Chương 14: Đăm chiêu
Nữ nhân vừa bước vào vẫn mang gương mặt trong sáng, thuần khiết như mọi ngày với đôi mắt tươi đẹp dưới hàng mi thật dài. Nàng không còn trẻ nữa, nhưng khí chất thanh xuân vẫn hừng hực, phảng phất dáng vẻ của nữ tử Đông Hồ độc thân cách thành Kiến An ngàn dặm năm xưa.
Dương Đại chậm rãi đứng dậy, đến gần nàng, cúi đầu hành lễ theo nghi thức của người Đông Hồ, khẽ nói, "Dì."
Lạc Lan mặt không đổi sắc nhìn hắn, "Không dám nhận lễ của Mục vương điện hạ."
"Dì chưa từng đặt chân vào nội viện. Hôm nay đến đây, không biết có chuyện gì phân phó?"
"Ta còn không có bản lĩnh sai bảo Mục vương điện hạ." Lạc Lan cầm mớ giấy trong tay, siết thành một nắm, ném về phía Dương Đại, "Ta nhận được thư do tam ca gửi đến. Nhiều năm qua chúng ta không liên lạc, họ sẽ không vô duyên vô cớ viết thư cho ta. Phong thư này chắc chắn là ý của ngươi."
"Sao dì lại nghĩ vậy?" Dương Đại cười cười, một lần nữa thong thả ngồi xuống ghế, "Ngoại tổ phụ mất, người là nữ nhi nhỏ nhất của ông, đương nhiên phải quay về làm tròn đạo hiếu. Đó chẳng phải phép tắc của Đông Hồ sao?"
Vừa nhớ đến vị phụ thân đã giành cả tuổi trẻ rong ruổi trên thảo nguyên vừa mới qua đời, Lạc Lan lại trầm mặc. Một hồi lâu sau, nàng mới thấp giọng nói, "Ta có thể đi. Nhưng ngươi phải để ta đưa tứ công tử đi."
Dương Đại khẽ bật cười, "Người muốn đưa tứ đệ đến địa bàn của Thác Bạt gia sao? Tuy nó tàn phế, nhưng không chừng Thác Bạt gia sẽ vì nó là người duy nhất thừa kế huyết mạch của mình mà nhường vị trí gia chủ cho nó. Chắc trong lòng người có ý định này phải không?"
Lạc Lan nghe giọng điệu ban đầu thì hiền hòa rồi càng lúc càng trở nên tàn nhẫn của hắn.
"Dì, người có biết ta đã mất bao nhiêu công sức mới giành được sự tín nhiệm của mấy đại hộ Đông Hồ kia không?" Dương Đại đứng bật dậy, "Nếu tứ đệ ta đến đó, nó sẽ dễ dàng giành được lực lượng Đông Hồ. Còn ta thì sao, sẽ mất trắng !"
Sắc mặt Lạc Lan lộ vẻ giận dữ, "Tứ công tử không giống ngươi. Y sẽ không tranh giành cái gì của ngươi hết."
"Vì sao dì lại ủng hộ nó như vậy?" Dương Đại cười lạnh lẽo, "Ta mới là cháu ruột của người, không phải ư? Người đã ở trong vương phủ mười mấy năm, gần như chưa đến gặp ta một lần, mà lại chăm sóc đệ đệ mù lòa của ta như một tỳ nữ."
"Các người lúc nào cũng vậy, xót thương nó mất mẹ từ nhỏ. Nhưng mẫu thân ta cũng qua đời từ sớm, có ai tiếc thương ta?" Dương Đại gằn giọng. Những lời này đã nghẹn trong lòng hắn chẳng biết bao nhiêu năm, mãi đến giờ mới bùng nổ trước mặt muội muội ruột của mẫu thân mình.
Lạc Lan hơi cau mày, không nói được gì.
"Ta sẽ không để người mang nó đi." Dương Đại nhấn mạnh từng chữ, "Thế tộc trong triều ủng hộ lão tam. Bọn họ vốn căm ghét người mang huyết tộc Đông Hồ. Nếu ta muốn ngồi vững ở vị trí Mục vương này thì chỉ có thể dựa vào thế lực Đông Hồ. Ta sẽ không để bất cứ kẻ nào thay thế ta."
Lạc Lan cuối cùng không nhịn được nữa, phẫn nộ nói, "Đôi mắt y còn chẳng thấy đường, làm sao có thể thay thế vị trí của ngươi."
Dương Đại ngẩng đầu, nở nụ cười thâm hiểm với nàng, "Tứ đệ ta đúng là không nhìn thấy, nhưng trong mấy huynh đệ chúng ta, một mình nó khác biệt. Lão nhị xuất thân hèn mọn, tự biết lấy mình, hiểu được thời thế, xem như là kẻ biết điều. Lão tam thì trái lại, bừng bừng dã tâm, tiếc là bản lĩnh có hạn, lòng dạ hẹp hòi, khó thành châu báu. Tứ đệ ta không giống ai trong số họ." Hắn dừng một chút, "Ta vẫn luôn cảm thấy, lòng dạ nó là khó đoán nhất."
Câu nói của hắn khiến Lạc Lan lạnh cả đáy lòng. Nàng thì thầm, "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì y?"
"Ta chẳng làm gì y hết." Dương Đại khẽ lắc đầu, "Thế nhưng nếu ta cứ thế để nó rời vương phủ, chỉ e ban đêm ta khó mà ngủ yên."
Hắn ngẩn đầu lên, "Dì vẫn nên nhanh chóng thu xếp đi. Nghe nói đoàn người của tam cữu đã đến Tấn Châu, chẳng lao lâu nữa sẽ đặt chân tới Kiến An."
Lạc Lan biết rằng kết cục đã định, chỉ đành cắn răng, "Ta có thể đi, nhưng ngươi đừng tưởng ta đi rồi, ngươi muốn làm gì thì làm. Thác Bạt Tín có vô số tai mắt. Nếu tứ công tử gặp chuyện gì bất trắc, ngài biết được chắc chắn sẽ không để yên. Đến lúc đó, mấy đại hộ Đông Hồ đang ủng hộ ngươi cũng trở mặt thành thù. Bọn họ thậm chí sẽ kề dao lên cổ ngươi. Ngươi nghĩ cho kỹ."
"Dì không cần đe dọa ta." Dương Đại vẫn nở nụ cười khó đối phó, "Ta đã hứa với phụ thân là sẽ không làm hại đến tính mạng của các đệ đệ. Ngay cả lão tam ta cũng chỉ bắt nó sung quân đến miền nam. Chỉ cần tứ đệ ngoan ngoãn, thì sau khi nhược quán, ta đương nhiên sẽ cho nó một mảnh đất phong, để nó sống những ngày tháng dễ chịu."
Thấy Lạc Lan vẫn căm giận nhìn mình, hắn lại cười, "Sao vậy? Chẳng lẽ dì cho rằng ta là kẻ không giữ chữ tín?"
Lạc Lan nhìn khuôn mặt thong dong của hắn, cuối cùng vẫn không thể kìm được vẻ căm ghét, nói, "Ngươi có tuân thủ lời hứa hay không ta không biết. Ta chỉ biết ngươi rất giống mẫu thân ngươi, máu ác chảy toàn thân."
Dứt lời, nàng đẩy cửa đi ra, bỏ lại Dương Đại lặng lẽ đứng trong bóng đêm.
Trong năm này, Mục vương phủ để tang, cấm ca múa nghe nhạc, cấm tiệc tùng, đương nhiên cũng cấm mọi hoạt động vui chơi. Người trong phủ trải qua những ngày cuối năm trong sự bình yên đến nhàm chán.
Để làm tròn đạo hiếu, Dương Đại vừa thừa kế vương vị xong đã hạ lệnh thả hết đào kép được nuôi trong phủ, ngay cả sai dịch và thị nữ cũng bán bớt ra ngoài. Kể từ đó, biệt viện ở góc tây bắc càng thêm hẻo lánh. Kể từ lúc Lạc Lan rời đi, Dương Diễm gần như chẳng còn cận thị nào bên mình. Tuy Vệ Trường Hiên hết lòng săn sóc y, nhưng trước giờ chàng chỉ là người tập võ, làm sao lo được những chuyện tỉ mẩn. Nghĩ tới nghĩ lui, chàng đành phải tìm đến quản sự Phương Vận để lão bố trí cho vài người.
Dương Diễm ngồi bên bàn chấp bút, chậm rãi viết vài chữ. Khi trong lòng tĩnh lặng, y sẽ cầm bút tập viết. Hầu như lúc nào y cũng chỉ viết mấy câu thơ dễ hiểu. Vệ Trường Hiên rất thích nhìn y viết chữ. Nếu viết những câu phức tạp, chàng sẽ phải lẩm nhẩm rất lâu mà không đọc nổi.
Gian ngoài bỗng có tiếng vài tiếng động nhỏ. Một lát sau, cửa phòng mở ra, kèm theo giọng của Vệ Trường Hiên, "Công tử ở bên trong đó. Ngươi may vào chào hỏi."
Nghe nói có người ngoài, Dương Diễm mò mẫm đứng dậy. Vệ Trường Hiên đến đỡ y, ghé vào tai y nói, "Trong phủ bây giờ chẳng còn ai. Phương quản sự đành đưa tiểu nhi tử của ông ấy đến là tiểu tư cho ngươi."
"Tiểu nhân là Phương Minh, bái kiến công tử."
Dương Diễm nghe tiếng đầu gối chạm sàn, liền nói, "Không cần quỳ. Vệ Trường Hiên, ngươi sắp xếp nơi ở cho hắn. Lui xuống trước đi."
Vệ Trường Hiên vội kéo đứa bé mắt to tròn kia lên, dẫn ra bên ngoài, "Mấy ngày nay, thời tiết còn lạnh. Ngươi mang giường đệm vào trong này ngủ đi."
Tiểu tư tên Phương Minh ngẩn người, vò đầu nói, "Thế sao được ạ. Không phải thường có nha hoàn hầu hạ qua đêm trong phòng công tử sao. Một mình tiểu nhân ngủ ở đây hình như không hợp quy củ."
Vệ Trường Hiên bật cười, "Cha ngươi không nói cho ngươi à? Bên cạnh tứ công tử không cần nha hoàn hầu hạ. Ngươi cứ an tâm ngủ ở đây đi." Hắn vỗ vai Phương Minh, "Ta đã ngủ trong phòng này cả năm nay rồi."
Phương Minh nghe vậy mới thả lỏng một chút, "Hóa ra vệ đại ca cũng ở đây." Hắn nhìn xung quanh, như thể đang tìm giường của Vệ Trường Hiên.
Vệ Trường Hiên buồn cười nói, "Ta ở trong buồng cùng công tử." Nói xong liền khoát tay, đi thẳng vào nội thất.
"Không phải nói với ngươi rồi sao, ở trong phòng cũng không được ăn mặc phong phanh." Vệ Trường Hiên vừa về đã lải nhải như gà mẹ, cầm chiếc áo khoác treo trên giá, choàng lên người Dương Diễm, "Nhìn mà xem, lạnh đến mức tay cũng tím ngắt kia kìa."
Mùa đông năm ngoái, Dương Diễm bị ho một trận rất lâu mới khỏi. Vệ Trường Hiên sợ y năm nay bệnh cũ tái phát cho nên chăm sóc hết sức cẩn thận. Thế nhưng năm nay, vương phủ không chịu đốt địa long, chỉ để chậu than trong phòng để sưởi.
Vệ Trường Hiên đưa bàn tay Dương Diễm lên miêng, hà mấy hơi nóng rồi chà sát cho y, mãi mới khiến những ngón tay lạnh ngắt kia ấm lên một chút.
Dương Diễm ban đầu không biết mình lạnh thế nào, mãi đến khi hơi thở nóng bỏng của Vệ Trường Hiên chạm phải, y mới nhận ra tay mình sắp đông thành đá.
"Dã Hề." Vệ Trường Hiên bỗng nhiên thấp giọng nói, "Hôm nay ta ra ngoài một chuyến, nghe người ta nói vài chuyện."
Dương Diễm giật mình, "Chuyện gì?"
"Nhị công tử đưa tùy tùng đến đất phong, sáng hôm nay khởi hành. Ngoài ra, tam công tử cũng đã được thả. Nghe nói hắn biết thân biết phận hơn nhiều, không còn quát tháo nữa. Bọn hạ nhân cũng thu dọn hòm xiểng, đưa hắn lên đường."
"Tam ca đi đâu?"
"Hình như là xuống phía nam. Nhưng nhìn hắn không giống như đến đất phong mà cứ như đi lưu đày."
Dương Diễm nghe vậy, chỉ khẽ gật đầu, không lên tiếng.
"Ngươi nói xem, rốt cuộc đại ca ngươi nghĩ gì vậy? Nhi công tử thì rõ ràng rồi, nhưng sao tam công tử cũng bị đưa đi mà sao ngươi vẫn còn bị giam trong phủ?" Vệ Trường Hiên thì thầm như tự hỏi, "Tiếc là Lạc Lan cô cô không ở đây, không thì ta cũng có thể hỏi người."
"Phụ thân của Lạc Lan qua đời, người buộc phải về giữ đạo hiếu." Dương Diễm thấp giọng đáp, "Lúc trước người đã từng nói, nữ nhi Đông Hồ bọn họ nhất định phải về phương bắc. Cho dù ch.ết nơi đất khách, linh hồn cũng sẽ quay về."
Vệ Trường Hiên có chút hốt hoảng, cúi đầu khẽ thở dài.
"Vệ Trường Hiên." Dương Diễm bất chợt kéo ống tay áo chàng, "Liệu ngươi có nghĩ đến chuyện rời khỏi đây không?"
"Rời đi?" Vệ Trường Hiên có chút ngỡ ngàng, "Đi đâu?"
"Về cấm quân, hay là nơi nào khác." Dương Diễm nhẹ giọng nói, "Ta biết trong phủ cắt giảm chi tiêu cho người hầu. Ngươi cứ ở lại đây cũng chẳng có lợi lộc gì, đúng không?"
Vệ Trường Hiên có chút xấu hổ, vò đầu, "Ta cũng đâu ở lại vì mấy đồng bạc kia."
"Nhưng mà...." Dương Diễm dường như có chút băn khoăn, chân mày nhíu lại, định nói rồi lại thôi.
Vệ Trường Hiên cúi đầu nhìn những ngón tay y đang siết lấy ống tay áo mình gần như trắng bệch, chợt thấy buồn cười, "Dã Hề, ngươi thật sự muốn ta đi sao?"
Dương Diễm kinh ngạc lắc đầu, "Ta không biết."
Thấy dáng vẻ hoang mang của y, Vệ Trường Hiên chỉ búng nhẹ cái mũi y một chút, không nhắc lại chuyện này nữa. Chàng cầm lấy tờ giấy viết vài chữ ít ỏi trên mặt bàn, chắc là Dương Diễm mới đặt bút viết. Chữ trên đó là: Toàn bộ tâm tình đều ở biển nam.
Chàng lẩm nhẩm đọc một lần rồi hỏi Dương Diễm, "Thơ gì đây?"
"Câu thơ nói về một nữ tử thương nhớ người trong lòng, mà người ấy ở tận biển nam. Nàng muốn tặng cho người đó lễ vật quý giá nhất, nhưng hắn lại ruồng bỏ nàng. Vì thế, nữa tử phá hủy lễ vật ấy." Dương Diễm giải thích.
Vệ Trường Hiên nhíu màu, "Nữ tử kia đúng là, hủy đi lễ vật thì tình lang của nàng cũng đâu có biết. Nếu có thừa hơi sức thì chẳng bằng lôi nam nhân kia ra, dạy cho một bài học mới hả giận."
Dương Diễm có chút nghi hoặc nhìn chàng, "Vệ Trường Hiên, nếu ngươi bị người thương phải bội thì sẽ ra tay giết đối phương sao?"
Vệ Trường Hiên bị câu hỏi này làm cho đứng hình. Chàng suy nghĩ thật lâu mà chẳng hình dung được người trong lòng mình rốt cuộc sẽ là người thế nào, mà càng không hiểu cảm giác khi bị người ấy phản bội ra sao.
Dương Diễm không thật sự chờ đợi câu trả lời của chàng, hỏi xong rồi quay đi, tiếp tục miệt mà viết chữ.
Đầu tháng hai, tại Khánh An đường Mục vương phủ.
Phụ điện nơi Mục vương Dương Diệp trước kia thường ở bị bỏ trống sau khi hắn qua đời. Căn phòng lớn lạnh lẽo, có cảm giác quỷ dị.
Lúc này, trong điện lại có một bóng người, chính là Mục vương đương nhiệm, Dương Đại. Hắn ngồi trên ghế giữa chính điện rộng rãi, nhớ lại những chuyện xảy ra trên triều đường sáng nay. Môn sinh mà phụ thân từng ưng ý, hiện giờ là tả phó xạ Triệu Văn Hãn cùng đám người ở Thượng Thư tỉnh, Trung Thử Tỉnh đồng loạt dâng tấu, muốn y nhân lúc trước khi chiến sự Tây Bắc gặp bất lợi, tạo áp lực cho phía An Dương, bỏ Tiết độ sứ cũ, còn người mới thì giao cho Binh bộ quyết định.
Chuyện này rõ ràng là cầm dao chặt đứt một cánh tay của hắn. Vĩnh An đế Dương Giải thích xem náo hiệt, ngay cả Ung vương vốn đứng về phe dòng dõi hoàng thất cũng không chịu đứng ra nói đỡ cho hắn, toàn bộ triều đình chỉ toàn tiếng lải nhải của đám công khanh đại thần, dồn ép vị Mục vương trẻ tuổi. Dương Đại chậm rãi sờ tay vịn của ghế, trong lòng thở dài. "Phụ thân à, vị trí này của người thật chẳng dễ ngồi." Hắn khẽ nhếch môi. "Nhưng mà dù sao con cũng có thể ngồi vững thôi."
Hắn nâng mắt, quan sát căn phòng trong ánh sáng tù mù. Cặp mắt quét qua cây đàn không hầu cũ kĩ nằm trong góc. Hắn chậm rãi vươn tay, nhưng chuẩn bị chạm tới thì lại lui về.
"Người đâu." Hắn hắng giọng, "Mời tứ công tử đến đây."