Chương 70: Tham liên
*Tham liên : kỹ thuật bắn nhiều mũi tên liên tiếp.
Tiếng trống trên thành không biết đã ngưng khi nào. Đang lúc Uất Trì Phong điên cuồng chém giết thì nghe tiếng sắt thép ầm ầm chuyển động. Hắn còn tưởng mình nghe lầm, nhưng khi quay đầu lại, hắn ngây cả người, quát lớn, "Thay đổi đội hình, cánh trái tản ra, bày Nhạn Hành trận!"
Bên trong cổng thành là hơn một vạn bộ binh cuối cùng trấn thủ Bàn Môn quan, còn có hơn năm ngàn kỵ binh nhẹ người Đông Hồ. Người đi đầu cầm quân là Bạt Liệt Viêm mặc trong giáp nặng nề.
"Bạt Liệt tướng quân!" Uất Trì Phong nói lớn, lẫn tiếng thở hổn hển, vội chạy tới đón, "Không phải Vệ tướng quân bản ngài ở trong thành trấn thủ hay sao?"
"Không sai, Vệ tướng quân lênh ta trấn thủ. Ta vốn nên giữ nghiêm quân lệnh, không ra khỏi thành." Bạt Liệt Viêm lắc đầu, "Nhưng cả đời ta cưỡi ngựa trinh chiến, nếu cứ đứng trên thành cao nhìn đồng bào đổ máu, ta thật sự không làm được. Sau khi Vệ tướng quân quay về mà trách phạt, ta sẽ không xin khoan dung."
"Một khi đã vậy thì xin nghe Bạt Liệt tướng quân chỉ huy."
Bạt Liệt Viêm không từ chối, nâng tay truyền lệnh, "Đội cung nỏ yểm hộ. Đội trọng giáp tiến lên, hai cánh quân thu hẹp, bao vây tiêu diệt địch."
Khi lão truyền lệnh, đại quân Yến Ngu đã bắt đầu xông trận, tiếng kèn vang tận trời xanh. Bạt Liệt Viêm dẫn kỵ binh nhẹ đón đánh, đội trọng giáp theo sau, hai cánh bộ binh chậm rãi khóe vào, vây địch ơ bên trong. Quân Yến Ngu thấy mình sắp bị bao vây, kỵ binh bắt đầu tìm cách phá trận. Cánh phải đều là đám bộ binh từ cấm quân, cũng là nơi trận địa mỏng nhất. Quân Yến Ngu nhanh chóng nhận ra điểm này, tập kết tinh binh, tìm cách xé một lỗ hổng bên cánh phải.
Bạt Liệt Viêm ngồi trên lưng ngựa, lập tức nhìn thấy. Lão chuyển hướng, dẫn kỵ binh nhẹ tới lỗ hổng của vòng vây, chặt đứt ý đồ phá vây của địch. Nhưng vết rách đội hình bên cánh phải càng lúc càng lớn, không thể đếm được bao nhiêu binh lính ngã xuống, hiển nhiên năm ngàn người không thể ngăn cản được đợt tấn công như vũ bão của Yên Ngu. Đúng lúc này, phía sau quân Yến Ngu xuất hiên một vết nứt như bị một thanh kiếm sắc đâm xuyên qua.
"Đó là đại quân của chúng ta!" Uất Trì Phong kêu to. Hắn vốn nghĩ Vệ Trường Hiên lãnh kỵ binh nhẹ xâm nhập đội hình địch thì quá mạo hiểm, chắc đã tổn thất thảm trọng rồi. Nhưng hiện giờ, bọn họ chẳng những ngăn được địch, còn kịp đuổi tới cứu nguy ngay lúc cấp bách, khiến mặt sau quân Yến Ngu bị đánh tơi bời, đội hình hỗn loạn.
Thấy đại quân phe mình, đám lính vốn đã uể oải không còn sức sống như được một liều thuốc an thần. Bọn họ bừng tỉnh lại, tiếp tục chém giết không ngừng. Bạt Liệt Viêm ngẩng đầu nhìn ra xa, thấy lá cờ của đại quân đến cứu viện đang bay phần phật, lập tức hiểu ý, lần nữa thu hẹp đội hình, chuẩn bị vây kín.
"Lạ quá." Uất Trì Phong bỗng nói, "Hình như người lãnh binh không phải Vệ Trường Hiên."
"Là Bùi phó tướng." Bạt Liệt Viêm bỗng thấy lòng nặng trịch, giọng nói có chút run rẩy nhưng khó mà nhận ra, "Thế Vệ tướng quân đâu?"
Thảo nguyên Thương Vũ.
The sắp xếp của A Sử Na Nỗ Nhĩ, kỵ binh nặng tiên phong, kỵ binh nhẹ chủ lực của Yến Ngu yểm hộ hai bên. Mã đao và gót sắt của họ trước tiên sẽ xé tan đội hình địch thành từng mảnh nhỏ. Sau khi kỵ binh nặng xuất chiến không lâu, lá cờ vàng kim liên tục phất lên. Hàng loạt kỵ binh nhẹ theo sau kỵ binh nặng, tiến nhanh về phía trước. Nhưng điều chờ đón bọn họ không phải máu thịt quân thù mà là một trận mưa tên che kín cả bầu trời.
Nhóm quân Yến Ngu xông lên trước tiên hầu như không có ai may mắn thoát được, cả người lẫn ngựa đều bị tên đâm nát, ngã xuống đất như con nhím. Nhưng kỵ binh phía sau không bị bắn trúng thì không hề dừng bước. Đó chính là điểm dũng mãnh của người Yến Ngu, dù trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất cũng không sợ ch.ết, liều mạng xông lên. Hơn nữa, người Yến Ngu giỏi cưỡi ngựa bắn cung luôn biết rõ, đợt tên đầu qua đi, quân địch không kịp trang bị vũ khí, đó chính là thời cơ tốt nhất để thúc ngựa phi nước đại, áp sát tiêu diệt. Trận mưa tên thứ hai lại bất ngờ trút xuống, dày đặc hơn cả ban đầu. Không biết bao nhiêu lính đã ngã ngựa, nhưng người phía sau vẫn tiếp tục xông lên.
Phía trước mặt chúng là một đội quân đã dàn xếp chỉnh tề. Tướng quân của họ đội mũ giáp kín mặt, dẫn quân xông lên, vừa giương cung bắn. Thất kỵ binh Yến Ngu đã tới gần, chàng nghiêng người, khoác cây cung bằng sừng lại yên vị bên hông, nháy mắt rút đao khỏi vỏ. Kỵ binh đối phương định vung đao chặt đầu chàng, nhưng hai đao chạm vào nhau. Mã đao của gã bị sức mạng kinh hồn đánh vỡ, ngay sau đó, lữa đao sắc bén đã chém thẳng vào ngựa, cắt người thành hai nửa.
Tuy không nhìn rõ mặt, nhưng người Yến Ngu đương nhiên đều nhận ra tướng quân kia là ai. Người này tiễn pháp như thần, sức đao như sấm, rõ ràng là Ô Cập Tô Nhĩ của Chiêu quốc. Sau lưng chàng là đội quân kỵ xạ, phân thành ba hàng, từng tầng bắn tên, số tên mỗi lúc một nhiều, gần như phủ kín cả chiến trường.
Tiếng trốn trận trên đầu thành Bàn Môn quan càng dồn dập, nỗi bất an trong lòng quân Yến Ngu càng dâng lên. Bọn họ không muốn tiếp tục áp sát, dần chuyển sang hướng tây.
"Tướng quân, kỵ binh nặng Yến Ngu đã rơi vào bẫy, hiện giờ chúng vội vàng vòng sang phía tây chắc là để cứu viện."
Vệ Trường Hiên gật đầu, "Truyền lệnh cho Uất Trì Phong mang binh đón đánh. Bùi An, ngươi dẫn binh mã còn lại đột kích sau lưng đại quân Yến Ngu, phá rối trận tuyến của địch." Chàng dừng một lát, "Vũ Lâm kỵ xạ, theo ta."
Vũ Lâm kỵ xạ là một đội kỵ binh do chàng đích thân huấn luyện sau khi nhậm chức kỵ đô úy Vũ Lâm Vệ. Bọn họ chỉ hơn hai trăm người, có sở trường cưỡi ngựa bắn cung, tuy là lần đầu ra chiến trường nhưng không hề nao núng,
"Tướng quân." Bùi An nhận ra ý đồ của chàng, có chút sốt ruột, "Chúng ta đã diệt được tinh binh của địch, còn ngăn được đại quân Yến Ngu, trận này tướng quân đã dốc toàn lực rồi."
Khóe môi mím chặt của Vệ Trường Hiên khẽ nhếch lên, "Còn chưa đủ."
Dưới lá cờ hoàng kim dường như có người người đang quan sát. Vệ Trường Hiên nhìn lá cờ vàng chói phía xa đó, bỗng nhiên vung roi, tức tốc vọt về phía chủ quân Yến Ngu. Vũ Lâm kỵ xạ phía sau chàng cũng rất ăn ý đi theo, bắn ngã quân địch đang định liều ch.ết cản đường. Nếu lúc này có người đứng trên tường thành Bàn Môn quan để theo dõi thì sẽ nhận thấy đội kỵ binh mặc áo giáp bạc này sắp lọt vào giữa đại quân Yến Ngu mấy vạn người.
"Bắn liên tiếp cho ta!" Vệ Trường Hiên khản cổ ra lệnh, những mũi tên không ngừng bay ra khỏi cung của chàng, thể lực cũng gần cạn kiệt.
Lá cờ vàng chói càng lúc càng gần, chỉ cần tiến thêm trăm bước, Vệ Trường Hiên có thể bắn ch.ết nam nhân mặc giáp vàng ròng kia, chỉ trăm bước thôi!
"Tướng quân!" Có người hô to, "Dưới đại kỳ không có ai cả. A Sử Na Nỗ Nhĩ không ở đây!"
Người lên tiếng là một kỵ xạ thủ có thị lực vô cùng tốt. Gân xanh trên trán hắn nổi cộm, chỉ về phía lá cờ đang tung bay.
Vệ Trường Hiên kinh hãi, hai tay bất giác run lên, gần như không thể cầm chắc cây cung khảm sừng. "Không thể nào, ban nãy ta còn vừa thấy hắn dùng cờ phát lệnh, sao có thể không có mặt trên chiến trường được."
"Nhưng mà...." Nhóm kỵ xạ thủ quay đầu nhìn nhau. Bọn họ sắp xông tới trước đại kỳ. Trừ lính Yến Ngu không ngừng lao lên cản thì chẳng thấy A Sử Na Nỗ Nhĩ đâu.
Vệ Trường Hiên bỗng thẳng lưng, đạp chân đứng dậy, tức tốc nhìn quanh một lượt khắp trận chiến, rồi hét lớn, "Bên trái !"
Ngày đó, Thác Bạt từng nói với chàng, A Sử Na Nỗ Nhĩ lúc nào cũng được Chá Yết yểm hộ. Vệ Trường Hiên từng chạm mặt Chá Yến rồi, bọn họ ai cũng cao lớn, cưỡi chiến mã lực lưỡng, đều là những con tuấn mã cường tráng nhất Tây Vực. Những bóng dáng sừng sững đó đứng trong quân rất nổi bật, Vệ Trường Hiên chỉ quét mắt một lượt là nhận ra vị trí ngay.
Bất cứ tướng lãnh cầm quân giàu kinh nghiệm nào cũng không dẫn theo một nhóm chỉ hai trăm người đối đầu với vệ độ Chá Yết. Nghe nói mỗi dũng sĩ Chá Yết đều có thể một mình đánh bại cả trăm người. Dựa theo tính toán, bốn mươi Chá Yết tương đương với đội quân bống ngàn người. Bọn họ là vệ đội của hoàng gia Yến Ngu, gần như truyền thuyết trên thảo nguyên, không chỉ dũng mãnh cường tráng mà còn thấy ch.ết không sờn.
Không phải Vệ Trường Hiên chưa từng nghe nói, nhưng máu trong ngực chàng đang cuồn cuộn dâng. Chàng ra roi thúc ngựa, phóng nhanh về phía trước.
Đội Chá Yến nhanh chóng nhận ra nhóm người này là địch. Bọn họ cầm lấy trường thương nặng trích, chậm rãi bước khỏi hàng. Khi hai quân cách nhau chừng trăm bước, đối phương bỗng dừng lại.
Hai trăm Vỹ Lâm kỵ đồng loạt lắp tên, cánh cung trong tay giương thẳng tắp, chỉ chờ hiệu lệnh. Ai ngờ đối mặt với trận mưa tên trút xuống, kẻ địch không buồn giơ khiên chắn, mà phát động xung phong.
Tốc độ của trường thương nhanh hơn nhiều so với cung tên. Hàng loạt kỵ xạ thủ bị đâm ngã, mũi thương xuyên qua ngực. Dưới tình cảnh đó, Vệ Trường Hiên chỉ kịp bắn một mũi tên, rồi lập tức có tiếng vó ngựa hối hả áp sát. Một võ sĩ Chá Yết vung thương về phía chàng. Thể lực người đó kinh hồn bạt vía, công thêm sức của tuấn mã, trường thương xuyên qua bả vai Vệ Trường Hiên, hất chàng văng khỏi ngựa.
Máu tươi đầm đìa trào ra. Vệ Trường Hiên cắn răng thở gấp, thò tay mò bao tên sau lưng. Cả hai bao đều đã trống trải, chỉ còn lại vài mũi tên ít ỏi. Ánh mặt trời trên cao dần bị các bóng đen che kín, chính là các võ sĩ Chá Yến đang cưỡi ngựa át sát vây quanh chàng. Trong nháy mắt, chàng nhớ tới Trần Thiệu cũng từng bị Chá Yến bao vây, sau đó đồng loạt phóng thương, giương lên cao, mũi thương xuyên phá lồng ngực.
Một bóng đen đầu tiên che phủ chàng. Võ sĩ Chá Yến giơ cao thương, mũi thương mang theo tiếng gió phóng xuống ngực. Chàng chỉ kịp lách người, ngay sau đó, một mũi tên lông vũ màu xám từ đâu bay tới, đâm xuyên trán Chá Yết nọ.
"Tướng quân, lên ngựa! Mau lên ngựa!" Người lính kỵ xạ vừa bắn tên hô lớn. Đó là mũi tên cuối cùng trong bao của hắn. Kẻ địch càng lúc càng đông, vây khốn từng tầng. Vệ Trường Hiên chỉ kịp nhìn thấy hắn rút đao bên hông, hô lớn rồi xông vào kẻ địch.
Trong lúc hỗn loạn, Liệt Phong cũng bị trường thương đâm trúng. Nó hí vang trời, giương cao móng sắt, phẫn nộ phát ra tiếng phì phì trong mũi. Những chiến mã xung quanh có vẻ vô cùng sợ hãi trước đồng loại này, bước chân do dự không dám đến gần. Chính tại khoảnh khắc đó, Vệ Trường Hiên vươn tay bò dậy, nắm được dây cương của Liệt Phong. Liệt Phong hất đầu, kéo chàng lên lương ngựa.
"Bắt lấy hắn!"
Giữa lúc đó, Vệ Trường Hiên nghe thấy tiếng người quát lên như thế bằng tiếng Yến Ngu. Chàng đột ngột ngẩng đầu, cuối cùng đã nhìn thấy nam nhân mặc áo giáp hoàng kim kia, A Sử Na Nỗ Nhĩ.
"Đồng loạt bắn ! Bắm về phía trước !" Vệ Trường Hiên khàn giọng hô, "Bắn toàn bộ số tên các ngươi có !"
Tay trái kéo cung có sức lớn hơn tay phải, nhưng vai phải của chàng đã bị thương đâm xuyên, vết thương khiến chàng chỉ có thể cầm cung bằng tay trái, tay phải thò ra sau lấy mũi tên còn sót lại, nhưng bất thành. Chá Yến tới gần chàng, vung thương. Gió từ mũi thương xẹt qua cổ tay chàng, đồng thời cũng có một thương khác đâm vào bên hông, rồi một mũi nữa đâm vào cẳng chân. Những mũi tên sắc bén đều được xẻ lưỡi cưa, Vệ Trường Hiên nghe rõ tiếng da thịt mình bị xé rách. Chàng cắn chặt hàm răng, ngăn tiếng kêu rên trong miệng, thân thể lại không nghe lời, ngã khỏi yên ngựa.
"Ô Cập Tô Nhĩ, ngươi còn chưa nhận thua sao?" A Sử Na Nỗ Nhĩ cởi mũi giáp vàng ròng. Gương mặt hắn hiện ra nét cười như đã từng quen biết, chầm chậm nói, "Nếu ngươi đầu hàng, ta có thể tha mạng cho ngươi."
Vệ Trường Hiên cúi đầu. Mũ giáp đã rơi khi chàng ngã ngựa. Lúc này, mái tóc chàng tán loạn, bị gió thổi tung, gương mặt đầy bùn và máu, có chút chật vật. Chàng nhìn thấy lính kỵ xạ vừa cứu mình đã ngã trên mặt đất, cái đầu mang gương mặt trẻ tuổi non nớt bị chém đứt lìa, gục ở bên vai, cặp mắt vẫn còn trừng trừng mở lớn. Các thủ hạ còn lại bị Chá Yến đâm nát đội hình, tán loạn phía sau.
Vệ Trường Hiên đã đứng không vững. Chàng nhắm mắt, chống đao, hít thật sâu. A Sử Na Nỗ Nhĩ còn đang chờ chàng trả lời, Vũ Lâm kỵ xạ cũng thế. Cuối cùng, chàng mở mắt, đôi con ngươi sáng rực như sao trời, sáng đến kinh sợ. Người ta nghe thấy chàng gằn từng tiếng, "Chỉ cần chưa cắt đứt yết hầu ta, ta tuyệt đối không nhận thua." Nói xong câu này, chàng lại cười. Còn nhớ rất nhiều năm trước, tại đồng cỏ phía sau Mục vương phủ, chàng giao chiến lầu đầu với Trần Thiệu, cũng từng nói câu này.
Nụ cười của chàng quá đột ngột, khiến A Sử Na Nỗ Nhĩ cũng chợt thấy bất an. Cùng lúc đó, cục diện trận chiến bị xé rách càng lúc càng rõ. Chá Yến thấp giọng nói bên tai A Sử Na Nỗ Nhĩ, "Tướng quân, quân Chiêu quốc đánh úp về phía này."
A Sử Na Nỗ Nhĩ cười lạnh, "Truyền lệnh rút quân." Hắn thoáng nhìn Vệ Trường Hiên trước mặt, cặp mắt lạnh băng, không nói một lời, liền xoay người lên ngựa.
Các võ sĩ Chá Yết nhanh chóng hiểu ý hữu tướng quân, đồng loạt giục ngựa rút lui theo A Sử Na Nỗ Nhĩ.
Chỉ còn lại duy nhất một võ sĩ Chá Yết nhìn vị tướng quân trẻ tuổi phe địch, đột ngột phóng thương. Không ai ngờ chàng thanh niên cả người đầy máu, tưởng như đang hấp hối kia lại bỗng nhiên bắt được đầu thương, mượn lực từ cán thương của đối phương mà nhảy lên ngựa của võ sĩ đó. Ngựa bị hoảng sợ, nhảy dựng lên. Vệ Trường Hiên nhân thời cơ đó, rút chủy thủ trên ngực, đâm vào yết hầu Chá Yết.
Chàng không dừng một giây, giục ngựa đuổi theo hướng A Sử Na Nỗ Nhĩ vừa chạy. Bao tên sau lưng chàng chỉ còn bốn mũi cuối cùng. Bắn hết số tên này, chàng không còn cơ hội nào khác.
Ngựa của A Sử Na Nỗ Nhĩ là tuấn mã hiếm gặp trên đời, Vệ Trường Hiên chỉ có thể thấy đám bụi sau lưng hắn để lại. Chàng đâm chủy thủ vào mông ngựa. Chiến mã bị đau, ầm ầm phi nước đại. Chá Yến thấy chàng đuổi theo, lập tức bày trận hình, vây kín A Sử Na Nỗ Nhĩ. Trong tình cảnh này, bọn họ chỉ có thể dùng thân mình làm lá chắn cuối cùng.
Trên chiến mã lao đi vùn vụt, Vệ Trường Hiên dùng hết sức giương cây cung khảm sừng. Dây cung căng thật lớn, khiến vết thương của chàng gần như rách toạc. Chàng bắn tên đi. Mũi tên tựa như một vệt sáng phóng thẳng về phía trước, đâm vào sau gát một lính Chá Yết. Hắn vừa ngã xuống liền có người giục ngựa tiến lên, thay thế vị trí. Nhưng mũi tên cũng không ngừng, phá gió mà đi, lại bắn ngã tiếp một người. Những tiếng rít vang lên liên tục, Chá Yến đã không kịp đổi đội hình nữa, liền liều lĩnh phái một người ra cản tên. Mũi tên cuối cùng bay ra, mang theo tốc độ và sức lực kinh người, xẻ tan mây gió, bắn trúng sau gáy A Sử Na Nỗ Nhĩ, không lệch một li. Đồng thời, toàn quân Yến Ngu hỗn loạn.
Bốn mũi tên liên tiếp đã rút sạch sức lực của Vệ Trường Hiên. Chàng rơi khỏi yên ngựa, toàn thân ngập máu tươi, nhuộm chiến giáp bạc thành màu đỏ sẫm.