Chương 9: Đọc sách

Dương Đại một lần nữa cúi đầu, nhẹ nhàng nói, "Phụ thân đang oán trách nhi tử độc ác sao?"


Trong ánh đèn dầu đong đưa liên tục, Dương Đại có thể cảm nhận thấy rõ sự im lặng đến căng thẳng. Rất lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng phụ thân trả lời, nhưng hắn cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ có cơ thịt trên lưng gồng cứng,


Bỗng nhiên, một tiếng "tang" bất chợt vang lên. Dương Diệp lại ôm cây đàn không hầu cũ trên tay, ngón trỏ khẽ vuốt qua vuốt lại mặt đàn, sắc mặt chẳng rõ là vui hay giận, "Có lẽ là tàn nhẫn, nhưng....." Hắn lắc đầu, không nói gì đêm, lơ đãng gảy một khúc nhạc réo rắt.


Tiếng không hầu thánh thót nhảy múa. Dương Đại vẫn quỳ đằng kia, nghe phụ thân gảy đàn. Nỗi sợ hãi kỳ lạ chậm rãi dâng trong lòng, càng lúc càng lan rộng.
Dương Diệp bỗng nhiên dừng lại. Hắn buông đàn không hầu, quay sang nói với Dương Đại, "Đai nhi, con có thể hứa với phụ thân một việc không?"


Dương Đại nghiêm chỉnh ngồi lên, "Chỉ cần phụ thân căn dặn."
"Nếu sau này con thừa kế tước vị Mục vương, thì chỉ cần đưa các đệ đệ của con đến đất phong thôi." Hắn thấp giọng nói. "Đừng hại đến tính mạng họ, được không?"


Sắc mặt Dương Đại trắng toát, trợn mắt nhìn về phía phụ thân, "Sao con có thể...." Hắn chỉ nói được nửa câu đã đối diện với ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm của Dương Diệp. Cuối cùng, hắn đành thôi tranh cãi, cúi đầu thưa, "Con tuyệt đối không làm hại các đệ đệ. Xin phụ vương yên tâm."


available on google playdownload on app store


"Được," Dương Diệp gật đầu, "Nếu con đồng ý, những chuyện trước kia, ta sẽ không truy cứu. Sau khi quay về từ An Dương, ta sẽ dâng thiếp cho Ung vương phủ, xin tông miếu lập con làm thế tử Mục vương."


Dương Đại biến sắc mất lần, cho đến khi nghe được mấy chữ "lập làm thế tử" mới hơi thả lỏng, dập đầu sát đất, "Tạ ơn phụ vương."
Dương Diệp đi tới nâng hắn dậy, "Quay về chuẩn bị đi. Lần này ta cũng đi cùng con tới An Dương."


"Phụ thân cũng đi sao?" Dương Đại lắp bắp kinh hãi, có chút nghi hoặc, "Lần này chỉ là đi hòa đàm với Yến Ngu, đâu cần phụ vương phải đích thân ra mặt. Hơn nữa, An Dương đường xá xa xôi, thân thể phụ vương làm sao chịu nổi?"


"Con nghĩ ta đi để hòa đàm sao?" Dương Diệp lạnh lùng nhìn hắn một cái. "Ngàn dặm xa xôi đến An Dương còn không phải là vì con sao, nhi tử ngốc của ta. Con đừng quên, trong tay ông ngoại Thác Bạt Thụy của con còn mấy nhánh tạp quân người Hồ. Ta không cần biết là dùng độc hay dùng kế để giết hắn, nhưng nếu lộ chân tướng thì đến lúc đám tạp quân ấy làm phản, con chống được chắc?"


Dương Đại hốt hoảng trong lòng, vội quỳ xuống, "Vẫn là phụ thân suy nghĩ chu toàn, chuẩn bị cho nhi tử." Hắn đang định cáo lui, lại chần chờ, "Chuyến đi An Dương lần này ít cũng mất vài tháng. Phụ thân không ở đây, chẳng phải sẽ không có người xử lý đại sự trong triều sao?"


"Con lo chuyện này à?" Dương Diệp cười cười, không tỏ rõ ý yến, "Hoàng đế tuy vô dụng nhưng mấy lão thượng thư không đến nỗi ngay cả mấy việc chính sự cũng không lo nổi. Việc trong triều con không cần bận tâm, nhưng việc trong nhà...."


Hắn trầm ngâm một hồi, nói, "Mà thôi, Dương Tông và Dương Quyết đều đã lớn. Việc trong nhà chắc cũng tự xử lý được."


"Vâng." Sắc mặt Dương Đại có chút biến đổi nhưng che giấu rất nhanh. Hắn lặng lẽ bái chào rồi lui ra ngoài. Trước khi khép cửa, hắn thấy phụ thân lại một lần nữa ôm cây đàn không hầu lên, khẽ gọi, "A Y Na....."


Việc Mục vương cùng trưởng công tử rời đô thành đến An Dương đã dấy lên không biết bao nhiêu sóng gió trong vương phủ. Lúc Vệ Trường Hiên mới nghe nói Dương Quyết sẽ nắm quyền quản lý nội phủ, đầu chàng đau như búa bổ, ngày nào cũng điên cuồng luyện quyền cước ở sân sau, phòng khi tam công tử kia mò đến gây chuyện. Nhưng Dương Quyết lại không hề ghé thăm. Hắn bỗng nhiên thoát được sự quản giáo nghiêm khắc của phụ huynh, chẳng khác gì con ngựa đứt cương, ngày ngày chạy đến chỗ đám thế gia đệ tử mua mua vui hưởng thụ, thậm chí còn ở lại Hợp Hoan lâu mấy đêm liền, không thèm về phủ.


Tuy trong vương phủ có vài vị quản sự trông nom, nhưng đám hạ nhân vẫn ngày càng phóng túng, ngày đêm rượu chè bài bạc, mà đám quản sự cũng quản một cách nhà nhã, mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho họ.


Trong cảnh ca múa thanh bình ấy, Vệ Trường Hiên cũng được chút thời gian rảnh rỗi. Chàng thuê một cỗ xe về ngoại ô, chuẩn bị vấn an nghĩa phụ đã lâu không gặp.


Hôm nay đầu xuân, không còn lạnh lẽo như ngày đông lần trước. Căn phòng ngủ nhỏ bé không khép cửa sổ, ánh nắng len qua song gỗ, chiếu soi từng đường bụi mờ. Vệ Trường Hiên rón rén đi vào, thấy Điền Văn Lễ đang khép mắt nằm trên ghế trúc. Mái tóc hoa râm buông xõa, len qua khe hở giữa các nan trúc mà đổ dài xuống sàn.


Vệ Trường Hiên nhẹ tay nghịch những lọn tóc ấy. Điền Văn Lễ chầm chậm mở mắt ra, không quay đầu lại đã bật cười khẽ, "Hiên nhi, tên quỷ nghịch ngợm này."


Đó là thú vui chơi đùa của cha con họ ngày trước. Vệ Trường Hiên đứng sau lưng nghĩa phụ, lại cảm thấy mình như quay về thành đứa trẻ ngày xưa, mới đây thôi còn được lão ôm trên lòng mà vui đùa.


Tiểu nội giám dâng điểm tâm và nước trà, sau đó thức thời lui xuống, để cho hai cha con họ tâm sự. Vệ Trường Hiên kiềm chế biết bao tâm sự trong lòng, giờ không nhịn được, vừa ăn vừa kể hết những chuyện xảy ra suốt mấy tháng nay trong vương phủ.


"Lúc nghe nói con đến Mục vương phủ, ta còn lo lắng không yên", Điền Văn Lễ nhìn chàng bốc ăn lia lịa, nhẹ nhàng gật đầu, "Xem ra con sống cũng không tệ."


Vệ Trường Hiên đắc ý vén tay áo lên, cho nghĩa phụ xem cánh tay rắn chắc của mình, "Lúc đầu có mấy tên không thức thời đến bắt nạt con, sau khi đánh cho mấy trận là họ biết sợ."


Điền Văn Lễ vừa nghe, thở dài rồi lại cười, "Ta đã dặn con đừng hành động theo cảm tính. Con hầu hạ một chủ tử như vậy thì nên tránh gây phiền phức cho y mới phải. Nếu đánh đấm quá tay, người ngoài kiếm cớ gây chuyện thì y càng chịu khổ."


Vệ Trường Hiên hơi kinh ngạc, sau đó lại chống chế, "Bây giờ cái tên Dương Quyết kia còn bận lang thang cả ngày trong kỹ viện, không có thời gian đối phó với con đâu."


Điền Văn Lễ sa sầm sắc mặt, "Bây giờ sao con lại nói chuyện thô bỉ như thế? Đúng là không còn được quân đội rèn dũa là hỏng người ngay."


Vệ Trường Hiên thầm kêu khổ trong lòng. Thật ra mấy từ thô bỉ ấy, chàng đều học trong quân cả đấy chứ, chẳng qua ngày trước luôn che giấu, chưa bao giờ nói trước mặt nghĩa phụ, hôm nay cao hứng nên lỡ miệng thôi.


"Qua thời gian khó khăn này, con nên nói lời cảm tạ với tiểu chủ tử kia, rồi quay về Thần Võ vệ đi thôi." Điền Văn Lễ chậm rãi uống trà, nói.
"Thế sao được?" Vệ Trường Hiên giãy nảy, "Con đã hứa là sẽ ở lại bên cạnh y."


Điền Văn Lễ giật mình, lông mày nhăn chặt, "Hiên nhi, con nói cái gì mà ngốc vậy? Bây giờ đã sang năm mới, con cũng mười sáu tuổi rồi, ta không ngờ con lại trẻ con thế." Lão bình tĩnh lại một chút, dốc lòng căn dặn, "Cha không mong con chiến tích huy hoàng, chỉ cầu cho con một đời bình yên, không lo cơm áo. Con và chủ tử kia......Nếu cứ tiếp tục ở lại cái chỗ như Mục vương phủ thì khó mà tự bảo vệ mình, e là sớm muộn cũng liên lụy đến con. Con nên tìm đường thoát thân đi cho thỏa."


Vệ Trường Hiên bỗng nhiên ngây người. Không phải chàng chưa nghĩ tới sau này Dương Diễm sẽ phải đối mặt với tình cảnh nào, bởi vì ngay cả hiện tại cũng đã khó khăn lắm rồi. Chàng cắn chặt răng, thấp giọng nói, "Cha, khi còn nhỏ, cha luôn dạy con, sống trên đời này, điều quan trọng nhất là hai chữ tín nghĩa. Cha cũng nói với con, đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm, nhưng tuyệt đối không được bội bạc." Chàng không kìm lòng được mà siết chặt nắm tay, "Ngày đó, nếu không nhờ y khổ sở cầu xin Mục vương, bây giờ con cũng đang dở sống dở ch.ết ở Nhạn Đình. Nếu con thất hứa với y thì khác gì loài súc sinh?"


Điền Văn Lễ sửng sốt nhìn chàng, dường như không biết chàng. Lão tỉ mỉ quan sát, sau đó đành nhắm chặt hai mắt, "Được rồi, Hiên nhi. Đây là con đường con chọn, ta cũng mặc kệ con." Lão thấp giọng nói, "Nhưng dù con có lòng chân thành đến mấy cũng phải luôn luôn phòng bị. Đế vương gia là những kẻ vô tình nhất. Chủ tử của con dù sao cũng mang họ Dương. Nếu sau này y có thể sống sót thoát khỏi sự kìm kẹp thì ắt không phải loại người đơn giản. Con phải biết lo cho thân mình."


Vệ Trường Hiên bất lực thở dài. Cha đúng là đã ở trong cung quá lâu, với ai cũng đề phòng. Nếu lão gặp Dương Diễm thì chắc chắn sẽ không nghĩ thế đâu. Dã Hề ấy à......y chỉ là một con dê nhỏ thôi.


Sau khi thiếu niên đi rồi, Điền Văn Lễ mới nhìn cánh cửa khép hờ, khóe mắt đau xót, lẩm bẩm, "Tính tình này.....giống nhau như đúc."


Khi chàng quay lại Mục vương phủ thì đã là lúc lên đèn. Vệ Trường Hiên về muộn, sợ bị tổng quản lải nhải, cho nên không đi vào cửa chính mà quen chân trèo lên cây cổ thụ ngoài tường, lặng lẽ nhảy vào trong viện.


Cả viện vẫn tĩnh mịch như cũ. Bọn hạ nhân đã về phòng, không còn một bóng người, chỉ có chút ánh sáng lọt qua lớp giấy dán cửa sổ ở phòng chính.


Vệ Trường Hiên rón rén tay chân mở cửa phòng. Lạc Lan đang ngồi thêu dưới đèn ngẩng đầu nhìn chàng, chỉ gât một cái chứ không lên tiếng. Vệ Trường Hiên vẫn rạng rỡ như mọi ngày, cười gọi, "Lạc Lan cô cô."


"Ăn cơm tối chưa? Có để phần điểm tâm cho ngươi đấy." Lạc Lan không trách chàng về muộn, chỉ ngón tay lên bàn.


Vệ Trường Hiên mở ra xem, thấy hai loại điểm tâm ngọt mặt. Loại ngọt là bánh hoa trong suốt lóng lánh, loại mặn là bánh rán nhân thịt, ắt hẳn là tay nghề của Lạc Lan. Lạc Lan là người Đông Hồ, sở trường là làm đủ loại bánh rán. Mà Vệ Trường Hiên thì rất thích ăn mấy thứ linh tinh này, nhanh chóng giải quyết hết sạch.


"Đúng rồi, công tử đâu?" Vệ Trường Hiên bỗng phát hiện ra Dương Diễm không nằm trên giường ở nội thất, chợt hoảng sợ, "Có phải tam công tử lại gọi y đến đây phiền toái không?"
Lạc Lan lắc đầu cười, "Đang đọc sách ở thư phòng, ngươi đừng đến quấy rầy."


Đọc sách? Đọc thế nào? Vệ Trường Hiên suýt nữa thốt ra câu hỏi, nhưng lại cảm thấy hỏi thế không ổn lắm. Chàng bị lòng hiếu kỳ thúc giục, muốn lẻn vào thư phòng.


Dương Diễm đang ngồi nghiêm chỉnh bên bàn, trước mặt là mấy cuốn sách. Ngón tay y chậm rãi dò trên trang giấy, môi cũng mấp máy như đang đọc thầm.
Dường như nghe thấy tiếng chân, Dương Diễm hơi ngẩng đầu lên, thăm dò hỏi, "Vệ Trường Hiên, ngươi về rồi à?"


"Phải." Vệ Trường Hiên đến bên cạnh, cúi đầu xem y đọc sách thế nào. Hóa ra trên giấy dày đặc lỗ kim. Những việc tỉ mẩn thế này chắc đều do Lạc Lan lo liệu. Nhưng muốn hiểu được nội dung trong sách thì vô cùng khó khăn. Vệ Trường Hiên không biết vì sao Dương Diễm lại phải tự hành xác mình.


"Ngươi đang đọc gì vậy?" Chàng hỏi một câu, bụng nghĩ cùng lắm thì là Kinh Thi hay gì đó, ai ngờ Dương Diễm lật bìa sách ra cho chàng xem. Trên đó viết bốn chữ lớn Tư chính chính lục. Mấy cuốn rải rác xung quanh là Tư lục mông thập và Tư lục chú thích, vân vân.


Nhìn thấy sách vở là hai mắt Vệ Trường Hiên tối sầm. Lúc còn nhỏ, chàng cũng bị Điền Văn lễ bắt đọc sách. Lúc đầu là Tam tự kinh thì còn chịu được, nhưng đọc đến Tứ thư thì đầu chàng muốn nổ tung. Cái cảnh hai cha con cùng ngâm nga văn chương hoàn toàn là xa vời. Cha giảng con nghe không hiểu, cuối cùng trốn ra ngoài đi chơi. Điền Văn Lễ trách mắng chàng không biết bao nhiêu lần, cuối cùng phát hiện chàng thật sự học không vào mới quyết định đưa chàng đến cấm quân.


Theo lý thuyết, ở tuổi của Dương Diễm thì đọc Tứ thư cũng còn hơi sớm, sao lại đi đọc mấy thứ dành cho cụ già như Tư chính chính lục. Vệ Trường Hiên không kìm lòng được, hỏi, "Liệu ngươi có cầm nhầm sách không? Cái này thì khó quá."


Dương Diễm ngẩn người, bỗng nhiên nở nụ cười, "Đúng là hơi khó, nhưng xem chú thích cũng hiểu được phần lớn. Vệ Trường Hiên, ngươi tới đọc với ta không?"
Vệ Trường Hiên liên tục lắc đầu, nghiêm mặt nói, "Đọc thứ này tổn thọ lắm, ta không chịu nổi đâu."


Dương Diễm hơi giật mình, lại nghe Vệ Trường Hiên bồi thêm một câu, "Ta sợ nhất là sách. Đọc nữa chắc ta ch.ết sớm."
"Thực ra ta cũng không thích đọc sách." Dương Diễm chậm rãi khép sách lại, rũ mi mắt, "Nhưng không đọc thì ta chẳng có chút tác dụng nào."


Trước kia, Điền Văn Lễ cũng từng nói với Vệ Trường Hiên, cái gì mà "chăm học hành từ nhỏ, dùng văn chương lập thân", cái gì mà "Tất cả đều tầm thường, chỉ đọc sách là cao quý", Vệ Trường Hiên đều xem như gió thoảng bên tai, cuối cùng vẫn là bỏ văn học võ. Nhưng Dương Diễm không thể học võ. Nếu y chẳng làm được gì thì ắt hẳn cũng rất cô đơn.


"Thực ra, nếu ngươi muốn đọc sách thì đọc hút Kinh thi là được rồi mà. Ngươi là nhi tử của Mục vương, không cần thi Trạng Nguyên." Vệ Trường Hiên ngượng ngùng cười một tiếng, "Ta thấy đám ca ca của ngươi cũng đâu có đọc dăm thứ này."


Dương Diễm cũng cười, vuốt ve bìa sách, "Đây là những cuốn Hàn tiên sinh bảo ta đọc. Ta nghĩ chắc cũng có tác dụng ít nhiều."
"Hàn tiên sinh nào?"
"Chính là lão sư của tam ca. Mấy ngày nay, tam ca không ở trong phủ, Hàn tiên sinh nhàn rỗi nên mới đến bảo ta đọc sách."


Vệ Trường Hiên có chút khó hiểu, gãi gãi đầu. Chắc là vị tiên sinh kia rảnh quá hóa rồ thật.






Truyện liên quan