Chương 89: (Chính văn hoàn)
Mười chín tháng năm, năm Vĩnh An thứ mười. Trời tảng sáng.
Cuối phố An Bình, một con ngựa nghiêng ngả chạy tới. Cưỡi trên đó là một người trẻ tuổi, sắc mặt nôn nóng bất an đến hoảng hốt. Nhưng ngoài dự kiến, mới sáng sớm, Tả Hữu Kiêu vệ đã đứng chỉnh tề ngoài cửa Mục vương phủ. Đại môn cũng mở rộng. Đường An đứng bên ngoài chờ, vừa trông thấy liền cúi đầu hành lễ, "Chủ tử có lệnh, nếu Ôn đại nhân tới thì lập tức mời vào trong chính điện bàn việc."
Ôn Chỉ hơi sửng sốt nhưng không hỏi nhiều, liền xuống ngựa rồi lập tức theo Đường An vào phủ. Tới bên ngoài phòng, hắn cũng sửng sốt. Mấy hôm trước, nghe nói Mục vương điện hạ bệnh nặng, giờ lại lẳng lặng đứng trên thềm đá ở Khánh An đường. Sắc mặt y tái nhợt nhưng thần thái rất kiên định. Nắng sớm chiếu rọi lên hàng mi, khiến quầng thâm dưới mắt y càng rõ rệt, cũng càng thêm khó đoán.
"Điện hạ." Ổn Chỉ bỏ qua nghi thức xã giao, bước lên vài bước, "Tại hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
Dương Diễm nhìn về phía hắn, gật đầu, "Lan Úc, có chuyện gì?"
"Đêm qua Hàn đại nhân để lại một phong thư trong phủ rồi mau chóng rời khỏi Kiến An. Ta nghe người khác nói ngài ấy chỉ cưỡi một con la, đi về phía đông, giờ đã không thấy tung tích." Ôn Chỉ vội vàng trình lá thư trên tay, "Đây là thư Hàn đại nhân để lại."
Đường An nhận lấy, đang định mở ra đọc cho Dương Diễm nghe thì Dương Diễm chợt vươn tay, "Không cần đọc. Hàn đại nhân hẳn là từ bỏ chức quan, muốn sống đời thanh đạm, lang bạt giang hồ có đúng không?"
Ôn Chỉ giật mình, "Đúng vậy. Vì sao ngài biết?"
"Hôm qua chúng ta nói chuyện hồi lâu, cuối cùng tan rã trong bất hòa. Ta đã đoán được y sẽ bỏ đi như thế." Dương Diễm thản nhiên lắc đầu, "Hàn đại nhân chí hướng cao xa, là ta đã khiến y thất vọng."
Ôn Chỉ không hiểu gì cả, lắp bắp nói, "Sao lại thế.....Mấy năm nay Hàn đại nhân vẫn luôn theo điện hạ, là người cơ trí tuyệt đỉnh, sao lại chỉ vì chút bất đồng ý kiến nhất thời mà giận dỗi bỏ đi?" Nói tới đây, hắn lại hoang mang nhìn Dương Diễm, "Không biết điện hạ và Hàn đại nhân đã bàn về việc gì?"
"Lan Úc, ngươi hẳn là đoán được điều có thể khiến Hàn đại nhân dứt khoát từ quan mà ra đi, đương nhiên chính là vì quyết định của ta. Mà quyết định ấy sẽ khiến công sức bôn ba của y và tất cả các ngươi bấy lâu nay hóa thành tro bụi."
Ôn Chỉ gần như nín thở, tim đập dồn dập, một lúc lâu sau mới có thể lên tiếng, "Chẳng lẽ....Chiến sự có biến?"
Dương Diễm gật đầu thừa nhận, "Không sai. Ta đã từ bỏ kế hoạch lúc trước. Lần này A Sử Na Cức Liên chỉ có thể dừng bước ngoài Lũng Châu, không thể tiến thêm bước nào. Ta đã điều binh đến Lũng Châu vào hôm qua."
Ôn Chỉ hít sâu một hơi, ngập ngừng nhìn Dương Diễm, "Vì sao điện hạ lại làm thế?"
Dương Diễm thấp giọng cười khổ, "Lệnh đã ban ra, cần gì hỏi nguyên do nữa." Y bước xuống, tới trước mặt Ôn Chỉ, "Lan Úc, ta từng so sánh thiên hạ này với cỗ xe lớn, hứa hẹn để ngươi làm người cầm cương đánh xe. Nhưng hôm nay ta từ bỏ cỗ xe này, hẳn là ngươi thất vọng vô cùng về ta."
Tuy hỏi vậy nhưng y không hề tỏ vẻ dè chừng, trái lại còn rất thong dong. Ôn Chỉ nhìn y, cuối cùng đành cúi đầu, "Công tử muốn nghe những lời thật lòng của ta sao?"
Dương Diễm gật đầu.
"Tại hạ vốn xuất thân hàn môn áo vải, chỉ vì được điện hạ và Hàn đại nhân để mắt mới có thể vào triều. Những lời điện hạ nói với ta năm xưa ở trong viện, cả đời này ta khó lòng quên. Điện hạ là người ta kính ngưỡng nhất đời, cho nên dù điện hạ muốn mưu đoạt thiên hạ, Ôn Chỉ cũng sống ch.ết phò tá."
Dương Diễm khẽ cau mày.
Ôn Chỉ cúi đầu thở dài, "Thực ra khát vọng của ta nào có to lớn đến thế. Cái gì mà nắm quyền thiên hạ, đó đều không phải mong ước của ta. Ta xuất thân bần hàn, đã chứng kiến bao cảnh dân chúng mùa thu đông không đóng nổi thuế, mùa xuân hạ không có thức ăn. Ta chỉ mong một thời đại thái bình yên ổn, bách tính đươc an cư lạc nghiệp mà thôi. Mà thứ Hàn tiên sinh mong muốn là dấy lên một hồi loạn thế, giành lấy đế vị cho điện hạ, thật ra trong lòng ta không quá đồng tình. Ta biết đó chính là thủ đoạn thu phục lòng người của đế vương, không hẳn là quỷ đạo. Nhưng con dân thì chỉ có thể trở thành vật hy sinh cho mưu đồ đó." Hắn chợt cất cao giọng hỏi, "Vậy rốt cuộc chúng ta thay đổi triều đình này vì cái gì? Để đem tính mạng nghìn vạn con dân cho tân đế hưởng yến hay sao?"
"Lan Úc...." Dương Diễm há miệng nhưng không ngắt được lời hắn.
"Điện hạ!" Ôn Chỉ bỗng nhiên quỳ bái, "Những lời này ta luôn giấu trong lòng rất lâu. Ta biết điện hạ chí hướng cao xa, nhưng không rõ điện hạ làm thế vì Đại Chiêu hay vì chính bản thân mình? Nếu vì Đại Chiêu thì đâu cần phải coi trọng đế vị kia như thế. Với trí tuệ của điện hạ, dù không làm hoàng đế, thậm chí không làm Mục vương cũng có thể nắm thiên hạ về tay. Còn đám người Thích Đồng huynh cũng như ta thôi. Chúng ta tin tưởng đi theo một người chính là điện hạ, không phải vì thân phận của ngài. Cho nên chiến sự trước mắt này, điện hạ muốn xử lý ra sao cũng được, chúng ta sẽ theo điện hạ đến cùng."
Sắc mặt lạnh lùng của Dương Diễm bấy giờ mới thả lỏng. Y nhẹ nhàng vỗ vai Ôn Chỉ, kéo hắn đứng dậy, "Lan Úc, nghe những lời này của ngươi, ta rất an lòng."
Ôn Chỉ đã kiềm chế hồi lâu, giờ cũng thoải mái hơn nhiều, ngẫm nghĩ rồi nói, "Nhưng bây giờ xuất binh, điện hạ có nắm chắc sẽ đẩy lui được quân địch hay không? Nghe nói chủ tướng lần này là A Sử Na Cức Liên vô cùng dũng mãnh, lại quỷ kế đa đoan. Lúc trước, trận chiến ở Lũng Châu, tuy binh lực cách xa nhau, nhưng Vệ tướng quân dùng kế mai phục, cũng có cơ hội thắng. Nào ngờ Cức Liên rất cẩn thận, đối phó dễ như trở bàn tay, lại không phái quân tinh nhuệ, quanh co công thành, tới khi phục binh bại lộ hết mới phái Chá Yết ra chiến đấu. Còn Vệ tướng quân đã bắt sạch tên trong túi nhưng không lùi, mãi tới khi bị thương nặng, không chống đỡ được nữa, lúc này mới...."
Nói rồi, hắn chợt nhận ra sắc mặt Dương Diễm vô cùng căng thẳng, vội vàng im bặt.
"Một khi Cức Liên đủ quyết tâm thì đúng làm một đối thủ đáng sợ." Dương Diễm thấp giọng nói, "Nhưng dù sao ta và hắn cũng đều biết rõ từ sớm, thiên hạ này chỉ thuộc về kẻ mạnh. Dã tâm của hắn không thấp hơn ta, sớm hau muộn chúng ta cũng phải chiến một hồi."
Y thu lại nét mặt bi thương, lại toát ra khí thế sắc bén, "Ta đã hạ lệnh cho Hạ Nhược Phong làm tả tướng quân, lĩnh mười hai vạn đại quân xuất phát từ phía tây, Uất Trì Hiền làm hữu tướng quân, lĩnh mười vạn đại quân xuất phát từ phía đông, không lâu nữa sẽ tới Lũng Châu, quyết chiến với A Sử Na Cức Liên."
Ôn Chỉ cau mày ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói, "Hạ Nhược tướng quân và Uất Trì tướng quân đều là các bậc danh tướng. Bọn họ ép sát hai bên bao vây kẻ địch thì chắc là ổn thỏa. Nhưng chủ tướng lần này, đệ hạ định chọn ai.
Dương Diễm cười cười, quay lại nói với người trong phòng, "Phương Minh, chuẩn bị xong chưa?"
Cửa Khánh An điện đột nhiên mở ra. Phương Minh bước ra ngoài, theo sau hắn là một đám tôi tớ, tất cả đều nhâng khay gỗ, phủ vải đỏ.
Phương Minh quỳ gối nói, "Chủ tử, đã chuẩn bị xong."
Dương Diễm gật đầu, nâng tay lên. Đám tôi tớ quỳ xuống, vén vải phủ bằng gấm, để lộ một bộ giáp đỏ rực như lửa. Phương Minh cùng các tôi tớ tiến lên, giúp Dương Diễm khoác bộ giáp cầu kỳ, còn Ôn Chỉ chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn. Hắn từng nghe khi còn trai trẻ, Mục vương Dương Diệp rong ruổi sa trường, mặc giáp đỏ như lửa, uy phong chấn tứ phương, bộ giáp đó được gọi là Hỏa diễm giáp. Nhưng lúc này, bộ khôi giáp trứ danh ấy lại khoác lên một người gầy yếu mù lòa như Dương Diễm, nhìn có chút không phù hợp.
Bộ giáp rộng rãi che khuất cả thân hình mảnh khảnh của Dương Diễm. Dưới chiếc mũ giáp đỏ rực là một cặp mắt trong suốt. Y nâng tay, đặt lên chuôi của thanh bội đao bên hông, nhìn như một vị tướng trẻ anh khí bừng bừng.
"Ta chưa từng ra chiến trường, chỉ lén đọc những cuốn binh thư của Vệ Trường Hiên, nhưng ta chắc vài phần có thể đẩy lui ngoại địch." Dương Diễm cười cười, mang vài nét ngông cuồng ít thấy, "Trận này ta đích thân làm chủ."
Nói rồi y liền bước ra ngoài. Tả Hữu Kiêu vệ đã xếp hai hàng nghiêm trang chờ sẵn, tiếng ngựa liên tiếp hí vang. Y bỗng nhiên quay đầu nói với Ôn Chỉ, "Lan Úc, ngươi nói rất đúng. Dù ta không có cơ hội bước lên đế vị nhưng thiên hạ này vẫn là của ta, không ai có thể tranh đoạt."
Ôn Chỉ kinh ngạc nhìn y, nhìn bộ giáp đỏ rực cũ kỹ của Mục vương đi xa dần, cuối cùng khuất khỏi tầm mắt.
Mùa hè năm Vĩnh An thứ mười.
Quân Yến Ngu công phá phòng tuyến Tây Bắc, cử binh xuống nam, triều đình kinh hãi. Sau đó Lũng Châu huyết chiến, giằng co hơn mười ngày. Mục vương Dương Diễm tự mình dẫn quân kháng địch, ngăn chặn đại quân Yến Ngu, mặt khác lại phái mật sứ đến nha trướng Yến Ngu, dùng số tiền lớn hối lộ Đại Yên Thị (vợ của Khả Hãn). Chủ tướng Yến Ngu A Sử Na Cức Liên cùng các nhánh quân Đông Hồ do Mục vương chỉ huy giao chiến nhiều lần. Đại tướng tâm phúc Ma Nhĩ Đa bị bắt, vẫn kiên quyết không chịu lui binh. Mãi đến khi Khả Hãn Duyên Đồ truyền thủ lệnh, hắn mới chịu rút khỏi Bàn Môn quan.
Bở vậy, chiến dịch lần này khiến thanh danh của Dương Diễm vang vọng khắp cả nước. Những lời hoài nghi ban đầu về năng lực của Mục vương tan thành mây khói. Mãi đến nhiều năm sau, khi Mục vương qua đời, Võ đế ban thụy hào "Tĩnh", chính là để biểu dương công tích dẹp yên ngoại xâm của Mục vương trong chiến dịch lần này.
Hai mươi bảy thánh chín, tại thành Kiến An.
Thu đã gần tàn, trúc ngoài cửa sổ vẫn xanh ngăn ngắt. Dương Diễm ngồi trên ghế trúc, nghiêng minh dựa vào thành giường, không ngừng gảy cây đàn không hầu cũ kỹ.
Ngoài cửa, gió dần nổi lên. Lá trúc lao xao lay động, tựa như tiếng mưa rơi. Dương Diễm còn nhớ, trước kia phụ vương rất thích chơi đàn lúc mưa xuống, giờ ngẫm lại mới thấy, có lẽ ông nhớ mẹ của y. Y bỗng nhiên hiểu được tâm tình phụ vương lúc bấy giờ. Tiếng mưa mới tịch mịch làm sao.
Chiếc giường phía sau chợt có tiếng vang nhè nhẹ, là tiếng của ván giường bằng trúc kẽo kẹt, chỉ một chút gió thổi cỏ lay sẽ phát ra âm thanh. Dương Diễm thấp thỏm quay đầu nhìn, y không thấy gì, chỉ có thể hoang mang vươn tay lần mò bên gối. Bàn tay bị nắm lấy giữa không trung, y chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc nọ, có chút khản đặc, nhẹ nhàng gọi y, "Dã Hề."
Y hoảng hốt cứng đờ tại đó, không biết phải phản ứng ra sao. Mà lúc này tiếng giường trúc lại kẽo kẹt vang lên lần nữa, do Vệ Trường Hiên chống tay ngồi dậy.
"Đây là đâu?"
Dương Diễm bấy giờ mới sực tỉnh. Y vội vàng định đứng lên, nhưng đánh rơi chiếc đàn không hầu trên lòng. Y lại cúi xuống nhặt đàn, thấp giọng nói, "Ngươi quên rồi à? Đây là phủ đệ của ngươi đó."
"Vậy ư?" Vệ Trường Hiên có chút mơ màng, hẳn là chưa tỉnh táo, "Nhưng sao ta lại ở đây? Ta nhớ là..."
Dương Diễm biết chàng định nói gì, liền ngăn lại, "Chiến sự kết thúc rồi. Quân Yến Ngu không công phá được Lũng Châu trong vòng ba tháng nên đã lui binh." Y cắn môi, "Còn ngươi cũng đã mê man ba tháng nay rồi."
"Ba tháng?" Vệ Trường Hiên bất giờ mới kinh hãi.
"Phải, ba tháng." Dương Diễm gằn từng chữ, "Thái y đến thăm vài lần, đầu tiên chỉ nói ngươi mất máu nhiều, nghỉ ngơi một thời gian sẽ tỉnh. Ta đợi ngày này qua ngày khác mà ngươi vẫn không chịu mở mắt."
Nói tới đây, y lại hừ lạnh, "Ngươi mà không tỉnh, Thái Thường tư chắc sẽ không còn thái y nào."
"Hả?" Vệ Trường Hiên biến sắc.
"Ta không giết họ, nhưng bọn họ sẽ sợ đến mức từ quan về quê." Dương Diễm cáu kỉnh nói.
Vệ Trường Hiên buồn cười, cười ra mấy tiếng, nhưng lại tắt rất nhanh, "Dã Hề...."
Dương Diễm nhận thấy trong tiếng gọi này có vô số lời chẳng biết làm thế nào thốt ra miệng, bèn đưa ngson chỏ chặn môi Vệ Trường Hiên, "Suỵt."
Vệ Trường Hiên im lặng. Mấy tháng này chàng chỉ có thể uống cháo loãng, người gầy tới mức chỉ còn da bọc xương. Dương Diễm dựa vào vai chàng, dù má cọ lên xương vai lồi ra, dường như mê man nói, "Đừng nói gì cả. Giờ ta cũng không muốn quan tâm điều gì nữa, chỉ muốn bình an ở cạnh ngươi thôi."
Vệ Trường Hiên ngẩng lên, nhìn rừng trúc xôn xao ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn hàng mi dài rũ xuống của Dương Diễm, nhẹ nhàng xoa đầu y, "Được."
Nếu nhân sinh chỉ thoáng qua trong chớp mắt, chàng chỉ muốn dừng mãi ở khoảnh khắc này.