Chương 87
Cửa Tây thành, Lũng Châu.
Đêm qua, tường chắn bằng trúc đã sụp hơn phân nửa, quang tường thành dày đặc những vết cháy đen. Dưới chân thành, xác quân lính hai bên nằm la liệt, chuẩn bị được đem chôn. Tướng sĩ thủ thành đã ba ngày ba đêm không chợp mắt. Tối nay, Yến Ngu tạm ngừng tấn công, cho nên lính trực ban liền đổ nghiêng đổ ngả, dựa vào tường thành mà ngủ.
Ngay cả vị tướng quân trẻ tuổi đang vội vã lên thành trông thấy cảnh này cũng phải gắng bước cho nhẹ, sợ quấy rầy giấc ngủ hiếm hoi của binh sĩ.
"Tướng quân!" Một thân binh đuổi theo nói, "Dân chúng trong thành đều đã rút khỏi Lũng Châu, trốn về Ninh Châu. Bùi phó tướng phái một ngàn quân theo bảo vệ."
Vệ Trường Hiên khẽ gật đầu, thấp giọng hỏi, "Trong thành còn lại bao nhiêu người?"
"Tính cả người bị thương nhẹ, miễn cưỡng có thể chiến đấu thì nhiều lắm cũng chỉ hơn hai vạn." Thân Binh xoa gương mặt lấm mồ hôi và tro bụi, ngập ngừng nói, "Tướng quân, chúng ta có thể giữ được thành không?"
Vệ Trường Hiên lắc đầu cười khổ, "Hỏa pháo của Yến Ngu được rèn ở Tây Vực, vô cùng lợi hại. Lúc trước, thành Vân Hạp quan cao sáu trượng cũng bị đánh sập hơn nửa chỉ trong một đêm. Thành Lũng Châu này thấp bé, chúng ta thủ được ba ngày đã không dễ dàng gì. Chỉ e ngày mai còn bị tấn công nữa thì tràn ngập nguy cơ."
Thân binh sửng sốt, hoang mang nói, "Nếu không giữ được thì sao chúng ta không như dân chúng, rút khỏi Lũng Châu?" Nói xong hắn mới nhận ra lời này quá mức hèn yếu, không có khí độ của quân nhân, liền lúng túng cúi đầu.
Vệ Trường Hiên lại không trách cứ, chỉ khẽ lắc đầu, "Mấy trăm dặm quanh đây đều là bình nguyên, không có nơi nào phòng thủ, chúng ta biết rút đi đâu, về Loan quan hay là đô thành?" Chàng rũ mắt, "Chúng ta lùi thêm một bước, lại có thêm bách tính của một thành nữa bị tàn sát. Chúng ta không có đường lùi nữa rồi."
Thân binh lẫm liệt hô, "Tướng quân nói phải, chúng ta thà ch.ết không lùi!" Hắn ngẫm nghĩ, "Nếu tường thành không trông cậy được thì ta ra khỏi thành giết địch, phân hơn thua với chúng, tướng quân nghĩ sao?"
Vệ Trường Hiên nhìn gương mặt hãy còn non nớt của hắn, "Dùng hai vạn quân đánh hai mươi vạn quân mà ngươi không sợ ư?"
"Không sợ !" Thân binh vỗ ngực, "Về lý mà nói, Yến Ngu phải sợ chúng ta mới phải. Nghe nói lúc trước tướng quân dùng tham liên bắn ch.ết hữu tướng của chúng, giờ chúng nghe nhắc tới Ô Cập Tô Nhĩ là sợ đến mất mật."
Vệ Trường Hiên buồn cười, nhưng cười không nổi. Chàng đưa mắt nhìn ra ngoài thành, "Lần này chủ tướng quân địch không phải A Sử Na Nỗ Nhĩ nữa, mà là vương tử Cức Liên của Yến Ngu. E rằng hắn còn khó giải quyết hơn cả A Sử Na Nỗ Nhĩ."
Thân binh nghe chàng nói vậy thì càng thêm bồn chồn. Ban nãy hắn mới nghe một lão binh trên tường thành oán giận, nói là năm Vĩnh An thứ hai, Tây Bắc đô hộ phủ chỉ có bảy vạn quân mà đánh thắng được hơn mười vạn quân của Yến Ngu. Giờ thì ngần ấy người chẳng bõ cho chúng xỉa răng."
Vệ Trường Hiên im lặng một lát, hỏi, "Lương thảo trong quân nguy cấp, ta vừa lệnh cho các ngươi tìm lương thực trong thành, đã tìm được chưa?"
"Kho phủ Lũng Châu có lẽ đã bị cướp sạch trong lúc hỗn loạn rồi. Nhưng nghe nói Lũng Châu tiết độ sứ lúc trước, Hồng Tung là tên tham quan. Trong phủ hắn không chừng còn giấu lương thực, Bùi phó tướng dẫn người đi lục soát rồi."
Đúng lúc này, những tiếng bước chân vội vàng lại vang trên thềm đá. Vệ Trường Hiên tưởng Bùi An quay về phục mệnh, ai ngờ quay đầu lại thì nhìn thấy giáo úy thủ thành ở Đông Thành. Trông hắn có vẻ rất căng sốt sắng, chưa chạy tới nơi đã lớn tiếng nói, "Khởi bẩm tướng quân. Có thêm hai vạn viện quân từ An Sương tới, đang chờ ngoài cửa Đông thành đợi lệnh."
"An Dương?" Vệ Trường Hiên mở to mắt, "Uất Trì Phong có đến không?"
Một tiếng cười nhẹ chợt phát ra sau lưng giáo úy nọ, quả nhiên là Uất Trì Phong. Có vẻ như hắn đã chạy suốt chặng đường dài, những bện tóc trên đều rối hết cả, gương mặt đầy mồ hôi, lúc này đang mệt mỏi dựa vào thành, "Bảo người Đông Hồ chúng ta nấp sau lưng người Trung Nguyên, ta đây không chịu được."
Vệ Trường Hiên thấy hắn thì vô cùng vui sướng, bước tới nắm vai hắn lắc nhẹ, nhưng lại có chút hoang mang, "Uất Trì tướng quân cho phép huynh mang quân đến trợ giúp sao?"
Uất Trì Phong ủ rũ lắc đầu, "Phụ thân phụng mệnh không cử binh, hai vạn người này là ta lén mang đến, lúc về chắc phải chịu xử theo quân pháp." Hắn gãi gãi mũi, lại nói, "Nhưng cũng chưa chắc, lỡ đâu không về nữa thì sao?"
Câu đùa này hơi khó nghe, nhưng Vệ Trường Hiên lại cười. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ kiên định của đối phương. Bọn họ cụng tay một nhát, sau đó ôm lấy bả vai nhau.
Ngay sau đó, Bùi An phụng mệnh tìm lương thảo cũng quay về, báo cáo với Vệ Trường Hiên, "Trong phủ của Hồng đại nhân trống trơn, không có cả lương thảo, nhưng dưới hầm có mấy trăm vò lê hoa bạch, chắc là lúc vội vã không kịp mang đi."
"Lê hoa bạch?"
"Là loại rượu nổi tiếng vùng này." Bùi An giải thích, "Lúc bình thường, giá một vò có thể lên tới một vạn tiền."
Vệ Trường Hiên hơi kinh ngạc, không ngờ rằng trong phủ của tiết độ sứ tại một quận nhỏ như Lũng Châu lại có thứ hào hoa xa xỉ thế này, liền dứt khoát phất tay, "Thế thì mang hết ra đây, cho các tướng sĩ uống thỏa sức."
Mọi người đều lắp bắp kinh hãi. Uống rượu trong quân là tối kỵ, huống chi bây giờ còn đang giao chiến với Yến Ngu. Đúng lúc quan trọng thế này mà còn cho uống rượu?
Bùi An không thắc mắc gì về mệnh lệnh của chàng, chỉ hành quân lễ, "Rõ."
Mấy trăm vò lê hoa bạch mau chóng được chuyển đến bãi đất trống trong thành. Các tướng sĩ lần lượt chia nhau uống. Bọn họ có một nửa xuất thân từ Hội Ninh ở phía bắc, một nửa là thủ hạ người Đông Hồ của Uất Trì Phong, ai nấy đều uống rất giỏi. Những ngày vừa qua, bọn họ thủ thành đã rất mệt mỏi, không chịu nổi nữa, vậy mà nhìn thấy rượu thì tinh thần phấn chấn, sắc mặt lấm lem tro bụi cũng nở nụ cười.
Vệ Trường Hiên cũng làm như bọn họ, rót bát lớn mà uống. Lê hoa bạch trút vào cổ họng, rừng rực như lửa, đốt cháy từ cuống họng đến tận dạ dày. Chàng uống liền mấy bát, bỗng nhiên nâng cao bát rượu trong tay, ngửa đầu cười, "Các vị tướng sĩ, ngày mai lúc tảng sáng, toàn bộ hãy theo ta ra ngoài thành phục kích kẻ địch."
Lệnh này vừa ra, bốn phía đều im lặng. Tất cả mọi người ngừng uống rượu, nhìn chằm chằm vị tướng quân của họ. Vệ Trường Hiên nói tiếp, "Ta biết các ngươi đều đang nghĩ, binh lực của ta và địch chênh lệch quá xa, trận chiến này chẳng qua chỉ là chịu ch.ết mà thôi. Nhưng không có tử thì nào có sinh ! Chúng ta ra sức chiến đấu quên thân ở chiến trường là để thủ hộ non sông, để cho dân chúng được bình an mà sống." Chàng ngửa đầu nhìn trời sao, hít sâu một hơi, "Có lẽ đây là quân lệnh cuối cùng của ta. Trận này dù thắng hay bại, ta chỉ mong chư vị thật bình tĩnh thanh thản, không ngại sống ch.ết, dũng cảm xông lên." Nói rồi, chàng ngửa đầu uống cạn.
Mấy vạn tướng sĩ cũng đồng thanh hô vang, "Không ngại sống ch.ết, dũng cảm xông lên!"
Uất Trì Phong đứng sau lưng Vệ Trường Hiên, thấy chàng dường như hơi say, lo lắng vỗ lưng Vệ Trường Hiên nhưng không được đáp lại. Ai nấy đều tiếp tục uống rượu, nốc ừng ực như nước lã. Ánh mắt bọn họ vô cùng bình tĩnh, không sợ hãi gì.
Uất Trì Phong chợt nhớ tới vị thúc phụ đã ch.ết trận của mình. Khi ấy, đêm trước khi ông mang quân đón địch cũng đã ngồi trên tường thành, uống rượu rất sảng khoái, tay còn gõ nhịp, cao giọng ngân nga.
Sa trường say ngủ chớ cười, xưa nay chinh chiến mấy người về đâu?
Ngày mười bảy tháng năm, tại Mục vương phủ, Kiến An.
Hoa sen trong hồ lúc này đang đua nở. Sắc trắng hồng lẫn cùng xanh biếc, đưa mắt nhìn không thấy điểm cuối. Từ lúc trời sáng đến giờ vẫn khá âm u nhưng mãi không có hạt mưa nào rơi xuống, chỉ có vài cánh chuồn chuồn chạm mặt nước rồi bay.
Dương Diễm đứng một mình trên lan can cạnh hồ sen, chắp tay sau lưng im lặng.
"Chủ tử." Đường An từ ngoài phủ chạy vào nội viện, khom mình nói, "Xe liễn của thái tử điện hạ đã ra khỏi cung, nửa canh giờ tới sẽ đến phủ."
"Vậy à?" Dương Diễm khẽ gật đầu, "Bảo Phương Minh đưa mọi người ra ngoài đón, không được mất cấp bậc lễ nghĩa."
"Phương quản sự đang chờ ngoài cửa rồi." Đường An dừng một chút, lại nói, "Lần này thái tử điện hạ bỗng tới hỏi thăm, chắc là do chiến sự Tây Bắc?"
Dương Diễm khẽ gật đầu.
Đường An thấp giọng nói, "Nghe nói vài đêm trước, chiến báo từ Tây Bắc truyền vào cung. Mọi người đều bó tay không có cách nào, lại có tên nội giám lắm chuyện khuyên hoàng thượng đoạt binh quyền trong tay chủ tử. Hoàng thượng giận dữ, sai người đánh ch.ết tên thái giám kia."
"Ồ?" Dương Diễm quay đầu, hơi nhướn mày.
Đường An cười cười, "Đã lâu trong cung không dùng trượng hình. Lần này làm vậy chắc là cố tình để chủ tử biết. Bây giờ thái tử điện hạ còn đích thân đến tận cửa. Xem ra vị trong Thái An cung đã đứng ngồi không yên được nữa rồi."
Hắn nói xong, thấy Dương Diễm im lìm sắc mặt, dường như không buồn để tâm. Hắn biết trong lòng chủ tử vướng bận chuyện khác, nên không nói thêm lời nào, thấp giọng cáo lui.
Bên ngoài Mục vương phủ, đại quản sự Phương Minh đưa đám tôi tớ ra ngoài cửa phủ chờ một lúc lâu, mãi mới thấy một cỗ xe vàng nhạt chầm chậm tiến tới. Hai bên xa giá là Chấp Kim Ngô vệ mang cờ hộ tống, đi cùng còn có một đoàn cung nhân nội thị, gióng chống khua chiêng suốt chặng đường.
Khi xa giá đến gần, hai nội giám mới bước lên kéo mành xe gấm, đỡ một người nhỏ nhắn xuống. Phương Minh vội giục mọi người bước đến quỳ, "Cung nghênh thái tử điện hạ."
Tiểu thái tử ho khẽ, nói, "Bình thân đi."
Phương Minh thưa vâng, lén liếc nhìn thái tử, thấy đứa bé này thoạt trông chưa đầy mười tuổi, gương mặt vô cùng non nớt nhưng khóe môi mím chặt, như thể đang cố gắng duy trì uy nghiêm của bậc cao quý.
"Thái tử điện hạ, vương gia chờ trong phủ đã lâu. Mời ngài theo ta."
Tiểu thái tử gật đầu, theo Phương Minh bước qua cổng lớn.
Đã gần một năm nó chưa gặp vị hoàng thúc này, giờ lại phải gánh trọng trách lớn lao, trong lòng vô cùng thấp thỏm, không dám ngẩng đầu quan sát vương phủ. Mãi đến khi hương hoa sen thấm đẫm ruột gan ùa tới, nó mới ngừng bước, ngẩn đầu lên, nhìn thấy dáng người quen thuộc đang lẻ loi đứng bên hồ. Khóe môi người đó cong lên, "Hủy Nô đến rồi à?"
"Hoàng thúc." Tiểu thái tử kinh ngạc gọi. Nó vốn đã chuẩn bị sẵn vô số lời để nói, nhưng khi nhìn thấy cặp mắt trong suốt kia thì không thể thốt ra."
Nội giám sau lưng kéo nhẹ ống tay áo nó, "Điện hạ."
Thái tử chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, cuống cả lên, vội vàng khấu đầu bái lạy Dương Diễm, "Phụ hoàng lệnh ta bái hoàng thúc làm trọng phụ, mời hoàng thúc về triều xử lý công vụ."
Dương Diễm im lặng, rồi vươn tay ra, "Hủy Nô, lại đây."
Thái tử ngẩn người, bò dậy bước tới nắm tay y.
Dương Diễm dắt nó đi dọc ra vườn sau. Đám nội thị ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên theo hay nên bỏ, thì Phương Minh lại cười cười nói. "Chư vị không ngại để vương gia nhà ta và thái tử trò chuyện riêng với nhau chứ?"
Trước lúc tới đây, người trong cung đã thay nhau chỉ bảo thái tử phải làm thế nào thuyết phục Mục vương, để y phái binh đẩy lui địch. Lão thái phó dạy nó phải hiểu đại nghĩa, nói lời trang nghiêm, tuyệt đối không làm mất thể diện hoàng gia. Nội giám trong cung lại dạy nó là muốn khiến Mục vương mủi lòng thì phải đánh đổi một chút. Lỡ khi Mục vương không đồng ý thì phải nước mắt ngắn dài, khổ sở cầu xin. Cuối cùng, Vĩnh An đế đích thân đến, nhỏ nhẹ dặn dò, "Hủy Nô, có biết vì sao ta giao việc này cho con mà không giao cho người khác không? Vì con là trữ quân của Đại Chiêu, không như các vị huynh đệ khác. Chỉ cần con hoàn thành việc này, mọi người sẽ tin phục con, sau này trẫm mới có thể an tâm phó thác cho con."
Chuyện đế vị nghe vừa xa vời vừa nghiêm trọng, Hủy Nô chưa từng nghĩ xa đến thế. Nó chỉ biết ngơ ngác vâng lời, nhưng không biết phải xử lý làm sao.
"Hủy Nô." Dương Diễm gọi nó, lại cười, "Nghe bảo hoàng thượng đã ban tên cho con, từ nay về sau không dùng nhũ danh nữa."
"Vâng, sau mùng một tết, phụ hoàng ban cho con tên Khan," Thái tử rầu rĩ đáp, "Nhưng các huynh đệ đều chê cười con, nói Khan nghĩa là keo kiệt bủn xỉn, phụ hoàng không thích con nên mới đặt tên như thế."
"Dương Khan." Dương Diễm gật đầu, "Tên hay đấy chứ."
Tiểu thái tử ngơ ngác nhìn y.
"Chữ khan, bên bộ tâm có bộ kiên. Nếu trái tim con vững như thành đồng vách sắt, không chút yếu mềm thì có thể trở thành quân vương chân chính."
Thái tử do dự, "Nhưng phụ hoàng.....đâu có như thế..."
Dương Diễm khẽ cười, "Phụ hoàng con không làm được, nhưng con làm được."
"Hoàng thúc thì sao?" Tiểu thái tử ngập ngừng níu tay y, "Trái tim hoàng thúc....cũng cứng rắn như sắt đá, không chút mềm lòng sao?"
Bàn tay Dương Diễm cứng đờ. Y vội buông mắt, hồi lâu không đáp.
Đúng lúc này, giọng của Độc Cô Hoàng chợt vọng tới. Hắn mới luyện cưỡi ngựa bắn cung xong, giờ đang thúc ngựa tới, đến gần bọn họ mới chịu xuống, "Thái tử điện hạ cao lên rồi nhỉ?"
"Con tới đúng lúc lắm, thái tử lần đầu đến phủ, dẫn ngài đi chơi xung quanh một lát." Dương Diễm nói, dắt tay đứa bé về phía trước.
Độc Cô Hoàng nào ngờ lại bỗng dưng bị sai vặt như thế, lúng túng gãi đầu, nghĩ không biết làm sao để trông một đứa bé nhỏ xíu, còn chẳng biết cưỡi ngựa. Hắn lại không có kinh nghiệm chơi với trẻ con, do dự hồi lâu mới nói, "Mấy ngày trước bọn thị nữ làm mấy con diều. Ta đưa thái tử điện hạ đi thả diều."
Diều nhanh chóng dược mang lên. Tiểu thái tử dường như mới thấy lần đầu, ngắm nghía thật lâu, chọn một con diều đại bàng lớn nhất. Diều cắt dán rất tinh xảo, trên đầu cột sáo trúc, khi gió thổi qua sẽ phát ra âm thanh trầm bổng.
"Ngài cầm quyển trục, đứng yên đây, đừng đi đâu nhé." Độc Cô Hoành dường như quên mất thân phận đứa trẻ, nghiễm nhiên xem nó như ấu đệ của mình, "Ta sẽ thả nó lên."
"Ừ." Tiểu thái tử có chút lo lắng.
Dương Diễm đứng cách bọn họ không xa, nghe thấy cuộc trò chuyện, bỗng dưng hoảng hốt. Y dường như quay lại một buổi chiều nọ ở Y Lan viên rất nhiều năm trước. Giữa bốn phía gió gào chỉ có tiếng bước chân thiếu niên chạy càng lúc càng xa. Sáo diều vi vút cất lên, vang vọng trong không trung.
"Diều bay lên rồi." Đứa trẻ phấn khởi bừng bừng. Từ lúc bước vào cửa phủ đến giờ, nó mới cười tiếng đầu tiên.
Dương Diễm im lặng quay đi. Có thứ gì đó tích tụ trong lồng ngực khiến y không thở nổi. Đang lúc định rời đi thì có người nào đó chắn trước mặt. Đó là Đường An đang cầm một cuộn trúc trong tay, nôn nóng thưa, "Chủ tử, có thư từ Lũng Châu truyền về."
"Sao?"
"Yến Ngu quân ngày hôm trước quy mô công thành, lại thụ Lũng Châu thú quân phục kích, song phương huyết chiến một ngày đêm, tử thương không dưới hai vạn nhân, Lũng Châu miễn cưỡng chưa bị công phá," Đường An nói đến này, hơi hơi chần chờ, cắn răng nói,"Hai quân giao phong khi, Vệ tướng quân làm gương, thân trung Thập Nhất tên, hôm nay đã là...... Sinh tử không biết."
"Hôm qua, đại quân Yến Ngu công thành, bị quân đóng tại Lũng Châu phục kích. Đôi bên huyết chiến một trận suốt ngày đêm, tử thương không dưới hai vạn người, thành Lũng Châu tạm thời còn giữ vững." Đường An nói đến đây, liền ngập ngừng mím môi, "Khi hai quân giao chiến, Vệ tướng quân thấy thân làm gương, trúng mười một mũi tên, hiện giờ....không rõ sống hay ch.ết."
Nói xong, hắn gần như không dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt chủ tử. Còn Dương Diễm thì gần như ngừng thở, một lát sau mới thấp giọng nói, "Ta biết rồi, ngươi lui đi."
Giọng y rất lạnh lùng, tĩnh lặng như băng, khiến Đường An càng thấp thỏm, nhưng hắn cũng chỉ biết vâng lệnh.
Mà lúc này, thái tử đang băng băng chạy trên đất lại vấp phải hòn đá té ngã. Cuộn dây rơi khỏi tay. Nó chưa kịp bò dậy, gió đã nổi lên, cuốn con diều lên tít tầng không, nhanh chóng bay xa, ngửa đầu không thấy nữa, bèn kêu một tiếng.
Độc Cô Hoành đang chỉnh dây một con diều khác, quay đầu sang hỏi, "Sao thế?"
Tiểu thái tử buồn rầu nói, "Diều bay mất rồi."
Dương Diễm ngẹ được những lời này, hoang mang dừng bước. Y như bị ai đó siết chặt, mùi tanh nồng dâng lên trong ngưc tràn khỏi miệng, nặng nề ngã gục xuống.