Chương 67: Thành khẩn
Vẻ mặt Bạt Liệt Viêm như thể bị xúc phạm, "Ngươi có ý gì?"
Vệ Trường Hiên lắc đầu, "Lúc trước, Uất Trì thiếu tướng quân từng nói ta xuất chinh lần này có vẻ quá nóng vội, nhưng xem ra Bạt Liệt tướng quân còn nóng vội hơn cả ta. A Sử Na Nỗ Nhĩ rất giỏi dụ địch, vì thế mà kẻ bại trận dưới tay hắn không ít. Bạt Liệt tướng quân lãnh binh nhiều năm, chắc hẳn phải biết rõ chuyện này. Thế mà lần này, hắn lui quân một cách khó hiểu như thế, Bạt Liệt tướng quân không thèm cân nhắc đã tức tốc đuổi theo, quả là rất sốt ruột." Nói tới đây, chàng lại đổi đề tài, "Bạt Liệt tướng quân, ngài vội vàng muốn kết thúc trận chiến này như vậy, liệu có phải vì Thác Bạt công đã khó lòng cầm cự, không thể chủ trì đại cục nữa đúng không?"
"Ngươi!" Bạt Liệt Viêm căm tức gầm lên nhưng lại không nói nên lời, chỉ biết trừng mắt nhìn Vệ Trường Hiên.
Thấy lão như thế, Uất Trì Phong cũng hơi hoảng, "Bạt Liệt tướng quân, chẳng lẽ lời Vệ Trường Hiên phỏng đoán là sự thật? Ngày ấy Thác Bạt công đứng dậy không phải vì đã lành bệnh mà chỉ gắng chống đỡ để che giấu thôi sao?"
Bạt Liệt Viêm hừ một tiếng, "Thác Bạt công đã khỏe lại rồi!" Tuy lão nói thế nhưng khí thế không đủ, lại có vẻ bất lực ngồi phịch xuống ghế, "Trận chiến này không thể kéo dài, bằng không hiệu quả khó lường."
Vệ Trường Hiên tiến lên một bước, "Bạt Liệt tướng quân, có lời này ta không biết có nên nói hay không."
Bạt Liệt Viêm lườm chàng một cái, "Vệ tướng quân do triều đình cử tới, vốn không do bản tướng quản lý, có gì cứ nói thẳng, việc gì phải hỏi."
Vệ Trường Hiên gật đầu nói, "Bạt Liệt tướng quân là người thông minh, vậy nên ta đành nói thẳng. Tướng quân nên biết, hiện giờ một nửa binh lực Đại Chiêu đều phân bố tại các phiên trấn, dưới sự điều hành của các Tiết độ sứ. Lần này, bảy vạn nhân mã ta dẫn theo đều là quân tinh nhuệ trong cấm quân, với triều đình mà nói thì đúng là đã dốc hết tâm huyết. Nhưng đêm trước khi ta xuất chinh, hoàng thượng chính miệng nói với ta, lần xuất chinh này cần tử thủ Bàn Môn quan, dù phải chiến đấu đến không còn một binh một tốt cũng không thể để mất Bàn Môn quan, Cam Châu, Lương Châu rơi vào tay giặc. Chỉ một lời này đã đủ hiểu tầm quan trọng của Tây Bắc trong lòng hoàng thượng. Dù sao Tây Bắc cũng là môn hộ của Đại Chiêu. Nếu như thất thủ, gót sắt của Yến Ngu sẽ tiến xuống phía nam, đánh thẳng vào đô thành Kiến An.
Chàng dừng một lát, lại nói, "Ta biết Bạt Liệt tướng quân là người Đong Hồ, vốn không ủng hộ triều đình nằm trong tay người Trung Nguyên, lại càng không coi lũ ngoại tộc chúng ta ra gì, nhưng hiện giờ mục đích của chúng ta là như thế. Nơi này là Hà Tây, không chỉ là môn hộ của Tây Bắc, cũng là quê hương của người Đông Hồ. Tuy chúng ta không phải đồng tộc, trước kia cũng chẳng phải đồng bào, nhưng một trận chiến này, ta muốn thành thật với Bạt Liệt tướng quân. Chỉ có như vậy, Bạt Liệt tướng quân mới có thể thay Thác Bạt công bảo vệ mảnh đất này, mà ta cũng có thể hoàn thành sứ mệnh, không để Yến Ngu xâm phạm lãnh thổ Đại Chiêu."
Bạt Liệt Viêm nhìn chàng đăm đăm, vẻ ngờ vực trong mắt thoáng dịu đi. Lão hừ giọng, "Cái gì gọi là thành khẩn với nhau?"
Vệ Trường Hiên đặt tay lên ngực, lấy một miếng thép ròng nặng trịch, đặt nó lên bàn, "Đây là ấn xuất chinh lần này, có thể điều hành toàn bộ binh mã, ta dâng cho ngài từ giờ phút này. Từ hôm nay trở đi, chiến sự Bàn Một quan đều nghe theo Bạt Liệt tướng quân chỉ đạo."
Bạt Liệt Viên khẽ giật mình, cúi đầu nhìn hắc ấn kia, có chút đăm chiêu.
"Còn một chuyện nữa, ta muốn thú nhận với Bạt Liệt tướng quân." Vệ Trường Hiên phủi tà áo, quỳ một gối xuống nói, "Việc thu phục được Bàn Môn quan và thành Cam Châu lần này là do ta kết huyết minh với vương tử Yến Ngu là A Sử Na Cức Liên. Thành trì là do hắn tự tay dâng cho ta."
Bạt Liệt Viêm kinh hãi quát, "Ngươi nói cái gì?"
Uất Trì Phong cảm thấy không ổn, vội vàng kêu lên, "Vệ Trường Hiên!"
Vệ Trường Hiên làm ngơ hắn, tiếp tục nói, "Năm ngoái, trong trận chiến ở Vân Hạp quan, ta từng thất thủ, bị A Sử Na Cức Liên bắt được, sau đó được hắn thả ra. Lần gặp mặt này là lần thứ hai."
Bạt Liệt Viêm trầm giọng hỏi, "A Sử Na Cức Liên là người Yến Ngu, vì sao hắn lại nương tay với ngươi, thậm chí còn nhượng lại Bàn Môn quan cho ngươi? Ngươi và hắn là bằng hữu hay sao?"
Vệ Trường Hiên lắc đầu, "Ta và hắn không phải bằng hữu, mà chỉ là kẻ địch của kẻ địch thôi. Chúng ta kết minh là để tiêu diệt đối thủ chung, A Sử Na Nỗ Nhĩ."
Bạt Liệt Viêm im lặng nhìn chàng một hồi, thấp giọng nói, "Ta cũng đã nghe giữa đại vương tử Yến Ngu và hữu tướng quân có hiềm khích, nhưng ngươi có biết lén kết minh với địch là tối kỵ trong triều, đáng tội ch.ết hay không?"
"Bạt Liệt tướng quân!" Uất Trì Phong vội tiến lên bên cạnh Vệ Trường Hiên, quỳ xuống nói, "Vệ Trường Hiên đưa ra hạ sách này chẳng qua vì một lòng nghĩ cho cục diện trận chiến, nghĩ cho giang sơn Đại Chiêu mà thôi."
Sắc mặt Bạt Liệt Viêm tựa như đang đắn đo dữ dội, nhìn chằm chằm Vệ Trường Hiên, "Xem ra ngươi cũng rất thú vị, biết rõ ta không có hảo cảm với ngươi nhưng dám thú nhận việc này. Ngươi không sợ ta dâng tấu lên triều đình, nói ngươi thông đồng với ngoại quốc, tội ch.ết không tha sao?"
Vệ Trường Hiên không sợ hãi, chỉ lắc đầu cười, "Ban nãy ta đã nói, muốn thẳng thắn cùng Bạt Liệt tướng quân. Nếu ta còn giấu diếm thì đâu thể coi là thành khẩn."
Bạt Liệt Viêm giật mình, sau đó quay đi, "Mọi người cùng chung chiến tuyến, ngồi xuống nói chuyện trước đã."
Nghe vậy, Uất Trì Phòng thở phào một hơi, kéo Vệ Trường Hiên cùng ngồi. Bạt Liệt Viêm nói, "Bản tướng cũng có một chuyện muốn thỉnh giáo."
"Xin Bạt Liệt tướng quân cứ hỏi."
"Lúc trước Bàn Môn quan thất thủ, dù là thủ quân Đông Hồ của chúng ta hay viện quân từ đô thành các ngươi đều có tội. Nhưng hiện giờ đã thu lại được Bàn Môn quan, Đại Chiêu không mất một tấc đất, sau khi ngươi về triều thì dù không được khen chí ít cũng không bị phạt. Một khi đã vậy, Vệ tướng quân có cảm thấy chúng ta nên đóng cửa kháng chiến, tử thủ tại thành này cho đến khi địch bỏ cuộc?"
Vệ Trường Hiên cười khổ, "Bạt Liệt tướng quân, ngài thật sự cho rằng Bàn Môn quan đã mất đi, nay lấy về được là xem như vô công vô tội hay sao? Ngài đã quên rồi chăng, khi Bàn Môn quan bị phá, dân chúng thành Cam Châu bị quân Yến Ngu giết hại gần hết chỉ trong một đêm. Thành trì bị cướp, chúng ta có thể cướp lại, nhưng người đã ch.ết chúc ta không thể cứu sống. Chúng ta thân là tướng sĩ Đại Chiêu, lại để giặc tàn sát dân chúng, chỉ riêng chuyện này thôi đã xem như chúng ta thua rồi."
"Ngươi nói chúng ta đã thua?"
Vệ Trường Hiên gật đầu, "Không sai. Nếu chúng ta muốn cứu vãn trận chiến thì chỉ có một cách duy nhất." Chàng chỉ lên bản đồ, phía đại quân Yến Ngu, "Đánh bại quân chủ lực của Yến Ngu, giết chủ tướng A Sử Na Nỗ Nhĩ. Hắn là kẻ tội đồ ra lệnh tàn sát toàn thành, nếu hắn không ch.ết, chúng ta không thể hoàn thành sứ mệnh, càng không thể khiến dân chúng an lòng."
Bạt Liệt Viêm trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nói, "Được ! Ngươi đã nói ra lời như thế, ta sẽ tin ngươi một lần!" Lão chìa ra bàn tay phải, muốn dùng tập tục đập tay của người Đông Hồ để lập lời thề.
Vệ Trường Hiên nhìn tay lão, không vội vã đáp lại, "Nếu Bạt Liệt tướng quân đã chịu tin ta, thì liệu có thể thành khẩn với ta một chút hay không?"
Bạt Liệt Viên hơi nhíu mày, "Ngươi muốn biết gì?"
"Bạt Liệt tướng quân lần này dẫn theo mười vạn quân, trong đó có một nhóm là viện quân đến từ An Dương do Uất Trì thiếu tướng quân chỉ huy, quân Đông Hồ ở Hả Tây hẳn là không chỉ có nhiêu đó. Vậy xem ra các đại đô hộ Đông Hồ đều giữ khư khư binh lực. Ta đoán bọn họ đang chờ chọn ra chủ nhân kế tiếp của Thác Bạt gia. Tướng quân mới nói, trận chiến này không thể kéo dài, bằng không hậu quả khó lường. Vậy rốt cuộc thân thể Thác Bạt công hiện nay ra sao, thế cục trong thành Lương Châu thế nào, xin ngài hãy nói thật."
Nghe chàng hỏi, sắc mặt cương nghị của Bạt Liệt Viêm thoáng lộ vẻ suy sụp. "Phỏng đoán của ngươi không sai, thân thể Thác Bạt công bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà. Ngày ấy, ngài cho đánh lôi cổ để triệu tập, sau đó cầm bội đao chém ch.ết những kẻ có ý đồ làm loạn. Tuy hành động này có tác dụng khiến người khác kinh sợ nhưng cũng hao hết sức lực cuối cùng của ngài. Lúc ta mang binh rời Lương Châu, ngài đã hôn mê ba ngày ba đêm." Lão ngồi xuống ghế, thở dài, "Chắc Vệ tướng quân không nắm rõ chuyện của mấy đại gia tộc Đông Hồ, còn Uất Trì thiếu tướng quân vẫn là tiểu bối, không biết được bao nhiêu. Nếu đã quyết định thành khẩn, ta cũng kể cho các người nghe chút chuyện cũ."
Vệ Trường Hiên và Uất Trì Phong đều nín thở, bộ dạng rửa tai lắng nghe.
"Thời tiền triều, người Đông Hồ bọn ta vẫn còn là ngoại tộc, Thủ lĩnh Thác Bạt thị quan hệ với Yến Ngu còn thân cận hơn Trung Nguyên một chút. Sau này, đại cao tổ Chiêu triều mượn sức tộc Đông Hồ chúng ta, cưới Thác Bạt hoàng hậu, hạ sinh Thái Tông hoàng đế, việc này hẳn các ngươi đã biết rồi. Đại gia tộc đứng đầu Đông Hồ là Thác Bạt thị, theo sau đó là tám quý tộc như Độc Cô thị, Uất Trì thị, Hạ Nhược thị...Người Đông Hồ đời đời cung phục Thác Bạt thị, nhưng nay Thác Bạt thị huyết mạch đứt đoạn, Thác Bạt công tuổi đã cao mà vẫn không chọn người kế nhiệm. Trận nổi loạn trước mắt này là do vị trí gia chủ Thác Bạt gia mà nên."
Vệ Trường Hiên không hiểu phong tục Đông Hồ, liền hỏi, "Dù Thác Bạt công ít con cháu, nhưng Thác Bạt thị là một gia tộc khổng lồ, chẳng lẽ không thể chọn người phù hợp từ các phân gia lên làm gia chủ kế nhiệm hay sao?"
Bạt Liệt Viêm cười lạnh, lắc đầu, "Thác Bạt thị có vô số phân gia, nhưng thân sơ khác biệt. Ví dụ như Thác Bạt Hiển, tuy mang họ Thác Bạt nhưng chỉ là gia tướng của Thác Bạt công, dù kế nhiệm chức gia chủ cũng khó khiến người ta phục. Hơn nữa, nói Thác Bạt công ít con cháu, nhưng không phải không có con cháu?"
Vệ Trường Hiên ngẩn ra, "Ý ngài là...." Chàng họ nhẹ một tiếng, "Mục vương?"
Uất Trì Phong nhận ra nghi hoặc của chàng, liền giải thích, "Phong tục của người Đông Hồ ta khác với Trung Nguyên, cháu ngoại cũng có thể kế thừa gia nghiệp. Ban đầu, Mục vương điện hạ thân thể yếu ớt, hai mắt lại mù, không được coi trọng. Nhưng giờ y lại là thân vương quyền quý, theo lý mà nói thì nên để y kế nhiệm chức gia chủ."
"Nhưng Mục thân vương mang họ Dương, dù có thành thiếu chủ của các người cũng không thể sửa thành họ Thác Bạt. Sau này chẳng phải là họ Thác Bạt sẽ chấm dứt tại đó hay sao?"
Bạt Liệt Viêm khoát tay, "Ngươi còn trẻ tuổi, đừng cố chấp như thế. Sau này Mục vương sẽ có con cháu. Bất kể y chọn ai làm gia chủ thì chỉ cần bảo người đó đổi sang họ Thác Bạt là được." Nói xong, lão lại phiền lòng nhăn trán, "Chỉ hận bây giờ giữa triều đình và Đông Hồ đã nảy sinh hiềm khích, tám nhà quý tộc Đông Hồ đều phải đối cháu ngoại của Thác Bạt công kế nhiệm chức gia chủ. Nếu không vì thế, Thác Bạt công đâu bị lũ tiểu nhân hạ độc."
Những lời sau, Vệ Trường Hiên đều không nghe rõ. Mới đến câu "sau này Mục vương sẽ có con cháu", chàng đã thấy tai mình ù ù. Lúc này chàng mới ý thức được sự nôn nóng của Dương Diễm sau khi kế nhiệm vương vị là từ đâu mà có. Dương Diễm đã không còn là đứa trẻ ngày xưa chàng chăm sóc, là tiểu công tử bị nhốt trong góc viện. Y là Mục vương của Đại Chiêu, là thiếu chủ Đông Hồ. Với thân phận như thế, nhất cử nhất động của y đều không thể theo ý mình. Nghĩ tới đây, Vệ Trường Hiên vô thức run lên. Chàng còn nhớ rất nhiều đêm, từ nhỏ đến lớn, Dương Diễm gối đầu lên cánh tay chàng ngủ thận an nhiên, giống như một con dê con trắng muốt. Liệu sau này có ai khác ngủ bên cạnh, nhè nhẹ vỗ đỉnh đầu y hay không?
"Vệ Trường Hiên." Uất Trì Phong thấy chàng thất thần, đẩy đẩy khuỷu tay, "Huynh làm sao vậy?"
Vệ Trường Hiên sực tỉnh, vội ho khan một tiếng, rồi mới do dự hỏi, "Chẳng lẽ Thác Bạt công thật sự có ý định giao chức chủ vị cho Mục vương?"
Bạt Liệt Viêm lắc đầu, "Thác Bạt công chưa từng nhắc đến chuyện này, chúng ta cũng không dám hỏi. Chỉ là trước mắt, trừ Mục vương ra, chẳng còn người này thích hợp hơn cho vị trí gia chủ. Huynh trưởng của Thác Bạt công chỉ có một tôn nữ, đã gả cho Độc Cô thị, mà năm ngoái lại ch.ết vì bệnh. Giờ có vài kẻ ôm tâm tư khác, người cầm đầu là Thác Bạt Hiển." Lão giải thích, "Phụ thân của Thác Bạt Hiển là Thác Bạt Thụy, vốn là một lão tướng quân trung hậu thành thật, nhưng năm ngoái đã qua đời. Hắn tiếp nhận binh quyền trong tay phụ thân, dã tâm càng lúc càng lớn. Lúc trước, trưởng tỷ của hắn là vương phi đầu tiên của Mục vương Dương Diệp, cháu của hắn Dương Đại cũng từng kế nhiệm Mục vương, tiếc rằng sau đó bị hoạch tội bỏ tù."
Vệ Trường Hiên hơi kinh ngạc, "Hóa ra Thác Bạt Hiển lại chính là cữu cữu của Dương Đại. Thế hắn chính là kẻ âm mưu đầu độc Thác Bạt công sao?"
Uất Trì Phong gật đầu, "Tuy không có chứng cớ nhưng thực tế, sau khi Thác Bạt công uống rượu huyết lộc do hắn dâng lên mới trúng gió."
Vệ Trường Hiên không khỏi than thầm, cái tên Thác Bạt Hiển này quả là không khác gì Dương Đại, âm mưu hiểm độc như nhau. Chàng lẩm nhẩm, "Nếu hắn dám hạ độc thì hẳn là còn có hậu chiêu hiểm ác hơn."
Bạt Liệt Viêm lạnh lùng nói, "Không sai, hắn nhân lúc Thác Bạt công bệnh nặng, lấy cớ bảo vệ an nguy của Thác Bạt công, phái tạp binh người Hồ vây kín Thác Bạt phủ. Hắn muốn nhân cơ hội này để xông vào nội thất, đoạt gia chủ lệnh, may sao Thác Bạt công đã phòng bị, vung đao giết ch.ết hắn. Cái ch.ết của hắn xem như giết gà dọa khỉ, khiến đám người còn lại an phận hơn một chút."
Uất Trì Phong cũng nói, "Ngày đó tình hình nguy cấp, may sao Bạt Liệt tướng quân đến kịp lúc, các tám nhà quý tộc cũng lần lượt có mặt nên mới không thành đại họa." Nói xong, hắn lại quay sang Vệ Trường Hiên, "Chắc huynh không biết, Thác Bạt Hiển và Bạt Liệt tướng quân xem như thân thích, tướng quân đây cũng đành phải quân pháp bất vị thân."
Bạt Liệt Viêm nặng nề hừ một tiếng, "Thân thích cái gì? Kẻ nào dám cản trở Thác Bạt công, ta sẽ không bỏ qua đâu." Lão đập một cú lên mặt bàn, đột ngột đứng dậy, "Việc gia chủ kế nhiệm lần này cũng vậy, dù Thác Bạt công giao gia chủ lệnh cho ai, ta đều cung kính coi người đó như chủ nhân. Ai dám dị nghị thì phải hỏi trảm lang đao trong tay ta."
Nói xong, lão quay đầu nhìn hai hậu bối trẻ tuổi, thấp giọng nói, "Bây giờ các ngươi đã biết vì sao ta vội vã xuất binh chưa. Tính mạng Thác Bạt công lâm nguy. Nếu ta không thể mau chóng kết thúc trận chiến, một khi Thác Bạt công hoăng thệ, chẳng những chiến cuộc bị ảnh hưởng mà các thế tộc Đông Hồ cũng mất kiểm soát, hậu quả không thể lường."
"Ta đã hiểu." Vệ Trường Hiên nghiêm nghị nói, "Nhưng trước mắt chúng ta vẫn không nên xuất chiến."
Bạt Liên nheo mắt nhìn chàng, "Ngươi còn chờ A Sử Na Cức Liên truyền tin cho ngươi sao?" Lão cười lạnh, "Quy củ trên thảo nguyên bây giờ còn lâu mới như năm xưa, khối kẻ phản bội huyết minh, ngươi cũng đừng có thành thật quá."
"Ta không định chờ tin của A Sử Na Cức Liên, mà chờ thời cơ." Vệ Trường Hiên thấp giọng nói, "Như Bạt Liệt Tướng quân đã nói từ trước, đối với Yến Ngu, quý xuân hạ không phải thời điểm thích hợp để động binh. Bọn họ cũng giống ta, không muốn kéo dài trận chiến. A Sư Na Nỗ Nhĩ giả vờ lui binh hơn phân nửa là để dụ chúng ta xâm nhập. Tuy giờ chúng ta tăng cường binh lực không kém hắn, nhưng đâm đầu vào cái bẫy đã giăng cũng chẳng có phần thắng. Giờ mà truy kích thì càng đúng ý hắn hơn."
Bạt Liệt Viêm không phủ nhận phỏng đoán của chàng, chỉ nói, "Thế ngươi định làm gì?"
"Xin tướng quân đợi cho mười ngày."
"Mười ngày?" Bạt Liệt Viêm trừng mắt, "Mười ngày sau, ngươi chắc chắc có thể khống chế trận chiến này sao?"