi. Hắn thực sự cảm thấy hoang mang cực kỳ, đó là bản thân còn chưa móc ra đồ chơi giả kim thuật, mới thuần túy dùng tay không mà đã như vậy rồi, nghĩ đến cảnh tượng phái Ethas lên võ đài cùng đám học viên kia, Hoàng đột nhiên cảm thấy tương lai mịt mù tăm tối như hũ nút.
- Được rồi dừng đi, không còn đánh tiếp nữa đâu.
Ethas nghe câu này như được đại xá, vội vội vàng vàng tránh xa Hoàng hết mức có thể, mặc dù chỉ là đấu tập nhưng nãy giờ cậu ta bị ăn đòn cũng nhiều chứ không phải ít. Sự thực nếu xét trình độ chung thì Ethas không phải là tệ, hơn nữa cậu ta là mẫu người chuyên nghiên cứu như cô bé Dược sư Milenia nhiều hơn là ra lăn lộn thực địa, nên chuyện đánh đấm không giỏi cũng chả quan trọng gì. Vấn đề ở đây là Hoàng lỡ to mồm với đám học viên kia rồi, giờ mà đẩy Ethas ra trong tình trạng này không những là tự chuốc lấy nhục, mà còn ăn đòn chắc hỏng người luôn.
Hoàng đập tay lên mặt chán nản, quả này đúng là cái miệng hại cái thân, ban đầu tính toán chỉ cần Ethas trình độ cỡ đám đấu sĩ thông thường trong thành Roc là đủ, đám đồ chơi của hắn dư sức bù vào chỗ yếu đó. Nhưng hiện tại thì Ethas chiến đấu như gà mờ thế này thì quá thảm, bảo đảm vừa lên đài là ăn hành đầy mồm ngay, làm gì hở ra cơ hội để giúp được. Hoàng nhăn mày suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tiến lại gần chỗ Ethas, hơi lắc người một chút rồi nói:
- Tôi cho cậu xem thứ này.
Sau khi nói xong, phần lưng áo của Hoàng đột ngột phồng to lên và tám lưỡi đao của hắn xuất hiện lòi thẳng ra ngoài như mấy cái chân nhện khổng lồ. Hình dáng của chúng đã có thay đổi sau khi Hoàng lấy được nguyên liệu từ chỗ Helen, phần thân trên thon gọn và linh hoạt hơn rất nhiều, cho thấy đã được cải tạo đáng kể.
Trong lần đầu gặp mặt và phải bất đắc dĩ chiến đấu cùng con báo Đỏ, mấy lưỡi đao này đã được Hoàng lấy ra một lần, nhưng do lúc đó mọi chuyện khá hỗn loạn nên Ethas chưa có cơ hội quan sát kỹ, lúc này cậu ta ngạc nhiên khi không biết làm sao thằng này có thể dấu một thứ nguy hiểm như vậy trong người được.
Hoàng khẽ chuyển động năng lượng một chút, sau đó điều khiển cho các lưỡi dao này di chuyển xung quanh người, uyển chuyển và nhẹ nhàng như chính cơ thể của mình vậy. Sau khi được cải tiến, Hoàng đã tăng độ cứng và giảm đi đáng kể khối lượng cùng độ tiêu hao năng lượng của chúng, nhưng quan trọng nhất là giờ đây các lưỡi dao này có thể xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào mà hắn muốn, gần như trở thành một bộ phận gắn liền với cơ thể.
Để biểu diễn tính năng này, Hoàng chuyển mình một cái khiến tám lưỡi dao bất ngờ “mọc” ra từ tay trái, sau đó xoay tròn lên trên rồi xếp thành hình vòng cung trên vai của hắn, cực kỳ mượt mà và nhanh gọn. Ethas nhìn cảnh này đến há hốc cả mồm, tám lưỡi dao xoay chuyển vòng vòng trên cơ thể của Hoàng, cảm giác hắn như một con nhím đang lột da vậy, kỹ thuật quái dị này cậu ta chưa hề được chứng kiến lần nào.
Trong lúc Ethas còn đang kinh ngạc, Hoàng liền tiến lại và gắn thứ gì đó lên người cậu ta. Sau đó một cảnh tượng hãi hùng diễn ra, khi bốn lưỡi dao từ trên cổ tay Ethas xé rách áo xông ra ngoài, trông như một cái móng vuốt đen kịt đầy ch.ết chóc. Ethas không hiểu mô tê gì, giật mình sợ hãi lùi lại mấy bước, khuôn mặt hãi hùng nhìn thứ này như một con kí sinh trùng đang bám lên cơ thể, Hoàng thấy vậy liền lên tiếng trấn an cậu ta:
- Đừng lo, tôi chỉ là gỡ bớt vài cái chuyển sang cậu mà thôi, chúng không có hại gì đâu.
Sau khi cải tiến với đám nguyên liệu mới, Hoàng đã có thể tách rời và di chuyển tám lưỡi dao cho người khác. Tất nhiên đây chỉ là thứ cực chẳng đã mới phải làm, vì như vậy sẽ khiến năng lượng tiêu hao tăng lên, chưa kể còn khó điều khiển hơn rất nhiều và nguy cơ đánh nhầm người sử dụng nữa. Dù sao Hoàng cũng không thể gắn bộ điều khiển rối vào người Ethas như cách đã làm với Hasa được, vì như thế hắn sẽ bị phân tâm ngay.
Bốn lưỡi dao trên tay Ethas bắt đầu chuyển động theo sự điều khiển của Hoàng, hắn cũng đồng thời ra hiệu cho Ethas làm quen với chúng, đây sẽ là thứ cuối cùng để lấy ra nếu tình hình thực sự không thể cứu vãn được nữa. Hoàng lắc đầu vài cái rồi nhìn sang phía Ethas, gằn giọng ra lệnh:
- Chuẩn bị đi, tôi sẽ tập cho cậu làm quen với đống đồ chơi mới này trước khi lên đài.
Ethas mặt trắng bệch nhìn Hoàng lôi từ trong người ra hàng loạt thứ kỳ dị, như hung thần báo tử tiến lại gần mình, báo hiệu cậu ta chắc chắn sẽ bị hành hạ không thương tiếc chút nào.
Lại nói về phía đối thủ của Hoàng và Ethas, thực ra bọn họ cũng đang chả hề dễ chịu gì khi Hoàng đột ngột nói chuyện đấu tay đôi theo truyền thống đế quốc. Tính ra thì chuyện nó còn chưa nghiêm trọng như vậy, lúc đó cũng không có ai chủ động muốn đứng ra nhận lời, nhưng bây giờ thì cả học viện đã đồn ầm vụ này lên rồi, có muốn cũng không thể rút được nữa.
Lúc này Adan đang ngồi với vài người nữa, mặt đầy ưu tư suy nghĩ về vụ đấu tay đôi sắp tới. Anh ta cũng không phải là chỉ huy của đám học viên hâm mộ nhiệt thành Helen kia, nhưng tính theo tuổi tác và thực lực thì cũng là một người rất có tiếng nói. Là một học viên năm bốn thuộc khoa Võ luận, Adan có thực lực tương đương một đấu sĩ gần tiệm cận cấp bảy, nếu xét theo cỡ toàn học viện thì cũng là có tiếng tăm chứ không phải vô danh, đáng tiếc là lại bị mắc chứng cuồng Helen.
Những ngày qua Adan đã dò hỏi và biết được hai người kia chỉ là đám hậu sinh, Ethas là năm hai còn Hoàng thì mới vừa nhập học chưa lâu, cũng chính vì vậy mà mọi chuyện trở nên khó xử, Adan hay các học viên như anh ta không thể nào tự mình thi đấu được, vì như thế là tự hạ thấp bản thân, ỷ lớn bắt nạt nhỏ, có thắng cũng chả vinh dự gì khéo chỉ tổ mang nhục.
Nhưng nếu phải đưa đám học viên cùng cấp ra thì cũng khó, Adan không thực sự nắm chắc những người này có thắng được hay không, đường đường học viên của khoa Võ luận mà đấu tay đôi thua một tên vô danh đến từ Khoáng thạch học, lại là theo kiểu nghi thức của đế quốc thì đúng là mang nhục mấy đời rửa cũng không sạch.
Vì lý do này mà Adan phải mời mấy người trước mặt ra nói chuyện, điều kiện tiên quyết là bên bọn họ không được thua, nhưng làm sao để chọn ra đại diện giữa mấy trăm học viên mới là vấn đề đau đầu. Mấy người Adan bàn luận và lọc danh sách rất lâu, cuối cùng một giọng nói vang lên đưa ra đề nghị:
- Chẳng phải khoa chúng ta có một người nằm trong top học viên xuất sắc năm nay đó sao, để cậu ta ra đấu hẳn không có vấn đề gì đâu.