Chương 3: Người hầu
Nơi ở của Dương Diễm là một biệt viện nằm ở góc Tây Bắc bên ngoài vương phủ.
Hàng lang không có chim hoa cây cảnh, bởi vì chủ nhân của nó cũng chẳng thể nhìn mà thưởng thức. Ngoài ra, người hầu cùng thị nữ đều rất im lặng, đi lại không phát ra tiếng động nào. Cho dù ngồi trong viện vào giữa ban ngày cũng cảm thấy tĩnh mịch như đêm.
Đối với người mắt không thấy ánh sáng như Dương Diễm thì một ngày mười hai canh giờ đều là đêm tối.
Nhưng cũng không hẳn. Ban đêm thật sự có khi lại có tiếng động, như gió lùa qua cỏ, gào thét trên khung cửa sổ, làm lung lay đèn lồng và cánh cửa kêu kẽo kẹt, hơn nữa còn có tiếng Lạc Lan ngâm nga ru.
Câu Lạc Lan hát là ca dao người Đông Hồ. Dương Diễm nghe không hiểu nhưng lại cảm thấy làn điệu xa xăm, rất êm tai. Lạc Lan thường vừa hát vừa vuốt ve vầng trán y, nhẹ nhàng nói, "Dã Hề, ngủ đi."
Vệ Trường Hiên đến biệt viện không lâu thì nghe thấy cách xưng hô này. Chàng lấy làm lạ, hỏi, "Lạc Lan cô cô, vì sao lại gọi tiểu công tử là Dã Hề?"
Lạc Lan nhẹ nhàng nhìn chàng, "Dã hề là biệt danh thuở nhỏ theo tiếng Hồ tộc của công tử, chỉ những người thân thiết mới được gọi."
Sau đó, Vệ Trường Hiên thức thời, không nhắc đến nữa.
Sau mấy ngày tuyết lớn, cuối cùng Kiến An mới trời quang mây tạnh. Vệ Trường Hiên nghe Lạc Lan sai bảo, đưa Dương Diễm vừa khỏi bệnh ho ra sau vườn tản bộ. Dương Diễm mặc một bộ áo lông hồ màu trắng, lót trong là áo choàng vàng óng, đeo đai lưng màu cẩm thêu hoa sen xanh biếc. Nếu xét một cách công bằng, khí độ của y tôn quý hơn các con cháu tôn thất khác không biết bao nhiêu lần. Chỉ tiếc là đôi mắt y không thể nhìn thấy.
Dương Diễm đương nhiên không biết Vệ Trường Hiên đang cảm thán trong lòng, lẳng lặng đi dọc hành lang bằng đá. Bỗng nhiên, y ngẩng mặt lên nói, "Tuyết tan rồi."
Những lớp tuyết dày được mặt trời soi tỏa, quả thật đang lấp lánh tan, nhưng sao y biết? Vệ Trường Hiên nghi hoặc trong lòng, không nhịn được nên hỏi.
"Ta nghe được tiếng tuyết tan." Ánh mắt Dương Diễm nhìn vào hư vô, nhẹ giọng đáp.
"Vâng, tuyết tan. Lớp băng dưới mái cũng đang tan một chút. Mấy ngày trước, tuyết còn phủ kín cả mặt đất, nhưng bây giờ đã lộ ra màu bùn đất rồi." Vệ Trường Hiên gạt bỏ những chướng ngại vật để dìu y đi, chậm rãi nói, tựa hồ muốn cho tiểu công tử này biết hết những gì mình thấy được, để y hình dung ra cảnh tượng mà bản thân không thể tự quan sát.
Nhưng Dương Diễm lại kinh ngạc nghe. Hai tay y quờ trong không khí, lẩm bẩm nói, "Màu bùn đất.....là như thế nào?"
Vệ Trường Hiên giật mình. Lúc này chàng mới ý thức được, mình lại lắm lời nữa rồi. Dương Diễm không thể nhìn thấy, cho nên có muốn hình dung cũng không hình dung được thế gian này có dáng vẻ ra sao.
Trong lúc bọn họ còn đang ngây người ra, tiếng chân lộn xộn chợt vang trên hành lang. Vệ Trường Hiên theo bản năng, muốn đưa Dương Diễm tránh đi, nhưng không kịp nữa. Một âm thanh mang theo tiếng cười vọng tới, "Ồ, không phải tứ đệ đấy sao?"
Dương Diễm phản ứng còn nhanh hơn Vệ Trường Hiên một chút. Y quay đầu, quờ quạng cúi mình, "Tam ca ca."
Vệ Trường Hiên cũng vội vàng quỳ một chân xuống, "Tiểu nhân bái kiến tam công tử."
Đó là tam công tử của Mục vương phủ tên gọi Dương Quyết. Lúc Vệ Trường Hiên mới vào phủ, Lạc Lan đã dặn chàng phải tránh xa lão tam ra một chút. Chàng thầm đoán được, vị tam công tử này có hơi khó nhằn.
Dung mạo Dương Quyết và Dương Diễm không giống nhau. Hắn đã mười bảy mười tám tuổi, mặt mày cao ngạo, khoác áo lông chồn, nhàn nhã khoanh tay, chỉ nhướn mi nhìn hai người họ, "Tứ đệ, sao tên hạ nhân bên cạnh đệ trông hơi lạ mắt thế nhỉ?"
Không đợi Dương Diễm trả lời, một người tùy tùng bên cạnh hắn đã ân cần nhắc nhở, "Công tử, đó là người hầu mới của tứ công tử." Gã cố tình nhỏ giọng, hơi nhếch miệng cười, "Chính là tiểu tử ở Thần Võ vệ đó."
Dương Quyết dường như nghe thấy chuyện gì thú vị lắm, bả ra rung rung lên vì cười, "Gần đây thân thể tứ đệ khỏe mạnh hơn nhiều, đã có người hầu rồi, chẳng lẽ định luyện võ? Không biết là muốn học cưỡi ngựa, hay đao pháp?" Nói xong, hắn ngửa đầu cười ha hả. Đám tùy tùng phía sau cũng khúc khích ra điều nịnh nọt.
Vệ Trường Hiên cực kỳ căm tức, nhưng không biết trút đi đâu. Chàng có chút lo cho Dương Diễm ,sợ Dương Diễm không nhịn được mà phát khóc. Nhưng Dương Diễm vẫn chỉ mang sắc mặt ngây ngốc mà nhìn vị huynh trưởng, gần như không hiểu những lời hắn nói. Y mò tìm vai Vệ Trường Hiên, vỗ nhẹ, "Ta lạnh rồi, đi về thôi."
Vệ Trường Hiên thưa vâng, đứng dậy định đưa y về. Bất chợt, lại nghe tiếng Dương Quyết, "Tứ đệ, ngày xưa ta và các ca ca không chịu đưa đệ đi chơi, ta biết là đệ không vui. Hôm nay thời tiết đẹp như vậy, không bằng chúng ta ra đồng cỏ sau núi đi dạo?"
Dương Diễm ho khan một tiếng, có vẻ thật sự rất lạnh. Y không cự tuyệt, chỉ nói, "Đa tạ tam ca ca. Đồng cỏ là nơi cưỡi ngựa bắn tên.....Ta không đi đâu."
Dương Quyết lại cười một tiếng, có lẽ đã sớm đoán được y sẽ nói vậy, liền bước lên phúa trước, thân thiết nắm tay Dương Diễm, "Ca ca biết thân thể đệ không khỏe, sao lại bắt đệ cưỡi ngựa chứ? Ta chỉ bảo đám tiểu tư dựng lều trướng, chúng ta ngồi trong màn sưởi ấm, nhìn bọn người hầu chơi đùa là được." Hắn xoay mặt, nói với người phía sau, "Mời nhị công tử cùng người hầu của y đến đây. Hôm nay huynh đệ chúng ta sẽ vui chơi thoải mái."
Dương Diễm không thể trái lời, đành lảo đảo để bị kéo đi. Vệ Trường Hiên cũng không dám lỗ mãng, chỉ đành nén giận mà theo sát bên cạnh.
Hoàng tộc Đại Chiêu có lai dòng máu Đông Hồ nên khác với giới quý tộc văn nhã các triều đại khác. So với cầm kì thi họa, họ coi trọng cung mã đao kiếm hơn. Có nhiều hoàng thân quốc thích còn tự lập trang trại ngựa. Trang trại nuôi ngựa của Mục vương phủ đương nhiên còn rộng lớn hơn các nhà khác. Nghe nói, thời tiền triều, nơi này từng là một hồ nước lớn, đến thời mục vương mới san phẳng mặt hồ, trồng cỏ xanh mướt.
Phía đông đồng cỏ là triền núi trập trùng. Dương Quyết sai người dựng màn gấm, kéo Dương Diễm vào trong trướng, vui vẻ nói, "Nghe đâu đám người hồ sau khi săn được thú sẽ bắc lửa, vừa nướng vừa ăn. Hôm nay chúng ta học theo bọn họ, mang chút thịt nai về, nướng tại chỗ, thấy thế nào?"
Vệ Trường Hiên nghe hắn nói vậy, chàng cũng biết mẹ đẻ Dương Diễm là người Đông Hồ, cho nên khi Dương Quyết hết lần này đến lần khác nói tới người Hồ, nếu bảo là vô tình thì chẳng ai tin.
Dương Diễm chỉ hơn cúi mặt, khẽ nói, "Đều nghe ca ca."
Khi nói chuyện, nhị công tử Dương Tông cũng đưa vài người hầu vội vã tới. Hắn khác hai vị công tử còn lại, là con vợ lẽ, cho nên mỗi ngôn từ thốt ra đều phải cẩn thận. Hắn chào hỏi hai vị đệ đệ, sau đó mới nghiêng người ngồi sang một bên, hỏi, "Tam đệ, sao hôm nay lại có hứng mời chúng ta đến đây thưởng tuyết?"
Khi nói chuyện với hắn, Dương Quyết gần như chẳng thèm nhấc mắt lên, chỉ như cười như không mà đáp, "Tuyết thì có gì hay mà xem. Chẳng qua là biết được tứ đệ mới thu nhận một tên người hầu cho nên mới gọi nhị ca đến đây xem bản lĩnh của hắn ra sao, có xứng là người hầu của Mục vương phủ không thôi." Hắn tiện tay chỉ sang Vệ Trường Hiên, "Ngươi đến đây."
Vệ Trường Hiên cười lạnh một tiếng trong lòng, đi ra phía trước, ôm quyền nói, "Không biết chư vị công tử có gì phân phó?"
"Ngươi xuất thân từ cấm quân, hẳn rất uy vũ?" Dương Quyết buông mắt, phủi phủi nhẹ lông mao trên cổ tay áo, giống như lơ đãng nói, "Chẳng bằng tham luận võ nghệ với đám người hầu khác xem sao?"
Những người hầu phía sau hắn đều là thiếu niên võ sĩ được chọn lựa cẩn thận từ các gia tộc có tiếng, dáng người cao tráng. Trước mặt bọn họ, Vệ Trường Hiên có vẻ gầy yếu đến đáng thương.
"Không biết công tử muốn chúng ta so cung tiễn hay cưỡi ngựa?" Vệ Trường Hiên lạnh nhạt hỏi.
Dương Quyết nhìn chàng một hồi, bỗng nhiên cười cười, "Mấy thứ này đều chỉ là trò xiếc tầm thường, chẳng có gì thú vị cả. Chi bằng đấu vật đi." Hắn xoay sang hỏi Dương Tông, "Nhị ca thấy thế nào?"
Dương Tông thấy ánh mắt hắn, liền hiểu ý, quay ra sau gọi, "Nguyên Mậu."
Một người thưa vâng, đứng dậy. Đó là một thiếu niên cao lớn, cơ thịt rắn chắc, thậm chí là cường tráng như một võ sĩ trưởng thành.
Bầu không khí trong màn gấm bỗng nhiên im lặng đến nặng nề. Ai nấy đều hiểu, nếu là cưỡi ngựa bắn cung, cùng lắm chỉ là thắng thua. Nhưng nếu là đấu vật thì nhất định sẽ có một bên bị thương, mà bên bị thương là ai thì quá rõ ràng. Chỉ nhìn bằng mắt cũng biết, Nguyên Mậu dễ dàng bẻ gãy cả cánh tay Vệ Trường Hiên.
Vệ Trường Hiên nhìn đối thủ cao hơn mình nửa cái đầu, vươn tay nói, "Mời."
Nguyên Mậu muốn thể hiện trước mặt chủ tử của mình, đương nhiên phải tìm cơ hội chứng tỏ bản lĩnh. Chưa đợi bày xong thế trận, gã đã động thủ, duỗi dài cánh tay, nắm lấy vai Vệ Trường Hiên. Thiếu niên này nhìn nhẹ bẫng, chỉ cần bị gã nâng lên rồi ném xuống đất, ít cũng phải gãy mấy cái xương sườn.
Ai ngờ vừa mới ra tay, Vệ Trường Hiên cũng động thủ. Dáng người chàng nhanh nhẹn, tóm lấy cổ tay Nguyên Mậu ép trở về. Đáng tiếc, thể lực hai người chênh lệch quá xa, chàng gần như không thể khiến cánh tay rắn như đá của gã lung lay được một chút, trái lại còn bị tóm lấy. Thấy đối phương chuẩn bị bắt được mình, chàng đạp mạnh hai chân xuống đất, mượn lực, vung khuỷu tay hướng vào ngực đối phương.
Đó không phải kỹ thuật cận chiến nào, mà chẳng qua chàng đã đánh nhau vô số lần ở Thần Võ vệ, kinh nghiệm dồi dào. Môt kẻ dù có thân thể yếu ớt đi nữa, khuỷu tay cũng là bộ phận rất cứng, sức công phá kinh người. Lần này, chàng nén khí trong lồng ngực, gần như dốc toàn bộ trọng lượng của bản thân mà tấn công đối phương. Nguyên Mậu không ngờ thiếu niên có vẻ gầy yếu này khi đánh nhau lại hung ác như vậy. Gã bị một cú húc cùi chỏ đẩy ngã ra sau. Vệ Trường Hiên không bỏ qua cơ hội phản kích, lập tức nhào tới, tóm lấy cánh tay gã, bẻ quặt ra sau, "Có nhận thua hay không?" Giọng chàng trầm thấp mà kiên quyết, tựa như nếu đối phương không nhận, chàng sẽ thẳng thừng bẻ gãy cánh tay gã.
Xương ngực và xương cổ tay Nguyên Mậu vô cùng đau đớn, chỉ biết gật đầu nhận thua. Lúc vào trong màn gấm, gã không dám ngẩng mặt lên nhìn chủ tử, chỉ biết hoang mang trốn ra sau đám người.
Dương Tông thì vẫn có vẻ bình tĩnh, nhưng sắc mặt Dương Quyết lại rất khó coi. Hắn vốn định ra uy với tên tiểu tử này một chút, ai ngờ đối phương lại bộc lộ tài cái, chán sống rồi đây mà.
Sau khi Vệ Trường Hiên quay về, Dương Quyết lạnh lùng nhìn chàng, hỏi, "Khi ngươi ở trong cấm quân, sở trường là mã chiến hay bộ chiến?"
Vệ Trường Hiên vừa đánh xong một trận, hơi thở còn hỗn loạn, nhưng vẫn đáp, "Đa số là bộ chiến."
"Bộ chiến, dùng đao à?"
"Vâng."
Dương Quyết cười lạnh, gật đầu, quay ra phía sau nói, "Trần Thiệu, so đao với hắn."
Vệ Trường Hiên lập tức nhận ra cái người hầu tên Trần Thiệu kia. Hắn là con út của Hội Ninh Tiết độ sứ Trần tướng quân, sở trường là Trần gia đao pháp gia truyền, về võ nghệ có thể xem là đứng đầu đám đệ tử thế gia ở thành Kiến An.
Dương Diễm ngồi trong một góc hẻo lánh, bỗng nhiên ho dữ dội. Bàn tay y giấu trong áo khoác lông hồ, run rẩy siết chặt, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, không dám nói nhiều.
Dương Tông ngồi bên phải lên tiếng cười gượng, quay sang nói với Dương Quyết, "Tam đệ, chúng ta tỷ thí cho vui thôi, thắng thì thưởng, chứ nếu đổ máu thực sự thì khó coi quá. Chẳng bằng thay đao thật bằng đao gỗ đi."
Dương Quyết nghĩ ngợi, gật đầu, "Nhị ca nói phải. Nhưng không biết giải thưởng hôm nay là gì?"
Dương Tông lấy xuống một viên ngọc bội màu thanh thủy vô cùng mượt mà bên hông, "Vật này xem như tiền thưởng cho lần luận võ." Hắn quay sang Trần Thiệu và Vệ Trường Hiên, mỉm cười, "Tỷ thí đàng hoàng. Nếu đánh hay, chủ tử các ngươi còn có phần thưởng khác."
Tuy nói vậy nhưng ánh mắt chỉ nhần Trần Thiệu. Thực ra, không chỉ mình hắn, tất cả mọi người ở đây đều biết, Trần Thiệu chưa từng thua trận trong các cuộc so đao với người cùng trang lứa.
Đao gỗ nhanh chóng được mang đến. Đó không phải đồ chơi của bọn trẻ con, mà là dụng cụ dùng khi luyện tập. Gỗ rất chắc chắn, trọng lượng cũng không vừa. Trần Thiệu ước lượng thanh đao trong tay, chậm rãi vung tay cắt gió. Đó là thế đầu trong Trần gia đao pháp, có thể công cũng có thể thủ. Vệ Trường Hiên cũng bắt chước làm theo tương tự. Chàng gần như chưa học cái gì gọi là đao pháp bài bản, lúc ở quân doanh chỉ biết chém đi chém lại mấy cái cọc gỗ. Giáo úy thường dạy, không được coi thường những cọc gỗ này. Lúc ra chiến trường, chỉ cần biết ngươi chém đối phương trước thì ngươi sống, để bị đối phương chém trước thì ngươi ch.ết."
Đao của Trần Thiệu thì được mài dũa điêu luyện, từng đòn tung ra đều biến hóa khôn lường, nào là phách sát, chém eo, đoạn ngạc, nhát nào nhát nấy đều nhắm vào chỗ yếu hại của Vệ Trường Hiên. Ban đầu, Vệ Trường Hiên còn cản được một hai nhát, sau này thì không thể tránh được nữa. Đao gỗ mang theo uy lực kinh người, đầu tiên quét qua lưng chàng, sau đó đập một nhát vào xương vai. Đột nhiên, một tiêng răng rắc vang lên, khiến chàng ngỡ rằng xương cốt mình đã bị đánh gãy.