Chương 83
Hai tháng sau, tại thiên điện Hàm Thần điện.
Ung vương Dương Lâm cùng Thương bộ lang trung Trần Khánh Đường vội vàng vào cung yết kiến.
Vĩnh An đế ngồi sau long án ngước mắt lên, "Trần Khánh Đường, không phải khanh đã đi Việt Châu sao, tại sao lại về sớm như thế? Chiến chẩn lương tiến hành đến đâu rồi?"
"Khởi bẩm hoàng thượng, lương phát chẩn còn chưa đến Việt Châu." Trần Khánh Đường quỳ xuống tâu.
"Cái gì?" Vĩnh An đế kinh hãi, "Vì sao còn chưa tới?"
"Do lúc trước, việc trù tính chẩn lương mất nhiều thời gian, không ngờ tình hình hạn hán đã lan đến tận phương bắc, bây giờ nước sông Tuy cũng xuống thấp, không thể dùng thuyền." Trần Khánh Đường ủ rũ nói, "Thần vòng sang phía tay mượn lương của hai vị Tây Hà vương là Lâm Xuyên vương, nhưng cả hai vị đều nói kho lương trong phủ không còn nhiều, chỉ có thể điều ra bảy ngàn thạch. Nhưng mà bảy ngàn thạch làm sao nuôi nổi ngần ấy dân. Vi thần không biết phải làm sao, đành về kinh nhờ hoàng thượng định đoạt."
Vĩnh An đế sắc mặt tối sầm, "Trẫm định đoạt thé nào? Chẳng lẽ trẫm là thần tiên, có thể cho các khanh mọc cánh bay tới Việt Châu?" Hắn tức giận vỗ long án, "Bây giờ ở Việt Châu có bao nhiêu người ch.ết đói rồi?"
"Việc này.....Thần bận rộn lo toan nhiều việc, chưa kiểm tr.a lại. Nhưng đợt hạn kéo dài từ xuân sang thu, chỉ sợ dân chúng đã thiệt mạng hơn phân nửa." Trần Khánh Đường lí nhí nói, không dám ngẩng lên nhìn hoàng đế, chỉ dám khúm núm quỳ tại chỗ.
Vĩnh An đế im lặng hồi lâu, lại hỏi, "Có tin về lưu dân nổi loạn không?"
Dương Lâm vội nói, "Chuyện này vẫn chưa nghe, có lẽ có vị caao nhân điều binh trấn áp, bọn họ không dám tạo phản."
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn, "Ung vương, việc chẩn lương đã chậm như vậy, còn bạc cứu trợ thì sao, đã phân phát chưa?"
Dương Lâm biến sắc, vội nói, "Thần đã điều hành việc phát bạc cứu trợ, hẳn là phân phát tới tay dân chúng rồi."
Đúng lúc này, nội thị chạy vào điện, quỳ xuống khấu đầu, "Hoàng thượng, châu mục Việt Châu cầu kiến."
"Châu mục Việt Châu Từ Văn Khải?" Vĩnh An đến cau mày đứng dậy. "Sao hắn đột nhiên vào kinh? Chẳng lẽ Việt Châu xảy ra loạn? Mau gọi vào đây!"
Mấy người Ung vương có chút hoảng sợ, tất cả đều nín thở im thin thít, đứng bên cạnh chờ. Một quan viên gầy gò bước vào, mặt đầy bụi đất, có chút khổ sở, "Thần Từ Văn Khải khấu kiến hoàng thượng. Sự tình khẩn cấp, xin hoàng thượng thứ cho hạ thần trang phục không chỉnh tề."
Hoàng đế vẫy tay miễn lễ, "Khanh tới đúng lúc lắm. Trẫm đang muốn biết tình hình hạn hán ở Việt Châu thế nào, có ổn định được dân chúng hay không?"
"Khởi bẩm hoàng thượng, năm nay đại hạn hiếm thấy, chúng thần trở tay không kịp, khiến dân chúng trong địa bàn tử vong hơn nửa, ngay cả cọng cỏ ven đường cũng không còn. Sau này nghe nói lương thực khó mà vận chuyển, bạc cứu trợ thì mãi không tới, lòng dân sợ hãi, đã có vài nhóm giặc cỏ nổi lên...."
Hoàng đế tái mặt, "Giặc cỏ nào?"
Từ Văn Khải cuống quýt xoa tay, "Chỉ là vài toán cướp nhỏ, không gây loạn lớn."
Vĩnh An đế cau mày ngẫm nghĩ, "Ban nãy khanh nói đồ cứu trợ còn chưa tới là sao?"
Từ Văn Khải đang định gật đầu, thì Ung vương đứng bên cạnh không ngừng nháy mắt, khiến hắn có chút lúng túng. "Việc này.....Việc này...."
Vĩnh An đế thấy vậy, sao lại không nhận ra, liền vỗ ầm xuống mặt bàn, "To gan!"
Từ Văn Khải làm châu mục ở phương xa, rất ít khi gặp vua, vốn đã sợ hãi, giờ thấy hoàng đế tức giận, hắn liền run rẩy quỳ xuống.
Vĩnh An đế hít sâu, nhắm mắt hỏi, "Khanh cứ nói thực, tình hình Việt Châu rốt cuộc thế nào rồi?"
"Hiện giờ tình hình hạn hán đã lắng dịu phần nào, bách tính xem như yên ổn, giặc cỏ cũng bị diệt trừ. Lần này thần thượng kinh vốn để bẩm báo cho hoàng thượng an lòng." Từ Văn Khải hít một hơi rồi nói.
Vĩnh An đế khó hiểu nói, "Nghe nói Việt Châu cả năm nay không thu được một hạt thóc, lương cứu trợ còn chưa tới nơi, bách tính yên ổn thế nào được?"
"Quan phủ vẫn chưa cứu trợ, nhưng lại có người ra tay phát chẩn, cho nên mười tám quận huyện Việt Châu mới có thể sống qua nạn này."
"Người nào phát chẩn? Ai có thể đủ khả năng nuôi sống mười tám quận huyện?"
"Vâng.....chính là Mục vương điện hạ." Từ Văn Khải nói, "Hai tháng trước, thủ lệnh của Mục vương đã tới Trần Châu, Tuyên Châu, lệnh mở kho lương các vùng lân cận. Trên thủ lệnh nói phát lương hàng tháng theo hộ dân, duy trì liên tục tới mùa xuân sang năm. Tin này vừa ra, dân chúng lưu vong đều lần lượt tìm đến Việt Châu."
"Cái gì?" Vĩnh An đế kinh hãi.
"Đúng là vô căn cứ!" Dương Lâm đứng bật dậy, "Nuôi sống ngần ấy bách tính cần bao nhiêu tiền gạo, ngay cả triều đình cũng không thể lập tức kiếm ra, thì Mục vương như y làm sao có được? Hơn nữa, vì sao cá kho lương dư trữ của y lại ở gần Việt Châu? Thế thì quá trùng hợp."
Trần Khánh Đường cũng bước lên, "Dù Mục vương điện hạ chẩn lương kịp thời, nhưng sao có thể thu gom vận chuyển nhiều lương thực như thế chỉ trong thời gian ngắn?"
Từ Văn Khải dường như đã biết sẽ bị hỏi như vậy, liền lắc đầu, "Hai tháng trước, khắp Việt Châu toàn người ốm đói, chỉ cần cho họ cơm ăn thì ngay cả tiền công cũng không cần, chẳng lo không mướn được dân phu." Hắn dừng một lát, lại nói, "Nghĩ lại thì chúng thần cũng không rõ vì sao Mục vương điện hạ lại có kho lương quanh vùng đó. Nghe nói đầu đông năm ngoái, ngài ấy mua hơn nửa lương thực ở phong ấp của Tây Hà vương và Lâm Xuyên vương, bố trí ở lân cận. Lúc ấy người ngoài không hiểu ngài ấy định làm gì, giờ xem ra là để phòng ngừa hạn hán."
"Cái gì mà phòng ngừa hạn hán?" Dương Lâm khinh bỉ nói, "Chẳng lẽ y là thần tiên, dự đoán được năm nay sẽ xảy ra đại hạn?"
Từ Văn Khải cười khổ nói, "Hiện giờ bách tính Việt Châu đều xem Mục vương điện hạ như thần tiên cứu khổ cứu nạn. Thời gian này, cờ lệnh của Mục vương đi tới đâu, dân chúng nhảy múa hoan hô tới đó. Thậm chí có người dư tiền bạc, lập miếu thờ điện hạ, đúc tượng vàng. Nghe nói ngày miếu thờ xây xong, tuyết đầu mùa rơi xuống, dân chúng nghe tin đều chạy tới trước miếu quỳ lạy, khẩn cầu đại nạn qua đi, năm sau mưa thuận gió hòa."
Trong lúc hắn thao thao bất tuyệt, Vĩnh An đế vẫn cau có sắc mặt, không nói lời nào.
Dương Lâm ở bên cạnh tha thiết nói, "Hoàng thượng đừng để ý đến đám dân chúng ngu si. Bọn họ chẳng qua chỉ nhận được chút lợi lộc từ Mục vương mà làm những hành động nực cười như thế, rõ vớ vẩn...."
"Câm miệng!" Vĩnh An đế lớn tiếng ngắt lời, "Chuyện ngươi cắt xén bạc cứu trợ, trẫm còn chưa tính sổ ! Ngươi còn dám ba hoa, trẫm sẽ lấy đầu ngươi!"
Sau khi các vị quan viên kinh sợ cáo lui, hoàng đế mới đứng lặng trong điện thật lâu, rồi mới thầm nói một câu với Mã Lương Thuận, "Xem ra ta thực sự không bằng y."
Mã Lương Thuận hầu hạ tại ngự tiền nhiều năm, lần đầu tiên nghe hoàng đế sửa cách tự xưng, không dám đáp lời, chỉ cúi đầu im lặng."
"Ngày mai tới Mục vương phủ mời y về triều, không cần che giấu, truyền thủ dụ của trẫm." Hoàng đứng dừng một lát, "Nói trẫm băn khoăn vì quốc sự, cần y chỉ giáo."
Mùa đông năm Vĩnh An thứ chín, Mặc Tuyết các, Mục vương phủ.
Tiếng ho khẽ vang lên ngoài khung cửa sổ trạm hoa văn.
Trong phòng yên tĩnh một hồi, giọng nói biếng nhác mới cất lên, "Phương Minh, vào đi."
Mùi hương đốt trong Mặc Tuyết các dần tan đi, có lẽ lư hương đã cháy sạch. Trong chậu than chỉ còn chút lửa nhỏ, không đủ sưởi ấm. Sau bình phong, Dương Diễm chỉ mặc hờ tấm áo mỏng, nghiêng người tựa vào đầu giường, lấy tay che miệng ngáp dài.
Phương Minh sợ y bị lạnh, vội vàng cầm lấy áo giúp y mặc lên. Nhưng khi sửa sang tà áo, mắt hắn sững lại. Từ cổ Dương Diễm dọc xuống dưới còn vương vài vết đỏ thẫm, thấp thoáng cả dấu răng, vô cùng chói mắt trên da thịt trắng như ngọc của y. Hắn đỏ mặt phừng phừng, lúng túng nói, "Công tử, hôm nay trời lạnh, mau mặc thêm một tấm áo lông đi."
Dương Diễm nhíu mày, "Hôm nay không ra khỏi cửa, chỉ mở bữa tiệc nhỏ trong noãn các, mặc nhiều làm chi?"
Phương Minh hơi do dự, lại nói, "Chi bằng đổi sang áo choàng chức cẩm thêu mây, rất hợp cảnh tuyết."
Dương Diễm có chút khó hiểu, "Thường ngày ngươi không nhiều chuyện như vậy. Làm sao? Chẳng lẽ quần áo trên người ta có gì không ổn?"
"Không phải tại quần áo ạ, mà là công tử....." Phương Minh chẳng biết làm sao, thò tay chỉ chỉ mấy chỗ trên cổ y, "Sao Vệ đại ca lại bất cẩn thế chứ, để người khác thấy thì làm sao? Bộ chức cẩm thêu mây kia khá kín đáo, có thể che được ít nhiều."
Dương Diễm bấy giờ mới sực nhớ ra, cuống quýt sờ lên cổ. Y không thấy dấu vết kia, chỉ nhớ đêm qua, đôi môi nóng bỏng của Vệ Trường Hiên cứ lưu luyến ở cổ y mãi không rời, còn dùng sức đến mức y tưởng mình sẽ bị ăn tươi nuốt sống đến nơi.
Thấy y vẫn đỏ mặt không nói nên lời, Phương Minh lại một lần nữa mang áo đi cho y thay, miệng còn không ngừng lải nhải, "Lúc trước ta chỉ nghĩ phòng nhiều muỗi quá, cho nên người công tử mới xuất hiện vài vết muỗi đốt, ai ngờ đều do Vệ đại ca."
Dương Diễm càng nghe càng lúng túng, ngay cả vành tai cũng ửng hồng, một lúc sau mới nhớ ra, "Vệ Trường Hiên ra ngoài bao lâu rồi?"
"Huynh ấy dậy từ sớm, chưa tới giờ thình đã ra khỏi phủ, còn mang đi hai bình rượu, nói là muốn vấn an bạn cũ ở Tây phường." Phương Minh giúp y khép vạt áo, oán giận nói, "Đường đường là một đại tướng quân mà cứ ăn chực ở phủ chúng ta hoài, rõ là không biết xấu hổ."
"Bạn cũ ở Tây phường?"
"Người đó họ Ngô, mở quán trà ở Tây phường, gọi là Lâm Phong các. Nghe nói ông ta cũng quen biết với Trần Thiệu tiểu tướng quân." Phương Minh nói tới đây, liền cảm thán, "Vệ đại ca giao thiệp với ông ta chắc cũng vì nhớ người bạn quá cố."
Dương Diễm dường như không nghe thấy câu kế tiếp, chỉ lẩm nhẩm gật đầu, "Lâm Phong các...."
Hôm nay là ngày vương phủ mở tiệc ngắm tuyết. Hai năm gần đây, mỗi khi trận tuyết đầu mùa ở Kiến An qua đi, Mục vương sẽ mời vài người thân cận đến thưởng tuyết. Tiệc mở trong noãn các, trong noãn các có địa long sưởi ấm, sàn phủ thảm cẩm, khách ngồi dưới đất, cùng nhau phẩm trà. Trong phòng không có ca múa, chỉ có tiếng tiêu thanh tao từ lầu trên vọng xuống. Tiếng tiêu vừa réo rắt vừa xa xăm, cực kỳ phong nhã. Ngoài cửa, tuyết tựa ngàn đóa hoa quỳnh lả tả rơi, lấm tấm trên đầu cành, phủ trắng mặt đất. Ngắm tuyết qua song cửa, chỉ thấy thiên địa một màu trắng tinh, tĩnh mịch vô biên.
Trong lúc mọi người yên lặng nghe tiêu ngắm cảnh, có người cười khẽ, "Hôm nay Độc Cô công tử không tham dự yến tiệc, cảm thấy yên tĩnh hơn năm ngoái rất nhiều." Mọi người đều ngẩn ra, nhớ tới tầm này năm ngoái, ngay cả Mục vương ngồi trên ghế cũng hơi bật cười.
Tiệc đông năm ngoái mở tại Tuyết đình ở vườn sau. Độc Cô Hoàng muốn thi cưỡi ngựa bắn cung với Vệ Trường Hiên, hai người khiến cho mảnh sân tuyết trắng bị phá tan tành. Sau đó, hắn lại sai người dựng nồi lớn hầm thịt dê, uống rượu mạnh đất bắc, khiến đám văn nhân Trung Nguyên say ngả say nghiêng mới chịu thôi. Đáng lẽ phải là bữa tiệc thưởng tuyết phẩm trà tao nhã, thế mà bị thiếu niên Đông Hồ này biến thành đại yến tưng bừng ở thảo nguyên khắp nơi đầy mùi rượu thịt tanh nồng, nào có chút phong nhã.
"A Nhĩ Thái giờ còn đang ở Việt Châu lo cứu trợ, sợ là mùa đông năm nay không về được." Dương Diễm chẳng hề tỏ vẻ thương tiếc, trái lại còn như quăng được cục nợ.
Tại một bàn nhỏ trong noãn các, Ôn Chỉ đang cùng Lý Ngọc Sơn đánh cờ, nghe vậy thì cười cười, "Việc chẩn tai lần này cũng nhờ ngài ấy nên lương thảo mới được vận chuyển tới nơi bình an vô sự."
Lý Ngọc Sơn cũng thêm vào, "Còn nhớ năm ngoái, điện hạ phái rất nhiều người đi khắp nơi thu mua lương thực, còn chịu phí vận chuyển để chở tới phía nam. Ta cứ nghĩ mãi mà không đoán ra dùng để cứu trợ. Không biết mùa đông năm ngoái, điện hạ làm thế nào đoán được Việt Châu sẽ xảy ra thiên tai?"
Dương Diễm lắc đầu cười, "Chuyện này thậy ra là nhờ Công Tôn Đồng. Thu đông năm ngoái, hắn xuống phương nam một chuyến, nói nơi này năm sau nhất định sẽ gặp đại hạn, kéo dài từ xuân tới cuối thu, đoán không sai chút nào."
Ôn Chỉ phụ họa, "Công Tôn Đồng này quả thực có bản lĩnh, ngoài thông hiểu sông ngòi, còn dự báo được hạn hán lũ lụt chính xác đến tám chín phần. Hai năm nay, chuyện thủy lợi cũng nhờ hắn rất nhiều." Hắn thở dài, "Tiếc thay hắn xuất thân là dân thuyền bè, các quan viên công bộ luôn xa lánh. Năm ngoái, đê Hoàng Hà chưa xây xong bao lâu, hắn đã bị gọi về Sở Trung, làm một chức quan nhàn tản vô dụng."
Dương Diễm gật đầu, "Để hắn ở nhà tĩnh dưỡng cho khỏe, tương lai ta còn có việc muốn nhờ."
Lý Ngọc Sơn nghe vậy, đoán ra y có ý định giao phó chức vụ quan trọng, liền hỏi, "Điện hạ cáo bệnh đã lâu, nghe nói hoàng thượng liên tục phái người tới, thậm chí còn mời điện hạ về triều làm thái phó, nhưng điện hạ vẫn từ chối?"
"Chức thái phó này ta kham không nổi." Dương Diễm vẫy tay cười, "Hơn nữa ta còn đang bệnh mà."
Cửa noãn các bỗng nhiên mở ra. Một người khoác áo choàng dày lấm tấm tuyết bước vào. Y hạ mũ trùm, mỉm cười nói với người trong phòng, "Chứ vị, đã lâu không gặp, vẫn mạnh khỏe chứ?"
Đường An lập tức đứng lên hầu hạ. Hắn nhanh chân giúp người kia cởi áo choàng, "Hàn đại nhân, mời vào."
Mọi người trong noãn các cũng đứng dậy đón, luôn miệng hỏi, "Hàn đại nhân mới từ Việt Châu về đấy ư? Ngài đi đường có vất vả không?"
Hàn Bình hàn huyên vài câu với đồng nghiệp, rồi tới trước mặt Dương Diễm, chắp tay nói, "Điện hạ."
Dương Diễm gật đầu với y, "Hàn tiên sinh, chuyện ở Việt Châu đã ổn thỏa chưa?"
Hàn Bình cúi đầu nói, "Sau khi thủ lệnh của điện hạ tới Việt Châu, đã nhanh chóng phát ba mươi vạn thạch lương thực, cứu được rất nhiều người khỏi cảnh ch.ết đói. Lúc thần rời đi, vài trận tuyết đã đổ, xem như chấm dứt đợt hạn này." Y dừng một lát, "Lần này điện hạ rat ay cứu trợ, bách tính Việt Châu vô cùng mang ơn, thậm chí còn lập cả miếu thờ để tỏ lòng cung kính."
Nghe chuyện miếu thờ, Dương Diễm chỉ biết cười khổ, không nói lời nào.
Lưu Thích Đồng đứng bên gật đầu, "Trận đại hạn này triều đình chẳng làm gì nhiều, mà điện hạ lại đích thân cứu tế nạn dân, đương nhiên rất được lòng người."
Lý Ngọc Sơn lắc đầu, "Lực lượng của điện hạ chẳng kém lực lượng của cả quốc gia. Nếu hoàng thượng cũng nhân đức thương dân như ngài, sớm điều hành khắp nơi mở kho lúa thì đại hạn lần này có khi còn không có người ch.ết đói."
Hàn Bình đang cúi đầu nhìn ván cờ dang dở, nghe thế liền mỉm cười, "Ngọc Sơn nói vậy sai rồi. Nếu điện hạ là vua một nước mà còn phát lương như vậy thì không được đâu."
Lý Ngọc Sơn ngẩn ra, "Sao Hàn tiên sinh lại nói thế? Chẳng lẽ việc điện hạ phát lương cứu trợ ở Việt Châu có sai sót gì?"
Hàn Bình lắc đầu, "Không hẳn là sai. Điện hạ thân là thân vương, có thể cứu trợ trong lúc triều đình không lo được cho dân, chẳng những được tiếng nhân hậu mà còn thể lay động lòng dân, cớ gì không làm? Nhưng mà...." Y chợt đổi giọng, "Nếu là đế vương, cứ hễ có thiên tai là lại phát lương cứu trợ, thì kho lúa nào mà đủ cho cả thiên hạ tiêu xài? Dù có thì cũng không làm thế được. Một khi bách tính nghĩ rằng cứ nằm nhà chơi không cũng được phát lương thực thì ai sẽ đi đào sông xây ngòi, ai sẽ chăn nuôi trồng trọt? Thóc lúa ngô khoai mà đem đi nuôi bọn lười biếng thì chẳng khác nào đổ xuống sống xuống biển. Chỉ cần người ta sinh biếng nhác ỷ lại, thì dù năm sau mưa thuận gió hòa, dân chúng cũng không chịu trồng cấy. Cứ thế mãu thì ruộng tốt sẽ hóa thành đất hoang, không đế vương nào gánh nổi hậu quả."
Lý Ngọc Sơn ngây ra một lúc, mới cúi đầu thật thấp, "Học sinh còn nông cạn, xin tiên sinh chỉ bảo."
Hắn và đám Ôn Chỉ vốn xuất thân từ hàn môn, không biết làm gì khác ngoài gia nhập giới quan chức, phụ tá cho đám quý tộc. Tất cả đều nhờ sau này Hàn Bình tuệ nhãn thâm sâu, tiến cử cho Dương Diễm mới có thời cơ trổ tài. Cho nên trước mặt Hàn Bình, bọn họ vẫn luôn xưng là học sinh.
Hàn Bình cười cười, "Ngọc Sơn có trí thức và các nhìn nhận hơn người, chẳng qua vừa vào chốn quan trường, như thấu rõ triều đình." Y vươn tay một cái, "Tỉ như ván cờ này, thực lực của ngươi và Lan Úc ngang nhau, nhưng ngươi chưa thấy được bố cục của hắn, sắp rơi vào bẫy rồi."
Lý Ngọc Sơn thấy y dạy dỗ, liền mỉm cười đứng dậy, "Ban đầu ta nghĩ ván cờ này hơn phân nửa là nắm chắc phần thua. Nếu Hàn tiên sinh không chê, có thể chỉ điểm cho học sinh vài nước được chăng?"
Hàn Bình không từ chối, quỳ xuống vị trí ban nãy của hắn. Ôn chỉ ngồi đối diện bên chiếc bàn nhỏ, lập tức thu lại dáng vẻ điềm nhiên lúc đầu, tập trung tinh thần nói, "Hàn tiên sinh, mời."
*Lời editor : Nếu dịch cảnh chiến trận của Vệ Trường Hiên là vất vả nhất, thì những cảnh văn nhân tao nhã đối thoại là nhàn nhất.